"Alo..."
"Lăng Vân mẹ kiếp cái đồ quá đáng, sao cô về Bắc Kinh mà dám không báo cho anh một tiếng gì hết vậy hả?!"
"Phó Dịch Huân anh bé bé cái mồm lại được rồi đấy". Phó Dịch Huân bức xúc nhưng vẫn hạ giọng xuống:
"Em có còn coi anh là anh trai nuôi không đấy hả. Về quê nhà mà không báo một tiếng là sao?". Lăng Vân cười ảo não
"Anh...anh nuôi em từ bao giờ đấy?". Phó Dịch Huân cứng họng. Cái này...là do hắn tự nhận, còn Lăng Vân thì chỉ ậm ừ đáp lại hắn
"Gọi em có chuyện gì không?"
"Có, anh muốn mời em đến cửa hàng của anh xem mấy mẫu thiết kế thời trang mới ra"
"Ai chà nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Dihan lại muốn mời một nhân viên văn phòng bình thường như em đây đến xem quần áo à?". Phó Dịch Huân bên kia đầu dây nghe xong liền nghệt cả mặt:
"Nhân viên? Bình thường? Em có khiêm tốn quá không đấy Lăng Vân?"
"Em khiêm tốn bình thường". Cô bình thản đáp
"Trưởng phòng Lăng, lương tháng của cô lên đến con số trăm triệu một năm. Công ty thì ở trong top 5 đạt doanh thu cao nhất cả nước, cô còn muốn bình thường như thế nào vậy?". Lăng Vân suy ngẫm một lúc:
"Anh biết là em rất lười mà"
"Anh đang trên đường đến nhà em rồi, yên tâm 5 phút nữa có mặt!". Phó Dịch Huân nói chắc nịch
"... ". Lăng Vân cạn lời với hắn, đành đáp qua loa vài câu rồi cúp máy, thay đồ chờ Phó Dịch Huân đến đón.
___________________________________________
"Trông em chững chạc hơn hẳn hồi xưa đấy nha, lại còn tươi tắn như hoa nữa". Phó Dịch Huân vừa lái xe vừa trò chuyện với cô
"Không tươi tắn chẳng nhẽ em phải héo úa?"
"Ầy ý anh không phải như thế, anh nghĩ sau khi xảy ra chuyện của em với...à thì em sẽ khá là suy sụp". Lăng Vân biết Phó Dịch Huân định nói gì, nhưng hắn ngừng lại như thế có nghĩa là rất hiểu cho tâm trạng của cô
"Năm năm là một quãng thời gian không ngắn anh à, em không thể cứ sống thế được"
"Đúng là em gái của anh có khác". Phó Dịch Huân cười cười định dơ tay ra xoa đầu cô thì khựng lại rồi rụt tay về:
"Ấy không được, ai đó ghen chết"
"Dạ?". Lăng Vân nhíu mày, cô đang kiểm tra mail ở điện thoại nên không để ý lời nói vừa nãy của Phó Dịch Huân.
"Không có gì đâu hề hề"
__________________________________________
Lăng Vân nhìn xung quanh cửa hàng rồi trầm trồ:
"Phó Dịch Huân anh làm ăn cũng được đấy nhỉ?"
"Đương nhiên, em nghĩ anh là ai chứ? ". Phó Dịch Huân cười tự mãn
"Em còn tưởng anh vẫn muốn làm cậu ấm của Phó gia suốt ngày chỉ ăn chơi lêu lổng vô dụng cơ". Lăng Vân vừa nói vừa đi xem đồ, sắp tới cô cũng sẽ phải tham dự tiệc xã giao để kéo thêm tài nguyên cho chi nhánh. Nên sắm vài bộ váy dạ hội cao cấp để phù hợp với những bữa tiệc xã giao đó.
"Sao em lại nghĩ anh là người như thế, anh đấu đến mức đó ". Hắn trề môi đi theo sau cô. Sau khi đi một lượt cô quyết định chọn mua hai bộ vừa mắt nhất rồi đem ra quầy thu ngân. Phó Dịch Huân đã đứng ở đó, dơ tay cản cô lại:
"Êy không cần, cái này anh tặng"
"Sao lại thế được, anh tặng em làm gì chứ?". Cô cười gượng đưa thẻ cho nhân viên thanh toán nhưng vẫn bị ngăn lại
"Này anh trai tặng thì em cứ nhận đi đừng từ chối làm gì nếu không...anh buồn đó". Phó Dịch Huân làm bộ ôm người uốn éo
"Dừng ngay lại đi, trông khiếp chết đi được, em nhận được chưa?". Lăng Vân bật cười đập vào vai hắn.
_________________________________________
"Em biết Mạnh Cẩn Chi không?".
