Từ trước tới nay, ánh mắt của hắn ta khi nhìn tôi đều rất u ám.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ to gan lớn mật như vậy.
—-
Ngày đó Tần Ngạn không đợi được tôi đến.
Tới khi cậu mợ về đến nhà thì mọi chuyện đã kết thúc.
Bọn họ quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi đừng báo cảnh sát:
“Đó là anh họ của cháu mà, nó còn phải thi đại học, tương lai của nó còn rất dài.”
“Tiền mẹ cháu làm phẫu thuật là mượn của cái nhà này…”
Quần áo cọ xát vào vết thương mang đến cơn đau kịch liệt.
Tôi đờ đẫn nhìn bọn họ, cảm giác những âm thanh bên tai được truyền tới từ nơi xa lạ.
Phải cẩn thận nghe thật kỹ mới có thể hiểu được.
Đó là Tần Ngạn của năm 17 tuổi.
Anh ta hỏi: “Có phải cậu chưa thấy biển bao giờ không? Tôi dẫn cậu đi xem, đến bờ biển ngắm mặt trời mọc.”
Sau đó Tần Ngạn cũng biết chuyện này.
Dưới sự cổ vũ của anh ta, tôi quyết định báo cảnh sát.
Ngày cảnh sát dẫn tên anh họ của tôi đi, ánh mắt mợ nhìn tôi tràn ngập hận thù.
Sau đó bà ta thêm mắm dặm muối vào chuyện này, kể cho người mẹ mới phẫu thuật không lâu của tôi nghe.
6.
Mẹ tôi không sống qua được mùa đông năm ấy.
Anh họ cùng đám bạn của hắn bị phán mười hai năm thi hành án.
Mà tôi bắt đầu những ngày tháng trằn trọc suốt đêm vì ác mộng.
Giống như chỉ cần nhắm mắt lại, bóng tối cùng cái lạnh thấu xương sẽ nhào đến cắn nuốt lấy tôi.
Sau đó Tần Ngạn phát hiện ra cánh tay tôi đầy rẫy những vết thương do tôi tự tạo ra.
Lúc đó tôi mới ý thức được có lẽ mình đã bị bệnh rồi.
Anh ta cùng tôi đi khám, uống thuốc, vào mỗi lúc cảm xúc tôi mất khống chế sẽ ôm lấy tôi, nói không bao giờ bỏ rơi tôi.
Tôi không thi đậu đại học, anh ta cũng học lại một năm với tôi.
Anh ta biết tất cả những ký ức đau đớn chật vật, những thứ có thể uy hiếp được tôi.
Đương nhiên cũng biết làm thế nào để đâm cho tôi một nhát dao đau đớn nhất.
–
Lúc tỉnh lại, tôi nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh, quanh người là mùi nước sát trùng nhàn nhạt.
Ánh nắng ngoài cửa sổ tươi sáng, giống như toàn bộ thế giới này đều không có sương mù.
Trong nháy mắt tôi đã cho rằng…
Chuyện xảy ra tối hôm qua chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Mãi đến khi Tần Ngạn đẩy cửa đi vào, đứng ở mép giường nhìn tôi.
“Nửa đêm em phát sốt nên anh đưa em đến bệnh viện truyền nước.”
Chẳng qua tôi quá hiểu anh, cho nên khi ánh mắt của anh dừng trên người tôi thì tôi đã ý thức được, ngày hôm qua không phải mơ.
Tần Ngạn ở bên tôi chín năm, cùng tôi vượt qua quãng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời thật sự đã ngoại tình rồi.
Thậm chí vào ngày kỉ niệm ba năm kết hôn, anh ta còn đi gặp tình nhân của mình trước rồi mới trở về tìm tôi.
Ký ức dần dần quay lại, tính cả cơn đau nhức khi té ngã vào tối hôm qua cũng trở về thân thể của tôi.
“…Tần Ngạn.”
Tôi mờ mịt vô thố hỏi: “Rốt cuộc là tại sao?”
“Tĩnh Tĩnh, lần này đi công tác bị khách hàng làm khó dễ nên tâm trạng anh không được tốt lắm nên tối qua mới nổi giận với em.”
Anh ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang để bên ngoài chăn của tôi.
“Sau này anh sẽ không nói những câu làm tổn thương em nữa, em tha thứ cho anh nhé?”
