*án tử ký lục: bản ghi lại án tử
Tề Du Tâm không phải lần đầu tiên đến Cựu Án Phòng. Ngược lại, nàng đã đến Cựu Án Phòng qua rất nhiều lần, vì một án tử.
Mười năm trước, trọng thần Nam Quốc, Tề Đức Chính bị đạo tặc giết hại. Tề Đức Chính cũng chính là phụ thân của Tề Du Tâm. Từ khi Tề Đức Chính chết ngoài ý muốn, Tề Du Tâm được Đào Minh Nghị mang về nhận nuôi. Đến nay, Tề Du Tâm vẫn luôn cho rằng nguyên nhân chết Tề Đức Chính không đơn giản như vậy, cho nên dù đã kết án, nàng vẫn cứ không buông tay mà tới Cựu Án Phòng điều tra. Đặc biệt, vào ngày giỗ phụ thân, nàng sẽ ở Cựu Án Phòng cả ngày.
Tề Du Tâm đứng trước cửa Cựu Án Phòng, nhìn căn phòng cũ kĩ thiếu sức sống một lúc lâu, không khỏi thở dài.
Gõ gõ...
Tề Du Tâm nhẹ nhàng gõ cửa, một nữ tử chậm rãi mở cửa ra, thấy Tề Du Tâm, liền mỉm cười.
"Lại là ngươi, Tề bổ ti, lại tới xem..."
Lâm Thanh Hiên còn chưa nói xong, liền thấy Tề Du Tâm thân mang Phi Ngư Phục thâm tử sắc, thoáng chốc dừng lại.
Màu sắc Phi Ngư Phục tượng trưng cho cấp bậc, hắc sắc là bổ ti bình thường, lam thẫm sắc là đội trưởng phân đội, thâm tử sắc là trưởng bổ ti, thâm quất sắc là phó môn chủ, hồng thẫm sắc là môn chủ.
*thâm quất sắc: màu cam đậm
Lâm Thanh Hiên nghe nói hôm nay sẽ có trưởng bổ ti đến, không nghĩ tới lại là...
"Lâm bổ ti, hôm nay ngày đầu tiên ta đến nhậm chức trưởng bổ ti Cựu Án Phòng, Tề Du Tâm."
Giọng nói Tề Du Tâm trước sau đều thanh thanh lãnh lãnh, tựa như dòng sông mát lạnh chảy vào trái tim, khóe môi nàng khẽ treo lên, hiện ra một nụ cười nhạt nhẽo, so với Lâm Thanh Hiên biểu cảm kinh ngạc đều rất khác biệt...
"Ngươi... Ngươi như thế nào... Như thế nào sẽ là ngươi!"
Lâm Thanh Hiên che miệng mình, không tin nhìn Tề Du Tâm, Tề Du Tâm mà nàng biết, thường xuyên tới Cựu Án Phòng xem bản án cũ. Mấy năm nay, nàng cũng xem như có cảm tình tốt với Tề Du Tâm, cũng biết Tề Du Tâm là người cẩn thận, chính trực lại có năng lực, sớm hay muộn cũng sẽ thăng quan.
Chỉ là không ngờ, thăng quan này... lại là tới Cựu Án Phòng làm trưởng bổ ti.
"Ngươi...ngươi... có phải đắc tội với ai không?"
Tới Cựu Án Phòng, đồng nghĩa không thể lập công, nói khó nghe hơn chính là vĩnh viễn vô duyên với vị trí Phó môn chủ và môn chủ. Người này, khẳng định là đắc tội với ai đó, Tề Du Tâm chính trực như vậy, nhất định không đủ khéo léo, cho nên đắc tội với ai đó rồi đi.
Tề Du Tâm không tính tiếp tục đề tài này, chỉ cười cười nói: "Không tính để ta vào trong sao?"
Hai người đã đứng ở cửa hồi lâu, Lâm Thanh Hiên lúc này mới giật mình phát giác bản thân thất lễ, lập tức tránh ra một bên để Tề Du Tâm đi vào.