Phó Dịch Huân vừa lái xe vừa trò chuyện với cô
"Mạnh Cẩn Chi...à cái cô nàng xuất hiện trong bộ phim đang hot trên mạng đấy hả? Em không quan tâm cho lắm, mà cô ta liên quan gì ở đây?"
"Anh thấy em như người tối cổ ý, tối ngày chỉ biết vùi đầu vào làm việc. Rảnh rỗi thì lướt weibo cập nhập tin tức xã hội đi chứ, bạn bè nhắn tin wechat chúc mừng sinh nhật năm ngoái em cũng chẳng thèm xem, con người em đúng là nhạt nhẽo. Sao em có thể sống mà chỉ làm việc thế nhỉ?"
Phó Dịch Huân than thở lái vào một quán ăn gần công ty của Lăng Vân. Bởi vì cái tên Phó Dịch Huân này đã đặt chỗ trước nên cô đành phải đi ăn cùng, vừa ngồi xuống hắn lại tiếp tục bài ca than thở:
"Này em bơ câu nói vừa nãy của anh đấy à?". Lăng Vân cầm cái dao lên "nhẹ nhàng" cắt miếng bít tết rồi nhìn anh bằng ánh mắt sắc lẹm:
"Anh vòng vo làm gì? Cứ nói thẳng ra là chuyện này liên quan đến Trịnh Phong đi. Mà có biết em cũng chả quan tâm, chuyện của anh ta liên quan gì đến em? "
"Bởi vì cái này siêu siêu hot. Mấy ngày Bắc Kinh đều yên bình nay có một vụ để cho các chị em buôn chuyện nên anh nghĩ em cũng phải biết chứ?"
"Biết thì sao mà không biết thì sao? Biết thì em phải đến gặm cổ cô ta à, hay đi gặp Trịnh Phong hỏi đầu đuôi sự việc?"
Phó Dịch Huân cứng họng. Không được, em gái bảo bối vừa mới về, hắn không thể làm cô buồn bực.
"Haiz thôi vậy, vẫn là để em tự nguyện...tự biết thì tốt hơn"
"Anh đặt chỗ sang thế này không thấy phí tiền à. Vào quán mỳ ở gần nhà em có phải tiện hơn không?"
"Anh thích đến đây đấy, chỗ này còn là chỗ đầy idol ngồi cơ. Chữ ký cô ấy đây này". Phó Dịch Huân cười cười chỉ vào cái chữ ký trên bàn.
"Em chẳng quan tâm, ấn tượng của em về cô ta không tốt cho lắm". Cô thản nhiên nhún vai, ngay lúc đó cô gái ở bàn đằng sau lưng cô quay lại
"Nghe ai nói xấu Mạnh nữ thần ở đây, hoá ra lại là Lăng Vân à? Con nhỏ nhà quê nghèo đến mặc váy rách mà cũng đòi vác mặt đến đây ăn, chắc là bấu víu được vị tai to mặt lớn nào rồi đúng không?"
Phó Dịch Huân hùng hổ đứng dậy thì bị ánh mắt sắc như dao của cô ngăn lại:
"Ruồi muỗi vo ve thôi, để ý làm gì?"
"Mẹ kiếp!". Phó Dịch Huân chửi thề ngồi xuống. Cô gái kia tức đến hộc máu nhưng vẫn tiếp tục công kích:
"Nghe Mạnh nữ thần nói năm đó cô ta bị Trịnh Phong đá xong sau đó đem đồ tới trước cổng nhà Trịnh gia gào khóc, đúng là thảm hại mà"
Phó Dịch Huân bị ngăn lại hận không thể hất cả cái bàn vào hai cô ả đang liên mồm nói xấu em gái anh, Lăng Vân bình thản đưa rượu lên uống một ngụm:
"Anh tức giận làm gì mấy con ruồi nhặng bay vo ve bên tai, không cần quan tâm. Dù sao bây giờ em cũng chẳng thiếu tiền nữa. Ăn uống no say đi, bữa này em trả"
Phó Dịch Huân cười, em gái của anh...thay đổi thật rồi! Không còn như trước đấy nữa
"Lăng Vân cô nói ai là ruồi nhặng hả. Cô khoe khoang với ai đấy?". Cô gái kia đứng bật dậy quay lại quát cô
"Tự ngứa, thì tự gãi đi nhé Diệp tiểu thư. Tôi khoe khoang với ai thì có liên quan gì tới cô không? Sao cô có vẻ như rất quan tâm tới tôi thế nhỉ?". Lăng Vân khoanh tay ngả lưng ra sau ghế nhìn ả, ánh mắt hờ hững không một chút lay động bởi những lời công kích.