“…”
Tôi nhắm mắt lại.
Vô số hình ảnh đã qua như thước phim từ từ hiện lên trong đầu tôi.
“Tần Ngạn, chúng ta ly hôn đi.”
Bàn tay đang nắm cổ tay tôi bỗng dùng sức.
Sau một thoáng im lặng, anh ta mở miệng: “Cho anh chút thời gian, anh sẽ chia tay với cô ta.”
“Tần Ngạn, anh đừng giả ngu nữa.”
Tôi gần như dùng hết sức lực toàn thân mới rút được tay ra: “Anh cùng cô ta có chia tay hay không, nó quan trọng sao?”
“Vậy em muốn anh làm thế nào nữa?”
Trong giọng nói của anh ta đã dần lộ ra sự mất kiên nhẫn cùng nóng nảy.
“Chu Tĩnh, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, em không thể sống mãi ở tuổi 17 như vậy, trông cậy vào việc anh dùng tương lai và tiền đồ để cứu vớt em.”
Giống một mũi dao nhọn khoét vào trái tim, trước mắt tôi hiện lên màu đỏ như máu, cả người cũng kịch liệt run rẩy.
“Hoá ra, từ trước cho tới nay…anh đều nghĩ như vậy….”
Trong mắt Tần Ngạn hiện lên tia ảo não.
“Anh không có ý đó…”
“Đương nhiên là anh có ý đó!”
Một giọng nữ xa lạ vang lên, sau đó tôi thấy một gương mặt trang điểm tinh xảo xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Ánh mắt chạm nhau, cô ta mỉm cười với tôi, trong mắt mang theo thương hại và tự đắc:
“Sao không nói cho cô ta biết. Tần Ngạn, anh muốn để một người bệnh tâm thần làm lỡ dở cả đời của anh sao?”
7.
Tống Chân Vũ.
Tần Ngạn đột nhiên quay đầu: “Sao em lại tới đây?”
Tống Chân Vũ quơ quơ điện thoại:
“Em cài định vị ở điện thoại anh mà. Mới sáng sớm anh đã nổi giận với em, đương nhiên em phải tới xem thế nào chứ.”
“Chị Chu Tĩnh này, mặc kệ là chị bị bệnh thật hay đang giả vờ, nhưng cứ ra vẻ đáng thương như vậy cũng không giữ được đàn ông đâu.”
Cô ta đi tới đứng trước mép giường, dùng tư thế trịch thượng nhìn tôi.
“Chị này, rốt cuộc chị có chịu hiểu không đấy, loại người giống như chị thì ở cạnh ai cũng là gánh nặng của người đó hết.”
“Tôi từng nghiên cứu tâm lý học, biết những người từng gặp phải chuyện đó như chị thì sẽ rất kháng cự việc giường chiếu.”
Tần Ngạn lạnh giọng nói: “Đủ rồi.”
Tống Chân Vũ lại như không nghe thấy gì: “Ngay cả chuyện sinh hoạt bình thường giữa vợ chồng chị còn chẳng đáp ứng được cho Tần Ngạn, thì có tư cách gì mà dùng danh nghĩa hôn nhân trói anh ấy ở bên cạnh?”
“Câm miệng!”
Tần Ngạn đột nhiên nắm lấy cổ tay cô ta, gần như là lôi kéo mà đẩy cô ta ra ngoài phòng bệnh.
Giây phút anh ta đóng cửa rồi quay lại.
Tôi cầm lấy ly thuỷ tinh ở tủ đầu giường, dùng hết sức ném về phía anh ta.
Anh ta không tránh, tuỳ ý để ly nước nện vào thái dương sau đó rơi xuống đất vỡ vụn, máu tươi từng giọt chảy xuống:
“Xin lỗi em, Tĩnh Tĩnh…”
Tần Ngạn nhìn tôi, môi run lên: “Anh không biết cô ta sẽ tới chỗ này, còn nói mấy câu như vậy, không phải anh…”
“Tần Ngạn…”
“Tôi xin anh, anh mang theo bạn gái anh đi xa một chút, buông tha cho tôi đi.”
Tôi cảm thấy cả người mình đang run lên, liều mạng cắn ngón tay, bất tri bất giác càng ngày càng dùng sức, mãi đến khi đốt ngón tay truyền đến cơn đau bén nhọn, đầu lưỡi nếm được vị tanh ngọt.
