Kiều Hi buồn chán đợi chờ đối tượng xem mắt của mình đến. Tối
hôm qua cô thức đêm cày phim để tận 3 giờ sáng mới đi ngủ. 9h
mẹ lôi cô dậy, chuẩn bị đến 10h thì nhét cô vào xe, chở cô đến nhà
hàng rồi đi mất. Trước khi đi còn không quên đe dọa: “ Nếu hôm
nay không thành công thì con đừng về nhà nữa nha.”
Đây là lần xem mắt thứ 20 của cô, năm nay cô vừa tròn 30, số lần
hẹn hò trên đầu ngón tay. Không tin tưởng bản thân cô có thể tự
thoát ế, mẹ già nhà cô bắt cô đi xem mắt. Người hôm nay là do dì
hai cô giới thiệu, nhưng đối phương không đưa ảnh chụp nhưng
nếu cô nói với mẹ đối phương hẳn là quá xấu nên mới không đưa
ảnh chụp thì chắc mẹ cô cạo đầu cô mất.
“Tiểu Hi không phải dì nói con, nhưng mà con cũng ba mươi rồi,
đừng kén chọn nữa. Đẹp trai cũng có mài ra ăn được đâu, đối
phương là giáo sư đại học đó, quan trọng tính cách chứ ngoại hình
có quan trọng đâu.”
Kiều Hi im lặng nghe dì hai khuyên bảo, thật sự cô rất muốn nhắc
nhở chính dì là người bảo cô rằng: “ Ngày nay không có nhan sắc
khó lăn lộn lắm, không phải dì nói con chứ xem mắt trước hết phải
xem nhan sắc của đối phương, mình lấy người ta là lấy cả đời, chưa
kể nhan sắc còn di truyền cho đời sau nữa.”
Lần này cô đến hơi sớm, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn. Vì vẫn
còn ngái ngủ nên cô gục xuống, đến khi mở mắt, đối phương đến
lúc nào không hay.
3.
Ấn tượng đầu tiên của Kiều Hi về Cố Vị Nguyên có thể gói gọn
trong đó là anh như một cơn gió xuân còn cảm giác của cô đối với
anh gói gọn trong 3 từ đó là chảy nước miếng.
Cuối cùng thì ông trời cũng nghe thấy lời cầu nguyện của cô rồi.
“ Xin lỗi cô, tôi có chút việc nên đến muộn.”
Cố Vị Nguyên ngồi đối diện cô, khẽ gật đầu áy náy, ánh mắt đầy ôn
nhu, hai mắt Kiều Hi sáng lên, mọi bất mãn của cô tan biến hết.
Vội vàng ngồi thẳng lại, cô nói:
“ Không sao, không sao tôi cũng mới tới.”
Cố Vị Nguyên cười cười nhìn cô, anh gọi phục vụ mang menu ra
cho cô, nháy mắt Kiều Hi biến thành quý cô trang nhã.
“ Cảm ơn anh, nhưng tôi không kén ăn đâu nên anh gọi gì cũng được”
Cô đưa lại thực đơn cho anh.
“ Cô ăn cay được không?”
“ Tôi không ăn được. Anh muốn ăn ư?”
“ Tôi cũng không ăn cay được.”
Anh hỏi vài câu nữa rồi đưa menu cho phục vụ. Khi anh ngẩng đầu
lên thấy cô đang ngồi ngơ ngác nhìn anh, anh hơi ngại khẽ ho vài
tiếng. Cô giật mình ngượng ngùng cười.
Kiều Hi là một họa sĩ còn Cố Vị Nguyên là giáo sư kiến trúc của đại
học T, tuy công việc khác nhau nhưng cũng không ít chủ đề chung.
Mọi việc tưởng chừng thuận lợi thì hai mươi phút sau bi kịch xảy ra.
( còn tiếp)