Ánh trăng sáng như ban ngày, gió lạnh thổi qua khiến lá trúc kêu xào xạc.
Trịnh Sở không định để Cố Nguyên Trạch vào nhà. Anh ta đành đứng chờ bên ngoài, ánh sáng của đèn pin giúp cô soi đường.
“Tạ Lâm nói rằng Lý Tề đi về phía này, em tới tìm thử xem. Không thấy người đâu, không biết đã quay trở về chưa.” Trịnh Sở hạ giọng, cô vặn chặt bình rượu thuốc, đặt sang một bên: “Chân em bị trẹo thật đấy, anh ở ngoài đợi em một lát.”
Nếu Trịnh Sở có thể đi được thì cũng chẳng cần Lục Vi Chân cứu. Cô nhịn cảm giác đau đớn thấu tim kia, dựa vào ghế đứng lên.
Vừa nãy Lục Vi Chân ở trong phòng nghe cô than thở cả buổi, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, đột nhiên bật dậy, mở cửa ra.
Trịnh Sở nghe thấy tiếng động, vừa quay đầu lại chưa kịp nói gì thì Lục Vi Chân tự nhiên bế cô lên.
Cô giật mình, hốt hoảng kêu một tiếng.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Ngực Lục Vi Chân vừa dày vừa rộng, cánh tay đầy cơ bắp, cơ thể cao lớn ôm Trịnh Sở nhỏ bé trong lồng ngực, chân mày cau nhẹ toát lên vẻ âm u lạnh lùng.
Sắc mặt Cố Nguyên Trạch trở nên khó coi: “Tên câm kia, anh đang làm gì thế?’
Lục Vi Chân liếc mắt nhìn Cố Nguyên Trạch một cái, không làm gì cả, anh mở cửa đưa người ra ngoài. Vừa rồi anh nhìn thoáng qua mắt cá chân của Trịnh Sở, vẫn còn sưng to, đợi cô ra khỏi đây rồi thì chân cũng vứt luôn mất, đến lúc đó lại tự làm khổ.
Lục Vi Chân đi thẳng ra ngoài cửa, đặt Trịnh Sở xuống.
Trịnh Sở đau đến cắn môi, đứng một chân trên mặt đất, vội vàng vịn vào cánh tay Cố Nguyên Trạch, dựa người anh ta để chống đỡ cơ thể.
Lục Vi Chân chẳng thèm nhìn cô thêm chút nào nữa, dứt khoát quay đầu rời đi.
Trịnh Sở nhịn đau nói cảm ơn với anh, cũng chẳng thấy anh phản ứng, cô quay đầu nói với Cố Nguyên Trạch: “Chúng ta đi trước đi, em hít gió lâu quá rồi, sắp cảm mất, tạm biệt Lục tiên sinh nhé.”
Cố Nguyên Trạch nhìn bóng lưng của Lục Vi Chân, mấp máy môi.
Anh ta cởi áo sơ mi trắng, lộ ra áo ba lỗ bên trong, Cố Nguyên Trạch bắt Trịnh Sở mặc vào.
Trịnh Sở lắc đầu, bây giờ cô không lạnh, Cố Nguyên Trạch chẳng quan tâm, nhét áo vào tay cô, ngồi xổm xuống đưa lưng ra.
Trịnh Sở ôm chiếc áo trong tay, khẽ nhíu mày. Thế nhưng đứng trước nhà người khác lâu không tốt cho lắm.
“Nguyên Trạch? Anh tức giận hả?”
“Có phải em bị ngốc hay không?” Cố Nguyên Trạch cõng cô lên lưng, nói một tràng dài: “Một đứa con gái như em chạy tới cái nơi hẻo lánh này làm gì? May là tên câm kia không có hứng thú với em, thử thay một con ma men vào đấy mà xem? Nơi này có nghèo thế nào đi nữa cũng không an toàn. Em tưởng rằng giống khu đại viện, đại tiểu thư em có thể tùy tiện ngang ngược sao?”
Lục Vi Chân cầm đèn dầu chuẩn bị đi về, nghe thấy tiếng của Cố Nguyên Trạch thì dừng lại một chút. Anh quay đầu nhìn, thấy Cố Nguyên Trạch đang cõng Trịnh Sở trên lưng.
