Lúc mới hôn lên Quý Vân Tiêu còn coi như là ôn nhu khắc chế, lúc sau lại trở nên mạnh bạo.
Trong mắt Lâm Thiên Vi mờ mịt nhưng thật mau lại giấu đi.
Nàng nhẹ nhàng nhắm lại mắt mặc cho lông mi cong vút run rẩy giống cánh con bướm.
Hai người ôm nhau ngồi vào ghế sau của chiếc Maybach, không đợi cửa sổ chắn hạ xuống môi đỏ liền dây dưa với nhau lần nữa.
Định vị của xe là khách sạn cao cấp, xa hoa 5 sao nào đó.
Quý Vân Tiêu nhớ không rõ chính mình về phòng bằng cách nào, chuyện sau đó cô cũng không có ấn tượng, chờ thời điểm tỉnh lại trên người đã không một mảnh vải, mà quần áo thì rơi rụng xung quanh.
Liếc mắt qua nhìn thấy chiếc váy kia thế nào lại bị xé rách rồi, cơ bản là không thể nào mặc được.
Kịch liệt...như vậy sao?
"Thiên Thiên?" Quý Vân Tiêu mở miệng thăm dò.
Buổi tối hôm qua người xuất hiện nhất định là Tống Thiên Thiên, cô không có khả năng nhìn nhầm người.
Đáng tiếc là căn phòng hiện giờ trống rỗng cơ bản không có bất kì ai đáp lại.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Quý Vân Tiêu tìm kiếm chiếc khăn tắm bọc người lại, tính toán rửa mặt trước để bình tĩnh lại.
Nhìn thấy trong gương rõ ràng chính mình đã trẻ tuổi non nớt hơn rất nhiều, huyệt thái dương của Quý Vân Tiêu ẩn ẩn phát đau ngay sao đó liền có rất nhiều ký ức ùa vào.
Quý Vân Tiêu hậu tri hậu giác phản ứng lại...Cô hình như là xuyên thư?
Còn xuyên thành vai ác trong sách trùng tên họ với chính mình?
Trước giờ cô là nữ nhân vạn người hâm mộ, hiện giờ lại phải cõng nồi cho nguyên thân* ngu xuẩn sau khi cô ta đã làm ra một mớ rối rắm. Như từ trên mây rớt xuống vực thẳm, nhưng mảy may là Quý Vân Tiêu chẳng hề quan tâm.
(*) Nguyên thân: chủ nhân thân thể mà Quý Vân Tiêu xuyên vào
Cô thậm chí cảm thấy may mắn vì mình được xuyên đến thế giới này.
Bởi vì thế giới này có Tống Thiên Thiên.
Hiện tại Quý Vân Tiêu chỉ muốn biết một chuyện đó chính là Thiên Thiên của cô tột cùng là đang ở nơi nào?
Có lẽ đại khái do di chứng sau xuyên thư, ký ức Quý Vân Tiêu tiếp thu được hỗn loạn, thậm chí có rất nhiều nhân vật cô đều chỉ biết qua tên chứ không nhớ nổi gương mặt.
Mặc cho cô cố gắng suy nghĩ cũng không thể nhớ được cái gì liên quan đến Tống Thiên Thiên.
"Thôi thì đợi gặp rồi hỏi đi."
Chỉ cần Tống Thiên Thiên còn ở đây, cô liền sẽ tìm ra được nàng.
Quý Vân Tiêu cởi khăn tắm chuẩn bị tắm rửa, lúc mở ra vòi sen mới chú ý tới cổ tay phải của mình có điểm nhức mỏi.
Phía sau lưng dính nước liền cảm thấy vừa nóng bỏng vừa đau, nhìn vào gương mới phát hiện da thịt trắng nõn có vài vết bị cào bởi móng tay.
Mà xương quai xanh cùng bả vai còn đầy dấu răng.
Quý Vân Tiêu nhẹ nhàng chạm chạm, sau khi ngơ ngẩn một hồi cười khẽ lên, nói nhỏ: "Thiên Thiên..."
Chỉ tiếc là cơ bụng mà cô tập luyện giữ gìn thật lâu đã hoàn toàn biến mất, xem ra thân thể này cũng không quá tốt, sau này phải tăng cường tập luyện.