Đau đớn mang lại cảm giác an tâm đã lâu không có.
Vì thế tôi dùng răng xé miệng vết thương, khiến máu chảy càng nhiều.
“Tĩnh Tĩnh, anh đi ngay đây, em đừng tự làm tổn thương bản thân.”
Tần Ngạn nôn nóng nhìn tôi, trong mắt là lo lắng và tình yêu, giống như không phải giả.
Nhưng mà….
Cũng giống như ngày mưa to, anh lái xe chạy khắp thành phố để tìm được chiếc nhẫn theo đúng ý của Tống Chân Vũ.
Nhất định cũng thật lòng như vậy.
8.
Trước khi Tần Ngạn đi, anh ta còn gọi bác sĩ đến xử lý miệng vết thương cho tôi.
Buổi chiều khi về đến nhà, anh ta đang đứng hút thuốc trên ban công.
Khói thuốc thổi qua, tôi ho khan hai tiếng, anh ta lập tức dập thuốc, quay đầu nhìn tôi:
“…Bà xã.”
“Đừng gọi tôi như vậy.”
Tôi đờ đẫn nhìn anh ta: “Tần Ngạn, chúng ta ly hôn đi.”
“Anh không đồng ý.”
Anh ta lấy hộp thuốc ra rồi lại bực bội nhét vào.
Cơn gió lạnh thấu xương thổi từ ngoài cửa sổ vào, bỗng nhiên anh ta nắm lấy tay tôi rồi kéo vào trong nhà.
Sau đó đỡ bả vai tôi, hơi cúi đầu, nghiêm túc nhìn tôi:
“Tĩnh Tĩnh, anh thành thật nói cho em nghe.”
“Nhiều năm như vậy bệnh của em vẫn tái đi tái lại, anh không muốn bỏ em lại một mình.”
“Nhưng cứ hở một chút là cảm xúc lại mất khống chế, anh rất mệt mỏi, anh cũng muốn tìm một nơi để hít thở, sau đó mới có sức để yêu em mà.”
Cho nên Tống Chân Vũ chính là người mà anh ta cảm thấy thoải mái nhất khi ở bên.
Quá buồn cười, quá vớ vẩn.
“Chúng ta ly hôn rồi thì anh sẽ không bị tôi làm phiền nữa, vậy chẳng tốt hơn bây giờ à?”
Tần Ngạn lạnh mặt lặp lại: “Anh không đồng ý.”
Tôi gian nan nhếch môi, lộ ra nụ cười còn xấu hơn cả khóc:
“Anh có tư cách gì mà không đồng ý? Tần Ngạn, là anh phản bội tôi trước, anh mang theo mùi của Tống Chân Vũ về ôm tôi, cùng tôi đón kỉ niệm ba năm ngày cưới, anh có thấy mình dơ không?”
“Em có tư cách nói tôi dơ bẩn sao?”
Sau khi những lời này được buột miệng thốt ra, cơ hồ là ngay lập tức, trên mặt anh ta đã hiện ra tia hối hận:
“Ý anh không phải như vậy.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.
Câu nói kia ở trong đầu tôi tách ra rồi lại sắp lại, lộ ra chân tướng mà anh ta chẳng thèm che giấu.
Thật ra cho tới nay, anh ta đều luôn ghét bỏ tôi, ghê tởm những gì tôi đã trải qua.
Cho dù đó không phải lỗi của tôi.
9.
Tần Ngạn dọn ra khỏi nhà.
Bởi vì sau ngày đó, cứ thấy anh ta xuất hiện là tôi sẽ mất khống chế, tự làm bản thân bị thương, ngay cả thuốc cũng chẳng có tác dụng.
Tôi lại bắt đầu mất ngủ suốt đêm.
Cho dù mở to mắt, ảo giác cũng sẽ đưa tôi về năm tôi 17 tuổi.
Tôi mặc chiếc váy mình thích nhất, cho rằng sẽ có một buổi hẹn hò đi ngắm mặt trời mọc trên biển thật lãng mạn với người mình thích.
Cuối cùng lại bị kéo vào địa ngục.
Tôi không có cách nào quay lại cuộc sống đơn giản vui vẻ như người bình thường, ngửi thấy mùi rượu thôi đã sợ đến nỗi muốn chết đi.