"Lăng Vân cô nghĩ là cái thá gì mà tôi phải quan tâm, chẳng qua bọn này nghe thấy cô nói xấu Mạnh nữ thần thôi nhé nếu không đã chẳng thèm phí lời vì cô rồi". Diệp Dung nói xong thì ớn lạnh bởi ánh mắt sắc như dao của Lăng Vân đang nhìn chòng chọc vào mình không một tia xao động
"Tai nào của cô nghe thấy tôi nói xấu Mạnh Cẩn Chi đấy?"
"Cô rõ ràng là nói..."
"Tôi nói sao, tôi nói tôi không thèm quan tâm tới cô ta là nói xấu à?"
"Cô..."
"Chuyển lời cho Mạnh nữ thần của cô là thích làm gì Trịnh Phong thì làm, tôi chẳng thèm quan tâm đến anh ta nữa và cái loại người như cô ta thì càng không! Còn cô... ". Lăng Vân dừng lại nhìn cô ta một lượt:
" Đừng có xía vào chuyện của tôi, con người ai cũng có giới hạn của nó. Trước đây tôi không làm gì cô không có nghĩa là bây giờ tôi sẽ để yên cho cô tiếp tục đâu, từ từ mà chờ đi nhé. Lăng Vân tôi về đây không chỉ để dạo chơi đâu". Diệp Dung hậm hực hận không thể lao vào cào Lăng Vân mấy phát cho hủy dung.
"Về thôi Dihan". Lăng Vân đứng dậy
"Dihan???". Mắt của Diệp Dung suýt chút nữa rớt ra ngoài. Nhà thiết kế thời trang nổi tiếng David là người đi ăn cùng Lăng Vân, cô ta đúng là mù rồi nên không nhìn thấy anh. Lăng Vân cười khinh bỉ đứng chặn ánh mắt dán chặt lên gương mặt điển trai của Phó Dịch Huân khiến anh khó chịu rồi nói:
"Nhớ Bối My My không? Cậu ấy đang muốn tìm cô đấy, Diệp tiểu thư"
Lăng Vân tặng cho cô ta một nụ cười coi thường rồi xoay người kéo Phó Dịch Huân ra khỏi quán. Diệp Dung cứ đứng chôn chân tại chỗ đó. Bối My My, cái con nhỏ bị ả dở đủ trò hãm hại hồi cấp 3 đến mức suýt chết nên phải chuyển trường, còn ả thì tuỳ tiện ném một xấp tiền là giải quyết xong mọi chuyện. Cách đây vài ngày ả còn nghe được tin cha của Bối My My lên chức làm Bộ trưởng sở cảnh sát an ninh quốc phòng Bắc Kinh, giờ đây Bối My My tìm ả không lẽ là để báo thù sao? Phó Dịch Huân lấy xe rồi đưa Lăng Vân về, không tránh khỏi tò mò:
"Mấy người đó là ai đấy? Có quan hệ gì với em và Mạnh Cẩn Chi à?". Lăng Vân bình thản ngả người ra ghế, day nhẹ hai mi tâm:
"Haiz Mạnh Cẩn Chi là bạn học cấp 3 của em, cái người vừa nãy là bạn thân trọng cái hội của cô ta đấy"
"Ha, trái đất đúng tròn. Đi đâu cũng thấy người quen". Phó Dịch Huân cười
"Em chẳng thèm quen cái loại người đấy". Cô chán nản đáp lại. Phó Dịch Huân nhìn cái dáng vẻ cô chẳng quan tâm đến bất cứ gì ngoài những thứ xoay quanh công việc của mình thì nhíu mày, thế này thì nhiệm vụ của Trịnh Phong giao cho sao hắn làm nổi đây?
"À em nói trước với anh nhé Phó Dịch Huân"
"À..ờm sao thế?"
"Em biết rõ anh với Trịnh Phong chơi thân với nhau nên đừng có lôi mấy cái chuyện liên quan đến anh ấy vào cuộc sống của em. Mail mà anh ấy gửi em cũng đã đọc rồi nhưng mà...em không có hồi đáp gì về nó nên anh muốn thì chuyển lời cho anh ấy còn không muốn thì thôi. Em mất 5 năm để gạt bỏ tất cả những gì tăm tối trong quá khứ, dựng nên bức tường thành kiên cố để ngăn chặn tình yêu cho nên anh ĐỪNG có góp sức cho ai đó phá vỡ nó nếu không chúng ta tuyệt-giao. Bây giờ em sống theo chủ nghĩa độc-thân, thế thôi".
Phó Dịch Huân ngớ cả người, hắn còn chưa kịp hỏi chưa kịp hành động mà cô đã tuôn một tràng dài những thứ hắn cần biết và cần làm.
"Thật đáng sợ...". Phó Dịch Huân lẩm nhẩm
"Anh nói cái gì?"
"À không anh bảo anh hiểu rồi"