Mặc dù anh vẫn luôn ở đây một mình, nhưng cũng có nghe tin ở quê, lai lịch của Trịnh Sở và Cố Nguyên Trạch không đơn giản. Nghe nói là con nhà giàu ở bên ngoài.
Không biết vì sao lại đến đây, hình như trong nhà xảy ra chuyện.
…
Trịnh Sở và Cố Nguyên Trạch là bạn từ nhỏ, thân với nhau từ ở bên ngoài đến bây giờ.
Anh ta rất dễ bị phụ nữ lừa. Trịnh Sở hiểu, cũng không có suy nghĩ nào khác về hành vi của anh ta và Tạ Thần, đã đoán được từ trước.
Hai nhà Trịnh Cố không cần liên hôn, trong nhà xảy ra chuyện, bề trên cũng không phân thân ra được. Chỉ hy vọng Cố Nguyên Trạch có thể chăm sóc tốt cho Trịnh Sở, Trịnh Sở không muốn thêm phiền phức nên đồng ý với chuyện kết hôn này.
Nhưng chuyện Tạ Thần đang mang thai không nhắc lại nữa.
Sau khi Cố Nguyên Trạch kết hôn với Tạ Thần. Tuy rằng Trịnh Sở vẫn là bạn bè với anh, nhưng không thân thiết như trước nữa. Người đàn ông đó đã có vợ, cho dù quan hệ có thế nào đi chăng nữa thì phải học được cách tránh hiềm nghi.
Chỉ là hai người dạy cùng trường nên không thể tránh mặt nhau được, Tạ Thần nghi ngờ bọn họ có gian tình, âm thầm ngáng chân cô.
Cô nể mặt Cố Nguyên Trạch nên mắt nhắm mắt mở mà cho qua, có những chuyện quá đáng lắm thì trực tiếp nói cho Cố Nguyên Trạch.
“Nguyên Trạch, tốt nhất là anh nên nói rõ ràng với Tạ Lâm, hai chúng ta không thể.” Trịnh Sở nằm trên lưng Cố Nguyên Trạch nói: “Một hai lần như vậy hoài em thấy rất phiền.”
Cố Nguyên Trạch đang nói thì khựng lại, anh ta trầm mặc một lát rồi mở miệng: “Con gái mười sáu tuổi dễ nghĩ ngợi lung tung, em đừng để vào bụng. Anh đã nói chuyện với cô bé rồi, về nhà anh sẽ nhấn mạnh lại.”
Cố Nguyên Trạch cũng không yêu Tạ Thần. Anh ta là công tử kiêu ngạo, không thích một cô gái nhà quê.
Nhưng Tạ Thần lương thiện, mang thai cũng không nói ra, định một mình sinh và nuôi nấng đứa bé, không muốn chia rẽ anh và Trịnh Sở. Lúc đó anh ta suy nghĩ bốc đồng, nhất thời xúc động.
Ngay sau khi đồng ý xong, Cố Nguyên Trạch lập tức hối hận. Nhưng thấy Tạ Thần cảm động ghé đầu khóc trong ngực mình, anh ta lại không thể nói ra lời từ chối.
Cũng may Trịnh Sở không để ý đến chuyện này, anh ta chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tạ Lâm thường hay suy nghĩ nhiều, đứa bé ấy còn nhỏ, lại không phải là người nhà họ Cố, chỉ là một người ngoài. Lúc trước Cố Nguyên Trạch không muốn thêm chuyện, đành nhẫn nhịn không quan tâm đến cô ấy.
Nếu không phải hôm nay đã nửa đêm mà Trịnh Sở vẫn chưa về nhà, anh ta cũng sẽ không bực mình như thế.
Trịnh Sở nhìn sườn mặt Cố Nguyên Trạch, bùi ngùi nói: “Anh xem, khuôn mặt này của anh rất dễ lừa người. Hai chị em người ta bị anh mê hoặc đến quay vòng vòng, lúc nào cũng có một vài cô gái nhỏ chạy đến nhà trông con giúp anh. Sao em không có may mắn như anh nhỉ?”
Mối quan hệ giữa hai người thật sự tốt hơn mức bình thường, hồi bé còn từng ngủ chung giường. Hai người đến đây cũng chỉ là việc ngoài ý muốn, dự định kết hôn cũng chỉ thuận miệng nói vài câu. Nếu không, với tính cách của Trịnh Sở đã cãi nhau với Cố Nguyên Trạch lâu rồi, đâu thể như bây giờ nói đùa với anh ta được chứ.