Quý Vân Tiêu yêu cầu khách sạn đưa tới một bộ quần áo mặc hằng ngày, chờ sau khi thu thập xong liền đi dò hỏi nữ nhân đêm qua đưa cô đến đây là ai.
Nhưng trước sau như một tiép tân nói cho nàng: "Ngài là chính mình tới."
Ý cười trên mặt Quý Vân Tiêu lạnh đi.
Cô sao có thể tự lại đây một mình?
Ngữ khí của Quý Vân Tiêu không chút độ ấm: "Tôi yêu cầu được xem camera theo dõi lúc tối hôm qua."
Tiếp tân trước quầy làm vẻ mặt khó xử: "Mong ngài chờ tôi một chút."
Tiếp tân vội vàng đi không bao lâu thì giám đốc khách sạn đi tới, tràn đầy xin lỗi nói: "Quý tiểu thư ngượng ngùng, camera giám sát của khách sạn hôm trước đã bi hỏng, hiện giờ còn đang sửa chữa."
Quý Vân Tiêu im lặng một hồi lâu.
Cô gương đôi mắt lạnh lẽo nhìn vị giám đốc kia, thẳng đến khi giám đốc nổi hết da gà mới nhẹ nhàng bâng quơ mà phun ra hai chữ: "Phải không?"
Giám đốc lau vội trán: "Thật sự xin lỗi."
Quý Vân Tiêu không nói thêm nữa xoay người rời đi.
Chờ đến khi cô rời khỏi tầm mắt, tiếp tân thở dài nhẹ nhõm một hơi nhịn không được mà oán giận: "Tôi như thế nào cảm thấy vị Quý tiểu thư này cùng trước kia không giống nhau..."
Giám đốc lắc đầu: "Hình như là vậy? Bất quá cũng không quan trọng."
Giám đốc xoay người đi gọi điện thoại.
Bên trong biệt thư phía Tây, giữa bể bơi lộ thiên.
Một dáng người mảnh khảnh dùng cánh tay gat nước ra, bọt sóng văng tứ tung, cả người hoàn mỹ bơi trong làn nước như một nàng tiên cá xinh đẹp.
Mà ở trên bờ, Kiều Hi tiếp điện thoại đáp vài câu ít ỏi sau đó cúp máy.
"Lâm tổng, cậu bơi đủ chưa?" Kiều Hi đem hai tay tới bên miệng làm ra dáng vẻ kêu gọi.
Hai phút sau, Lâm Thiên Vi khoác khăn tắm lại đây.
"Giám đốc kia đã làm theo lời cậu, không cho Quý Vân Tiêu xem camera giám sát, cô ta không nháo liền trực tiếp rời đi rồi." Làm bạn tốt nhiều năm của Lâm Thiên Vi, Kiều Hi nói xong tình huống lại nhịn không được hỏi: "Tối hôm qua rốt cuộc có chuyện gì nha?"
Lâm Thiên Vi không trả lời.
Tâm tình Kiều Hi phức tạp: "Cậu sẽ không thật sự ngủ với cô ta đi?"
Lâm Thiên Vi đáp một chữ ngắn gọn: "Không."
Kiều Hi nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Không có là tốt. 𝗧rờ 𝗎𝗆 tr𝗎𝗆 h𝗎yền trù𝗆 ﹏ 𝗧R ÙM𝗧R𝖴𝒀ỆN﹒𝙫n ﹏
Nàng nhìn qua nữ nhân giống như tiên cá kia mà nghĩ thầm, còn may là vị bạn tiên cá này của mình chưa bị Quý Vân Tiêu chà đạp.
Nghĩ đến Quý Vân Tiêu, đầu Kiều Hi lại trở nên thật đau.
Nửa năm trước, chị của Lâm Thiên Vi xảy ra tai nạn xe cộ, để lại một tiểu cô nương 6 tuổi tên Lâm Du Nhiên.
Vì để chăm sóc Lâm Du Nhiên thuận lợi, cũng như là để cho Lâm Du Nhiên một gia đình hoàn chỉnh. Lâm Thiên Vi quyết định chọn một nữ nhân để kết hôn.
Sau đó nàng liền chọn trúng Quý Vân Tiêu.