Ngay cả người tôi thích, người tôi vẫn luôn nghĩ có thể dựa dẫm vào cả đời cũng chỉ là dối trá.
Tôi gửi rất nhiều tin nhắn cho Tần Ngạn, nội dung đơn giản chỉ có hai chữ: Ly hôn.
Anh ta không trả lời tôi liền gọi điện.
Sau đó Tần Ngạn dứt khoát không nghe máy.
Tôi nghĩ anh ta cũng biết rằng, giữa hai chúng tôi vĩnh viễn sẽ không có khả năng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cho nên anh ta chỉ có thể trốn tránh.
Tôi mời luật sư, chuẩn bị nộp đơn ly hôn.
Anh ấy nói với tôi, nếu nhà trai không phối hợp thì có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian.
–
Chiều hôm đó, tôi đến bệnh viện tái khám và lấy thuốc.
Trên đường về nhà, bỗng nhiên một dãy số lạ gửi cho tôi mấy tin nhắn:
[Tần Ngạn chuyển đến ở chung với tôi rồi. Chung tôi còn nhận nuôi một chú cún nhỏ, ban nãy còn cùng nhau dắt nó đi dạo.]
[Anh ấy nói đây mới là cuộc sống của người bình thường, chứ không phải lún sâu vào cảm xúc tiêu cực của chị.]
[Đừng chơi trò lạt mềm buộc chặt nữa, chị Chu Tĩnh à!]
[Nếu chị có lòng thật sự muốn ly hôn ấy thì có trăm nghìn biện pháp để đạt được mục đích, giống như lúc trước chị dùng đạo đức để buộc Tần Ngạn ở bên cạnh vậy, không phải sao?]
Là Tống Chân Vũ.
Ngón tay tôi lướt trên màn hình di động, nhìn đến bức ảnh cô ta mới gửi đến.
Là một đôi nhẫn cưới hoàn toàn mới, hẳn là mới đi chọn lại.
Có khắc tên cô ta và Tần Ngạn.
Cô ta hiểu rõ làm thế nào để kích thích được tôi.
Cảm giác hít thở không thông như thuỷ triều ập tới, tôi cắn môi, muốn dùng cơn đau giảm bớt sự lo lắng bất an ở trong lòng.
Mà không để ý đến tiếng bước chân càng ngày càng gần ở phía sau.
10.
Chung cư của tôi ở gần đoạn đường bộ xuống tàu điện ngầm đang được tu sửa.
Cả một đoạn đường dài đều được các lá sắt quây quanh công trường đang thi công.
Vào lúc tôi cất điện thoại vào túi, bỗng nhiên phía sau có một bàn tay thò lên, thô bạo lôi tôi vào một chỗ hổng của công trường.
“Tĩnh Tĩnh, đã lâu không gặp.”
Dưới ánh trăng bàng bạc là một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, chính là gương mặt hung ác luôn xuất hiện trong cơn ác mộng hằng đêm.
Tên anh họ bị bắt vì tội c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p cải tạo tốt nên được giảm hình phạt.
“Rình mày gần một tuần rồi, cuối cùng cũng tóm được.”
Hắn ngồi xổm xuống, dùng con dao gọt hoa quả vỗ vỗ lên mặt tôi:
“Sao, thằng bạn trai xúi mày báo cảnh sát không đi theo mày nữa à?”
“Tiền cho mẹ mày phẫu thuật cũng là mượn của nhà tao, chúng tao chơi mày thì sao hả? Mẹ mày dám lấy oán trả ơn, tương lai của tao cũng bị mày phá nát bét rồi.”
Lưỡi dao đè lên cổ tôi, cắt ra một vệt máu.
“Những ngày ông đây ở trong tù khổ thế nào, hôm nay tao cũng cho mày trải nghiệm thử một lần, được không?”
Ánh trăng như dệt.
Cát đá sau lưng cồm cộm, tôi cảm nhận được đau đớn.
Tay của tôi vẫn còn đút trong túi, run rẩy đè xuống.
Phím tắt sẽ gọi đến số điện thoại mới liên lạc.
Mà cuộc gọi gần nhất của tôi chính là gọi cho Tần Ngạn vào sáng nay, nhưng anh ta không bắt máy.
Cầu xin anh đó!