Hai tháng sau, hai ca ca đội gió đội sương trở về. Trước đó cũng đã truyền tin đã tìm được đúng người vì trông nàng ấy cực kì giống mẫu thân. Sau khi gặp nàng ấy, ta mới biết cực kì giống là giống đến thế nào. Mắt hạnh, má lúm giống hệt như mẫu thân, chỉ khác là gầy hơn, đen hơn một chút, nếu không thì thật không khác gì.
Vừa gặp, mẫu thân đã ôm chặt nàng vào trong lòng, sợ lại lạc mất nhau lần nữa. Mẫu thân cố gắng lắm mới ngừng được khóc, đến cả phụ thân hai mắt cũng đỏ hoe. Bá mẫu nói, về nhà là tốt rồi.
Duy chỉ có ta, trơ trọi như người ngoài. Không, ta vốn là người ngoài mà.
Mẫu thân giới thiệu từng người một cho nàng. Khi nói đến ta, người không biết phải mở lời ra sao. May nàng ấy nhanh nhạy, tự gọi ta một tiếng tỷ tỷ.
"Ngoan lắm." Mẫu thân nói.
Muội cũng là người sống biết lựa, giống như mẫu thân. Tốt rồi, ta nên vui mới phải. Nhưng ta vẫn không thể thoải mái.
Khi dùng cơm trưa, cả nhà càng hỏi han, ân cần với muội ấy hơn. Ta hơi tủi thân, cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Rõ ràng đã chuẩn bị tâm thế từ lâu, ta không nên như vậy.
Ăn trưa xong, ta cùng mọi người đưa nàng về phòng. Mẫu thân chỉ cho muội ấy từng chỗ từng chỗ một. Viện này chính là tâm huyết của cả nhà. Muội ấy nói một câu mà khiến ta không khỏi rơi nước mắt: "Chưa bao giờ con nghĩ mình được sống ở nơi tốt thế này, cứ như vừa lạc vào tiên cảnh vậy."
Không chỉ mình ta, hẳn ai ở đó nghe vậy cũng đều thấy thương lắm. Rõ ràng đáng lẽ sinh ra muội ấy đã được hưởng những điều này. Viện này có tốt đến đâu đi nữa cũng chẳng đáng để muội ấy ngạc nhiên như vậy. Đáng lẽ vốn là của muội ấy.
7.
Ta cứ nghĩ phải khó lắm mới quen được cuộc sống có muội ấy. Nhưng đến giờ dường như cũng không có nhiều sự thay đổi lắm. Chỉ là ta không còn là “duy nhất” nữa thôi.
Sống cùng muội ấy rất dễ chịu. Muội ấy có tính cách dịu dàng, nhã nhặn, lại ham học. Vốn dĩ phụ thân định mời thầy dạy riêng cho muội ấy, nhưng lại bị từ chối. Muội ấy nói con học hỏi tỷ tỷ là được rồi.
Muội ấy hình như rất tốt với ta, tốt đến mức đôi khi ta cũng hơi khó hiểu.
Có đôi lúc mọi người không để ý đến ta, muội ấy tinh ý hỏi han ta. Ta từng nghĩ nếu đổi lại ta ở vị trí của muội ấy, có lẽ ta vẫn thấy oán hận.
Dẫu sao bao năm nay phải sống khổ quá.
"Sao lại vậy chứ? Cha mẹ tuy không giàu có gì, nhưng lúc nào cũng dành thứ tốt nhất cho muội. Tỷ tỷ, cha mẹ của chúng ta đều như nhau cả, vì chúng ta chẳng tiếc thứ gì."
Muội ấy đã nói với ta như vậy.
8.
Khi ta thực sự mở lòng tâm sự với muội ấy là vào một đêm sau hơn nửa tháng muội ấy trở về.
Khi ấy, ta và muội ấy đã khá thân thiết. Hôm ấy cảnh người đều đúng lúc, muội ấy chủ động kể cho ta nghe về tuổi thơ của mình.
Đó cũng là lần đầu tiên ta mơ hồ hình dung ra được dáng vẻ của phụ mẫu thân sinh. Ta tin cả hai nhất định cũng là người rất rất tốt.
Muội ấy nói, lẽ ra muội sẽ được đón chào thêm đệ đệ, nhưng cơ thể a nương không khỏe lắm, đứa bé mất rồi. Từ đó trở đi, gánh nặng đổ dồn hết lên vai cha.
Muội ấy nói, ở quê, nhà nào chỉ có con gái là chuyện đáng nhục. Nhưng cha nương đối xử rất tốt với muội. Khi rảnh, cha còn dạy muội học chữ. Tiếc là khi ấy, muội cứ ngỡ còn nhiều thời gian, có thể thong thả, không ngờ, chớp mắt đã là sinh ly tử biệt.
Muội ấy nói, nếu như không phải lũ lụt ập đến làm cho Từ Châu lâm vào cảnh dịch bệnh, muội ấy đã có thể đưa cha nương đến gặp ta.