“Nói lung tung.” Cố Nguyên Trạch lắc đầu: “Sao em không nói đến chuyện người khác cướp đi chỗ em làm việc đi?”
Từ nhỏ Trịnh Sở đã rất xinh đẹp, làn da vừa trắng vừa mịn, ngay cả khi ở đây khá lâu rồi cũng có chút không ăn nhập một cách mơ hồ, người theo đuổi cô cũng không ít.
Về phần Tạ Lâm, cô gái đó chỉ sợ anh ta cưới Trịnh Sở về rồi sẽ đối xử không tốt với đứa bé. Tạ Lâm là em gái Tạ Thần, đâu thể muốn ở bên cạnh anh rể mình được?
“Em cho bọn họ về nhà luôn rồi, sao mà giống với anh được. Người như anh còn kết hôn trước em một bước.” Trịnh Sở cãi lại: “Chúng ta đến đây hơn hai năm rồi, còn mấy năm nữa, đến lúc đó em phải ra ngoài tìm.”
Cố Nguyên Trạch nói: “Không lâu tới vậy đâu, tháng sáu năm sau là có thể về nhà rồi, gia đình anh vừa báo tin tới xong.”
Trịnh Sở sửng sốt: “Điều tra kết thúc rồi sao?”
Tổn thất thương nghiệp khó có thể khống chế, thế nhưng người vẫn còn yên ổn được là tốt rồi
“Chưa nữa, nhưng mà cũng gần như thế.” Cố Nguyên Trạch cười cười: “Em nhất định đừng tìm ở đây, còn một năm nữa, không lâu đâu.”
Trịnh Sở được Cố Nguyên Trạch đưa về, thím Lý đang ngồi chờ cô ở trong nhà.
Bà nhìn mắt cá chân sưng thành cái cục lớn của cô, vội vàng đun nước lấy rượu thuốc ra.
“Sở Sở, sao con lại bị thương nhiều vậy?”
Thím Lý đau lòng muốn chết, lấy nước lạnh chườm mắt cá chân giúp cô.
Bà ngẩng đầu nói: “Thầy Cố về trước đi, nhà họ Tạ bên kia đến giục thầy về đấy. Tạ Lâm không trông nổi đứa bé, nói là Nam Nam khóc đòi cha mãi, để tôi ở đây chăm sóc Sở Sở là được rồi.”
Ngọn đèn chiếu lên cánh tay trầy xước của Trịnh Sở, vết máu đã đông lại, Cố Nguyên Trạch nhíu mày, đang định mở miệng nói gì đó thì Trịnh Sở lại bảo anh ta đi về trước đi.
Cô nói: “Anh nhớ nói rõ ràng với cô bé, em không muốn bị thương lần nữa đâu. Ngày mai anh giúp em xin nghỉ hai ngày, giờ chân em không đi được.”
Cố Nguyên Trạch dừng động tác lại, gật gật đầu.
Chờ anh ta đi rồi, Trịnh Sở cuối cùng mới thả lỏng. Cô không phải Tạ Thần, cho dù quan hệ với Cố Nguyên Trạch có tốt đến mấy thì cô cũng không nên để anh ta nửa đêm ở đây chăm sóc cô.
Trịnh Sở hỏi: “Thím ơi, chỗ cha con có tin tức gì không?”
Thím Lý bỗng nhiên nhớ ra thứ gì đó, bà vội vàng nói: “Có thư về đây. Hôm trước thím nhận được nhưng quên mất, chút nữa thím đưa cho con.”
Trịnh Sở gật đầu.
“Đứa nhỏ này, rốt cuộc con đã chạy đi đâu thế, sao lại thương tích đầy mình như vậy cơ chứ?” Thím Lý cẩn thận cầm tăm bông bôi thuốc cho Trịnh Sở, trên làn da trắng nõn đầy các vết nhỏ đỏ ửng.
Trịnh Sở đau tới mức khẽ kêu lên một tiếng. Cô sợ đau muốn chết, được nuông chiều từ bé, chỉ là chút đau đớn thôi cũng không chịu được.
Thím Lý không có con cái, bà được trả lương cao để chăm sóc Trịnh Sở, dần dần cũng coi cô như con đẻ của mình.
Trịnh Sở nói: “Con chạy lên núi An Nhi tìm người. À đúng rồi, Lý Tề đã về chưa thím?”