Nguyên bản Quý Vân Tiêu và các nàng không cùng một vòng tròn, tuy rằng Quý gia có ý định muốn lui tới cùng bọn họ thiết lập quan hệ nhưng Quý Vân Tiêu khi còn nhỏ bị bế nhầm đi, cũng không có lớn lên ở nhà họ Quý.
Cũng là vào nửa năm trước, sau một hồi trời xui đất khiến Quý Vân Tiêu mới có thể khôi phục lại thân phận, một lần nữa trở lại nhà họ Quý.
Nghe nói thời điểm vừa trở về nhà họ Quý, Quý Vân Tiêu còn được đãi ngộ không tồi, cho dù là vị thiên kim Quý Liễu Liễu bị ôm sai kia cũng được giữ lại, nhưng xuất phát từ áy náy, cha mẹ đẻ của Quý Vân Tiêu vẫn là càng thiên vị cô một chút. Kết quả là Quý Vân Tiêu có mắt mà không có khôn, nhiều lần khiến Quý gia mất mặt thì không nói, còn dùng các thủ đoạn vụng về mà hãm hại Quý Liễu Liễu.
Người nhà họ Quý đối với Quý Vân Tiêu cơ bản là không có cảm tình, chỉ có quan hệ huyết thống níu kéo, vì vậy sau này Quý Vân Tiêu như là lấy đá đập chân mình. Không chỉ khiến cho Quý Liễu Liễu không bị đuổi mà tình hình của cô đều trở nên rất khó khăn.
Khi Lâm Thiên Vi đưa đến giấy kết hôn, tình cảnh của Quý Vân Tiêu tại Quý gia đã trở nên khó lui.
Cho nên trước khi kết hôn, Lâm Thiên Vi đưa điều kiện rõ ràng minh bạch với cô. Nàng chỉ yêu cầu một người vợ có thể chăm sóc sinh hoạt cho Lâm Du Nhiên, tình cảm cùng với sinh hoạt vợ vợ thường ngày không thể cho. Nhưng nàng có thể cho Quý Vân Tiêu thể diện cùng vật chất để bồi thường.
Nói tóm lại thì đây là một cuộc trao đổi đầy lợi ích đối với nhu cầu của hai người.
Quý Vân Tiêu hoàn toàn có thể từ chối nhưng chính miệng cô đã đáp ứng rồi.
Không chỉ có vậy lúc ấy cô còn thề thốt đủ kiểu, bảo đảm sẽ coi Lâm Du Nhiên như con ruột mà chăm sóc, cũng sẽ không can thiệp sinh hoạt của Lâm Thiên Vi. Nhưng ai biết sau khi kết hôn, cô liền lộ nguyên hình.
Lúc bắt đầu chỉ là không kiên nhẫn với Lâm Du Nhiên, sau này liền động một chút là đánh mắng, còn uy hiếp cô nhóc 6 tuổi không được nói việc này cho ai biết. Cô còn đi tới công ty của Lâm Thiên Vi nháo đủ kiểu, lại ăn giấm bậy bạ, hiểu lầm Kiều Hi cùng Lâm Thiên Vi là đang dan díu không nói, còn vọt tới hiện trường buổi hội nghị mà nổi điên, đem hạng mục của Lâm Thiên Vi bị đoạt mất, chuyện nhiều không đếm hết được.
"Tuy rằng tớ thích xem bách hợp tiểu thuyết nhưng tớ thật sự là thẳng nữ nha, cô ta vậy mà dám nói tớ tra." Vừa nói đến chuyện này Kiều Hi liền cạn lời: "Hơn nữa tớ thật sự không hiểu nổi, vợ chồng nuôi nấng Quý Vân Tiêu lớn lên tuy rằng không giàu có bằng Quý gia nhưng mà cũng là phần tử trí thức, nghe nói không hể bạc đãi cô ta, thế nào lại có thể nuôi Quý Vân Tiêu trở thành bộ dáng vừa ngu xuẩn vừa độc như vậy?"
