Đồ Bách không ngờ mình lại không khống chế được mà bắt nạt người ta thành ra như vậy, anh đứng dậy nói xin lỗi. Nhìn Lang Tiêu vẫn đang ngơ ngác, sợ lại dọa đến sói con nhát gan này, anh thở dài quyết định nhường không gian lại cho Lang Tiêu, bản thân thì đến công ty ở một đêm.
Thật ra không phải Lang Tiêu bị dọa sợ, hai mươi năm trời chưa từng cảm nhận kích thích nào nóng bỏng táo bạo như vậy, nằm mất nửa ngày mới tỉnh hồn, nhưng lại chỉ thấy nước ấm và bữa khuya trên bàn.
Cậu cau mày tóm lấy lông đuôi, có ý gì đây, ăn tai mình xong là muốn chạy phải không! Mặt mũi loài sói biết để vào đâu chứ! Càng nghĩ càng tức cậu dùng sức nện mấy đấm lên ghế sô pha, rất có uy nghiêm của một vị vua thảo nguyên.
Hùng hục ăn hết đĩa cơm rang thịt bò, vua thảo nguyên trút hết bất mãn xong đứng trên băng ghế liếc nhìn thiên hạ, bắt đầu nhớ lại xem rốt cục vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Cậu mơ hồ nhớ lại lời Đồ Bách nói lúc não mình đang trong trạng thái dừng hoạt động, chỉ mang máng có mấy câu: “Xin lỗi… thích em…” này.
Thích mình mà còn ăn tai mình! Sao có thể ăn sói được chứ! Lang Tiêu bĩu môi, nhưng đôi mắt xinh đẹp lại lấp lánh sáng ngời.
Lang Tiêu cũng không biết bản thân đã động lòng lúc nào, có lẽ là vào lúc được cẩn thận ôm vào lòng, có lẽ là khi mái tóc ướt nhẹp được kiên nhẫn sấy khô, cũng có thể là sau khi phạm lỗi lại được ánh mắt bất đắc dĩ nhưng cưng chiều nhìn chăm chú.
Sói con vẫn luôn rất đơn thuần, không cầm lòng được muốn cuộn tròn người đến gần nguồn nhiệt, cam tâm tình nguyện bước vào cạm bẫy dịu dàng.
Ngốc chết đi được! Không đợi mình dậy rồi hẵng nói, may mà mình nghe thấy, mai đến công ty để anh ấy dỗ mình mới được. Sói con thông minh độ lượng cuộn mình trong chăn của Đồ Bách, cắn góc chăn mài mài răng.
Nhưng cái ôm và vuốt ve an ủi không đến như trong dự đoán.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
2. A Chức
3. Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy
4. Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô
=====================================
Một giọng nam xa lạ vọng ra từ cánh cửa khép hờ, từng câu từng chữ truyền vào tai Lang Tiêu: “Sao cậu lại dây dưa với một đứa thú nhân nửa mùa thế hả, thế đã đành, nó lại còn là sói nữa! Sài lang hổ báo lòng muông dạ thú mấy thứ này có phải cậu chưa từng học qua đâu, cậu còn là thỏ đấy, bị ăn lúc nào chẳng biết ấy.”
Lang Tiêu dùng ống tay áo dụi mắt, quật cường nhìn bóng lưng Đồ Bách. Anh ấy chắc chắn sẽ không nghĩ mình như vậy, Lang Tiêu túm vạt áo tự cổ vũ cho bản thân.
“Sói và thỏ vốn là khắc tinh, nảy sinh tình yêu là chuyện vô căn cứ…”
Cậu sẽ không bao giờ nhận nhầm giọng nói của Đồ Bách, khàn khàn tựa như bàn chải khiến trái tim cậu ngứa ngáy, nhưng những gì mà anh nói lần này gần như đã đánh gục cậu.
Hộp cơm rơi xuống chân, điểm tâm tinh xảo dày công chuẩn bị lăn trên nền đất, đau quá, giờ cậu không phân biệt nổi cảm giác đau đớn này tới từ chân hay từ trong lòng nữa, mê man hỗn loạn đi ra ngoài.
Trái tim như bị thủng một lỗ lớn, gió thổi ào ào qua đó, cả người cậu run rẩy, nước mắt càng lúc càng nhiều, cậu đưa tay quệt mãi mà không sao hết được.
Không cần nghĩ cũng biết hiện tại mình nhất định rất xấu rất nhếch nhác, đã gầy đã yếu lại còn có một đôi tai không cân đối, trên mặt thì toàn nước mắt, buồn cười làm sao.
“Vô tích sự! Vô tích sự! Chỉ biết khóc, đáng đời mày bị người khác nói bẩn thỉu, đáng đời mày không được người ta thích, đáng đời, đáng đời mày.” Lang Tiêu mắng chửi ra sức kéo tai mình, “Mình không cần đôi tai này, vì nó mà người ta mới không thích mình.”
Tức giận cùng tuyệt vọng, toàn bộ sức lực gần như dùng hết để cào cấu tai, tới nỗi trên tai toàn là vết thương, lông cũng rụng mất hơn nửa, trở thành con sói với đôi tai trụi lủi, cho dù như vậy, cậu vẫn không thể thoát khỏi những khốn đốn mà thân phận thú nhân nửa sói này mang tới.