"Sau này, xin chỉ giáo nhiều hơn! Quy củ Cựu Án Phòng, còn phải để Lâm bổ ti chỉ giáo nhiều hơn."
Tề Du Tâm thở dài, đặt hành lý trong tay lên bàn. Hai bên Cựu Án Phòng là phòng ngủ, cố ý chuẩn bị cho bổ ti Cựu Án Phòng, nhưng cũng chỉ dành cho nữ bổ ti, còn nam bổ ti phải rời khỏi cung trước khi trời tối. Tề Du Tâm chỉ mang theo vài món đồ đơn giản đến, cũng thuận tiện cho nàng làm việc đúng giờ.
Hiện tại, Cựu Án Phòng cũng chỉ có Lâm Thanh Hiên cùng Tề Du Tâm, Lâm Thanh Hiên trước giờ đều ở phòng ngủ trong Cựu Án Phòng.
"Gần đây Cựu Án Phòng không có chuyện gì lớn, đúng không?" - Tề Du Tâm nhìn quanh Cựu Án Phòng, liền hỏi.
Cựu Án Phòng gồm hai tầng, bên trong có rất nhiều giá sách, toàn bộ đều là những bản án tử, còn có một ít án treo được ghi lại, chỉ có khoảng một tấc vuông là nơi đặt hai cái bàn cùng ghế dựa.
Lâm Thanh Hiền thường xuyên sẽ quét tước Cựu Án Phòng, cho nên dù không ai tới, Cựu Án Phòng cũng không đến mức đầy bụi bẩn.
"Cựu Án Phòng còn có thể có chuyện gì?"
Lâm Thanh Hiên cười cười, nhìn Tề Du Tâm cùng hành lý trên bàn, nói: "Tề bổ ti, không bằng ngươi sắp xếp hành lý vào phòng ngủ trước đi."
Tề Du Tâm nhìn xung quanh. Quả nhiên, không có cảm giác bôn ba suốt ngày vì án tử như Hoàng Bổ Môn, có chút không quen.
"Ân, được."
Trong thời gian Tề Du Tâm sắp xếp hành lý, Lâm Thanh Hiên đến Hoàng Bổ Môn tìm thị vệ, thị vệ này ngày thường cùng Lâm Thanh Hiên có chút giao tình.
"Thị vệ đại ca, cái này cho huynh."
Lâm Thanh Hiên cho thị vệ một ít bạc vụn, nói: "Phiền toái huynh thông báo phòng bếp nấu chút ăn ngon, hôm nay Cựu Án Phòng có trưởng bổ ti mới tới, ta tẩy trần cho nàng."
"Được, được."
Trong cung có một số phòng bếp nhỏ cung cấp thức ăn cho cung nữ cùng thị vệ, có một cái gần Cựu Án Phòng, cho nên đồ ăn trong Cựu Án Phòng cũng do phòng bếp này chuẩn bị.
Không lâu sau, Lâm Thanh Hiên trở lại Cựu Án Phòng, Tề Du Tâm cũng về tới, hướng đến giá sách, bắt đầu lật xem án tử.
Lâm Thanh Hiên lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ: Người này quả nhiên cuồng công tác.
"Tề bổ ti..."
Lâm Thanh Hiên gọi Tề Du Tâm. Tề Du Tâm đang xem án tử nghe tiếng gọi liền ngước mắt lên nhìn Lâm Thanh Hiên, bỗng nhiên cười nói: "Chúng ta xấp xỉ bằng tuổi nhau, Cựu Án Phòng cũng không có người khác, không bằng chúng ta gọi thẳng tên nhau, không biết ý Lâm bổ ti thế nào?"
Lâm Thanh Hiên vừa nghe liền gật đầu, nói: "Có thể, kêu ta Thanh Hiên, ta cũng gọi Du Tâm!"
"Được, Thanh Hiên."
Tề Du Tâm gấp lại báo cáo trong tay, mang nó cất lại vào trong giá sách, hỏi: "Không biết những bản án treo được đặt nơi nào?"
Tề Du Tâm nói xong, Lâm Thanh Hiên liền trả lời: "Du Tâm, đi theo ta."