Trận lũ Từ Châu xảy ra từ 6 năm trước. Khi ấy theo lời kêu gọi, ta cũng quyên góp 100 lạng bạc. Năm tháng ấy dịch bệnh, thảm họa quá xa xôi ta. Ấn tượng còn đọng lại trong ta là những con số dài ngoằng trong lời bàn bạc của phụ thân và bá phụ.
Không ngờ, hóa ra chính ta cũng bị ảnh hưởng.
Tiếc là ta cũng chẳng giúp được nhiều nhặn gì. Nếu như thời gian quay trở lại, ta nhất định sẽ quyên góp thêm thật nhiều tiền và nói với phụ thân nhất định phải đến Từ Châu đón cả nhà muội ấy đến đây.
Như vậy, ta cũng sẽ còn phụ mẫu.
9.
Mẫu thân nói, qua vài hôm nữa sẽ cho ghi tên Mộ Hòa vào gia phả. Đến khi Mộ Hòa đã rõ các phép tắc, người sẽ dẫn muội ấy đi giao thiệp với bên ngoài. Còn ta sẽ trở thành con nuôi của Triệu gia.
"A Nhu, con yên tâm. Trong lòng ta và phụ thân con, con vĩnh viễn là con gái của hai ta."
"Con hiểu ạ."
Ta nên biết thỏa mãn. Làm con gái nuôi thực ra cũng tốt, dẫu sao cũng tốt hơn mồ côi. Hơn nữa, những gì ta học được bao năm nay đều ấm vào thân ta.
Chỉ là, chúng ta đều không biết rắc rối vẫn còn ở phía trước.
10.
Hoàng đế hạ chỉ ban hôn, chỉ đích danh con gái Triệu thị gả cho Lệ vương.
Lệ vương là con trai thứ năm của hoàng đế, đương nhiên có thân phận cao quý. Nhưng ngài khắc vợ. Tính đến nay, đã có hai người được chọn làm vương phi. Một người chưa thành hôn đã chết bất đắc kỳ tử. Một người chết ngay trong đêm thành thân.
Không chỉ vậy, mười mấy tuổi y đã xông pha biên ải. Những năm nay ghi dấu nhiều chiến công hiển hách, nhưng không biết tay đã nhuốm bao nhiêu máu, đồn rằng trẻ con hễ gặp y đều sẽ bật khóc.
Lấy người như vậy, không được tính là một mối hôn sự tốt lành.
Hoàng đế ban hôn viết con gái Triệu thị, suy cho cùng là vì Ninh Quốc phủ chỉ có một cô nương chưa xuất giá. Vốn dĩ là chỉ có mình ta, nhưng bây giờ, ta cũng chẳng phải con gái Triệu thị "thật".
Chính vì như thế, mọi chuyện càng rắc rối hơn.
Trong mắt người ngoài, người hoàng đế chọn chính là ta. Mộ Hòa mới về chưa được bao lâu, cũng chưa tiết lộ nên bên ngoài hẳn cũng chưa biết. Nếu bây giờ thông báo chuyện này, e là giống như Triệu gia cố tình làm vậy.
Nhất thời, mọi người đều không biết phải giải quyết thế nào cho ổn thỏa.
Hôn sự này nếu không chọn ta thì thì phải chọn Mộ Hòa.
11.
Cho nên, khi ta và Mộ Hòa đi thỉnh an phụ mẫu, chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng hai người xì xào bàn luận. Thực ra, theo một cách hiểu nào đó, ta lại cảm thấy vui.
Lệ vương không phải là đối tượng tốt, phụ mẫu tranh luận chuyện này là vì thương cả ta và Mộ Hòa, chứ không đẩy ta ra. Đối với ta mà nói, như vậy là đủ rồi.
Cho nên, ta kéo tay Mộ Hòa đi vào, nói với phụ mẫu, con sẽ lấy ngài.
Tất cả đều im phăng phắc. Phụ thân lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, người nói với ta: "A Nhu, con nói gì vậy!"
"A Nhu, mẫu thân không nỡ để con đi, không phải, không phải đó là một..." Giọng mẫu thân nghèn nghẹn, sau cùng để lại câu nói vẫn chưa hoàn chỉnh.
"Tỷ tỷ." Mộ Hòa vẫn không hiểu rõ độ nghiêm trọng của sự việc lần này. Muội ấy chỉ hiểu loáng thoáng.
"Dẫu sao, khi hạ chỉ, người bệ hạ chọn vẫn là con."
Ta đã chiếm của Mộ Hòa 16 năm sống trong nhung lụa an nhàn, bây giờ nhận hôn sự này coi như là trả cho nàng ấy nửa đời bình an, vui vẻ.
Coi như ta trèo cao vậy. Hai đường tỷ còn không được gả vào hoàng gia, một thiếu nữ thường dân như ta giờ lại được gả vào hoàng gia. Đúng là một bước lên mây.
Cho dù phụ mẫu có không đành lòng, có tính toán thế nào đi nữa, chuyện này vẫn cần một người đứng ra giải quyết.