Nửa tháng trước, vết thương trên người Lâm Du Nhiên quá rõ ràng, đã không thể giấu được nữa, sau khi Lâm Thiên Vi phát hiện được vừa đau lòng vừa tức giận. Điều tra rõ ràng xong muốn đưa Quý Vân Tiêu đi ngồi tù, nhưng cô ta vừa khóc vừa gào quỳ xuống dập đầu nhận sai. Lâm Thiên Vi liền bỏ qua cho cô ta.
Nói tới cũng kì lạ, Lâm Thiên Vi cũng không phải là người dễ dàng mềm lòng. Nàng 25 tuổi đã ngồi trên địa vị cao, trở thành người cầm quyền tập đoàn Lâm thị dựa vào thủ đoạn quả quyết như thiên lôi.
Chính là khi đối mặt Quý Vân Tiêu làm mình làm mẩy, Lâm Thiên Vi lại trở nên mềm lòng.
"Rốt cuộc vì cái gì nha?" Kiều Hi nói: "Vi Vi, tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu thật sự thích Quý Vân Tiêu sao?
Lâm Thiên Vi phát ra một tiếng cười lạnh.
Kiều Hi thở dài: "Cũng đúng, chỉ có người điên mới có thể thích Quý Vân Tiêu đi."
Vốn dĩ đối với chuyện này Lâm Thiên Vi đều im miệng không nói, nhưng lần này nàng lại chủ động mở miệng: "Là bởi vì mặt nàng."
"A?" Kiều Hi cẩn thận suy nghĩ lại: "Ngũ quan của Quý Vân Tiêu xác thật còn có thể, nhưng là thẩm mĩ của cô ta quá tệ, mỗi ngày đều trang điểm lung tung rối loạn, mặc quần áo thì quá quê mùa, nhìn một lần thật khó tả hết được..."
"Vi Vi cậu đừng làm tớ sợ" đồng tử Kiều Hi chấn động: "Chẳng lẽ cậu thích phong cách này?"
"Tớ không thích."
Lâm Thiên Vi khoác khăn tắm đã xếp gọn trên vai, nhíu mày nhìn mặt nước nhộn nhạo không xa trước mắt. Nhẹ giọng mở miệng: "Tớ chỉ là cảm thấy gương mặt này mình đã tựa hồ gặp qua ở đâu..."
"Hơn nữa, gương mặt xinh đẹp của nữ nhân hôm qua không phải là kiểu dáng trang điểm trước kia, cũng không phải dáng vẻ trước đây..."
Kiều Hi nghe không hiểu.
"Chậc" Lâm Thiên Vi đứng dậy, không muốn nói thêm nữa.
Nhưng Kiều Hi vẫn truy hỏi: "Cậu đừng nói một nửa rồi im lặng nha."
Lâm Thiên Vi suy nghĩ một lát mới chậm rãi nói: "Quý Vân Tiêu ngày hôm qua giống như thay đổi."
"Cô ta trở nên thực không giống trước kia, như là một người hoàn toàn khác." Bên môi Lâm Thiên Vi hiện ra một độ cung nhàn nhạt đến mức khó mà thấy được: "Thật giống như người tớ chờ mong thật lâu, cuối cùng cũng đã đến..."
Kiều Hi nghe không hiểu: "Có ý gì? Cậu chờ mong ai nha?"
Trong mắt Lâm Thiên Vi không có tiêu cự, có chút mê mang, một lát sau nàng thu lại cảm xúc nói: "Tớ cũng không biết."
Có lẽ chỉ là một loại cảm giác mà thôi, không thể nói rõ nhưng lại có cảm giác phá lệ mãnh liệt, cho nên nàng không thể bỏ qua.
Lâm Thiên Vi đứng ở bên cạnh bể bơi nhìn mặt nước một hồi liền đi tắm rửa. Vừa rồi nàng mặc một bộ áo tắm bảo thủ, hơn nữa còn khoác khăn tắm, Kiều Hi không nhìn kỹ được.
Chờ nàng sau khi tắm xong đi ra thay áo hai dây, Kiều Hi mới chú ý tới một loạt dấu vết ở xương quai xanh Lâm Thiêm Vi.
Kiều Hi kinh ngạc: "Chờ chút! Cậu, cậu, không phải cậu nói là không ngủ với Quý Vân Tiêu sao?"
———————
Gõ chữ xong muốn gãy cánh (ovo)