“Đứa nhỏ nhà họ Lý đã về từ lâu rồi, nó đi chơi ở ngoài tới quên cả giờ giấc.” Thím Lý nhíu mày: “Sao con lại lên trên núi An Nhi? Lần sau hạn chế tới đó đi, tên Lục câm ở đó đáng sợ lắm.”
“Để con kể cho thím nghe về anh ấy. Hôm nay con bị ngã, chân sưng to đến nỗi không động đậy được luôn, còn tưởng rằng có sói đến nữa. Là anh ấy cứu con đó.” Trịnh Sở nghĩ nghĩ: “Cảm thấy con người cũng không tồi.”
“Tên câm kia không cứu người đâu, có khi là muốn hại con thì có.” Thím Lý giúp cô lau vết thương: “Có lần chú của Nhị Nguyệt phát bệnh, đúng lúc gặp cậu ta, chỉ nhờ cậu ta lấy thuốc dùm. Nhưng tên đó lại quay đầu bỏ đi, chú Nhị Nguyệt suýt chút nữa là toi luôn. Còn có lần làm cơm tập thể lễ Thanh Minh, cậu ta lật cả nồi thức ăn đã nấu. Con nói xem cùng người quê với nhau, ai có thể “Tuyệt” như cậu ta đây?”
“Nhưng…” Có vẻ anh rất tốt mà. Trịnh Sở im lặng, những việc kia cô chưa trải qua, nói cái gì cũng không hay.
“Nhưng hôm nay anh ấy đã cứu con một lần, dù sao thì cũng phải tặng quà nói cảm ơn người ta, vài ngày nữa con sẽ đi.”
Thím Lý giúp Trịnh Sở bôi thuốc xong, bà bảo cô ngồi yên rồi chạy vào phòng lấy thư đến.
Trịnh Sở ngồi trên giường khẽ ngáp, bình thường thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô cố định. Hôm nay gặp chuyện như thế, cô đã buồn ngủ lâu rồi, vừa nãy chỉ là cố gắng gượng thôi.
Cô dựa vào thành giường nhắm mắt nghỉ ngơi, lại ngồi thẳng dậy trong phút chốc. Sau khi tìm kiếm một vòng, đột nhiên phát hiện ra bùa hộ mệnh của mình không cánh mà bay.
Lúc Cố Nguyên Trạch tới tìm cô thì nó đã không còn trên người. Lúc Lục Vi Chân bế cô cũng không có nốt, rớt ở rừng trúc rồi!
…
Lục Vi Chân dậy sớm rửa mặt, đi tắm nước lạnh.
Hôm qua quá mệt mỏi, Trịnh Sở lại ở đây, dù anh có tự nhiên đến mấy cũng không thể đi tắm luôn được, chỉ có thể thay quần áo rồi ngủ luôn.
Trên người anh phảng phất mùi của con gái, trộn lẫn với mùi mồ hôi của đàn ông.
Lục Vi Chân dụi dụi mắt, lại dùng nước lạnh vỗ vào mặt.
Nước lạnh chảy xuống theo đường nét của cơ bụng săn chắc, anh lấy khăn mặt lau qua rồi mặc áo ba lỗ trắng sạch sẽ vào.
Đêm qua Lục Vi Chân không ngủ ngon, rừng trúc chỉ có mình anh trông coi nên tốn không ít thời gian. Hai ngày nay đều bận túi bụi, cuối cùng cũng chuẩn bị xong phần lớn.
Con chó toàn thân đen tuyền quỳ rạp trên mặt đất, miệng cắn thứ gì đó. Nhìn lấy Lục Vi Chân bưng bát cơm, nó ngậm vật trong miệng chạy đến chỗ chân anh, dùng sức vẫy vẫy đuôi.
Lục Vi Chân ngồi xổm xuống, đổ bữa sáng cho nó ăn, cầm thứ trong miệng nó lên. Đây là một cái túi vải màu đỏ, túi thêu rất tinh xảo, nhưng đã bị con chó cắn rách rồi.
Anh mở ra nhìn vài lần, phát hiện ra bên trong là khối ngọc bội trong suốt, giá trị có lẽ rất xa xỉ.
Người đến chỗ anh rất ít, mọi người đều cảm thấy chỗ này rất xui xẻo, người có thứ đồ vật tốt như này trong nhà càng ít hơn.
Trong đầu Lục Vi Chân bỗng nhiên hiện lên Trịnh Sở. Hôm qua anh không nhìn thấy rõ khuôn mặt cô, chỉ nhớ rõ giọng nói của cô rất du dương nhẹ nhàng.
Anh suy nghĩ một lát rồi để đồ vào trong phòng, chờ Trịnh Sở tới đây tìm. Hai ngày nay anh còn phải làm việc, không có thời gian đi tìm Trịnh Sở. Vả lại, với tiếng tăm của anh ở thôn, có lẽ Trịnh Sở cũng không hy vọng anh đi tìm cô.
….
Bùa hộ mệnh của Trịnh Sở là một khối ngọc bội đã khai quang, đó là vật mẹ cô để lại cho cô.
Đối với Trịnh Sở, bây giờ nó là thứ đồ quý giá nhất trên người cô. Nhưng chân Trịnh Sở sưng phù, không động đậy nổi. Cô ở nhà cả một ngày, cuối cùng chân cũng đỡ lên một chút.
“Thím ơi, thực sự không tìm thấy sao?” Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, khoác thêm chiếc áo khoác. Cô bám chặt vào cây nạng trong tay, là đồ thím Lý mượn người ta, nói: “Có lẽ chỉ có thể ở gần đây thôi.”
“Thím đi tìm hết những nơi con nói rồi, không nhìn thấy.” Thím Lý nhóm lửa trong bếp, đang làm bữa sáng: “Trên đường thím gặp tên câm kia nên về luôn.”
Trịnh Sở chống tay đứng dậy, nói: “Thím, con đi tới đó xem sao, lát nữa sẽ quay về.”
“Con đi đâu đó? Núi An Nhi à? Hay là đừng đi nữa, chờ thím làm cơm xong rồi thím đi cùng con.”
Trịnh Sở cười nói: “Một lúc thôi mà. Con qua đó xem xem, ban ngày có nhiều người, hơn nữa núi An Nhi cũng không phải là không có một người nào. Con vẫn muốn đem đồ về nhà, không thể để mất được.”
Mọi người bận bịu cày vụ mùa xuân, dưới ruộng đâu đâu cũng có người, không cần lo rằng không an toàn.
Thím Lý đành phải nói: “Vậy con nhớ nếu gặp Lục câm thì lập tức quay đầu nhé, ở chung một chỗ với tên đó không tốt lành gì đâu đó.”
Trịnh Sở đồng ý, cô chống cây nạng đi từng bước ra ngoài. Hôm nay là thứ bảy, học sinh đều nghỉ học, trên đường có mấy đứa đang chơi đùa, nhìn thấy cô lập tức chào hỏi, Trịnh Sở cười đáp lại.
Cô sốt ruột tìm đồ, không muốn để Cố Nguyên Trạch biết đồ của mình mất rồi
Sự việc đã qua đi, việc ấy cũng lười làm phiền anh ta.
Trịnh Sở tìm kiếm ở chỗ cô bị ngã lúc trước hồi lâu, tay ôm thân tre dùng nạng khều khều đống lá rơi đã khô nhưng chả thấy gì.
Cô vịn vào cây trúc bên cạnh, trên trán đổ mồ hôi, hơi cúi người thở gấp.
Trịnh Sở không làm được gì mấy, đi hai bước đã cảm thấy mệt không chịu được, chuyện làm được cũng ít.
Cô bỗng nghe thấy có tiếng bước chân, hơi nheo mắt lại. Trịnh Sở lập tức quay đầu về sau, không ngờ động tác hơi nhanh, một chân giẫm lên hòn đá tròn dưới đống lá rách, cây nạng trong tay rơi xuống đất.
Lục Vi Chân nhanh tay, đỡ lấy thân hình mảnh khảnh của cô từ phía sau, hơi bực mình mà cau mày.
Trịnh Sở ngẩng đầu, nhìn thấy phần cằm nhẵn bóng của Lục Vi Chân, cô bỗng giật mình. Một tay chống lên cây trúc cao lớn bên cạnh, cô ép mình bình tĩnh lại.
“Chào anh, Lục tiên sinh. Tôi là người hôm trước không cẩn thận bị ngã ở đây, tên là Trịnh Sở.” Trịnh Sở cong miệng cười với anh một cái: “Tôi có đồ rơi ở đây, xin hỏi anh có nhìn thấy không?”