Tề Du Tâm theo Lâm Thanh Hiên lên lầu hai, đến giá sách trong một góc khuất, so với giá sách khác thì giá sách này chỉ đặt một ít báo cáo, có vẻ trống vắng.
"Chính là nơi này." - Lâm Thanh Hiên chỉ giá sách trước mặt.
"Được, cảm ơn."
Tề Du Tâm với tay, lấy ra một báo cáo xem, thấy nàng xem đến nhập tâm, Lâm Thanh Hiên nhịn không được liền hỏi: "Du Tâm, ngươi... Ngươi tính tra án treo?"
Tề Du Tâm xem nghiêm túc như vậy, không giống như lật xem đơn giản, Lâm Thanh Hiên có thể nhìn ra Tề Du Tâm có ý muốn tra án treo.
"Ân."
Tề Du Tâm cũng không nghĩ nhiều mà thừa nhận, nếu bị người khác nghe được hiển nhiên sẽ xem như trò cười. Không kể đến bổ ti Cựu Án Phòng không được giúp đỡ, hơn nữa người của Nghiệm Thi Cục cũng không để ý tới các nàng. Như vậy, làm sao tra án?
"Này... Khụ khụ, có chút khó đi?"
Lâm Thanh Hiên không nhịn được nói, Tề Du Tâm ngay sau đó gật đầu, nói: "Ân... Không phải khó, là rất khó."
Tề Du Tâm biết rất khó để tra án treo. Bản thân được phái tới nơi này, đồng liêu Hoàng Bổ Môn đều mang theo ánh mắt đồng tình nhìn nàng, ngay cả đối thủ một mất một còn Nguyên Trực, cũng nhìn nàng bằng ánh mắt này. Nàng không thích, cũng không cam lòng, cho nên nàng hạ quyết tâm, vô luận có bao nhiêu gian khó, phải ở chỗ này có thành tựu.
"Kia..."
Lâm Thanh Hiên vốn dĩ muốn khuyên Tề Du Tâm từ bỏ. Cựu Án Phòng, ăn không cần lo, ngủ cũng không sầu, nhàn tới không có việc gì, chỉ cần tiếp đón bổ ti đến xem án cũ, sinh hoạt cũng nhàn nhã tự tại.
Chỉ tiếc, Tề Du Tâm là loại người không chịu ngồi yên.
"Ta sẽ tìm được biện pháp."
Tề Du Tâm nói xong, Lâm Thanh Hiên thở dài, quả nhiên là người quật cường. "Hơn nữa... Ở chỗ này, cũng có điều tốt..."
Tề Du Tâm nói xong, ánh mắt nhìn xuống dưới lầu. Nàng nhìn giá sách lưu trữ bản án Tề Đức Chính bị đạo tặc giết hại, Lâm Thanh Hiên cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, liền biết nàng đang nghĩ gì.
Nhiều năm như vậy, người này trước sau cũng không buông tay... Nên nói nàng quật cường, hay là ngốc tử đây?
"Còn Thanh Hiên, vì cái gì chọn nơi này?". Đam Mỹ Cổ Đại
Tề Du Tâm nhớ rõ Lâm Thanh Hiên từng nói qua, nàng tự nguyện tới nơi này, bỗng nhiên có chút tò mò nguyên nhân là gì.
"Nếu ta nói vì có thể gần người đó thêm chút nữa, ngươi có tin không?"
Lâm Thanh Hiên nói đến thản nhiên, Tề Du Tâm giương mắt nhìn nàng, ngay sau đó mỉm cười, nói: "Ta tin."
Tề Du Tâm cũng không tiếp tục hỏi, bởi vì nàng biết, mỗi người đều có bí mật, mà Lâm Thanh Hiên hẳn muốn giữ riêng bí mật đó cho bản thân.
Tề Du Tâm xem báo cáo án cũ tới giữa trưa, khi có người mang thức ăn tới, nàng mới dừng lại.
Nhìn một bàn thức ăn phong phú trước mặt, có gà, có cá, có rau, còn có rượu, Tề Du Tâm liền biết đây là kiệt tác của Lâm Thanh Hiên, nàng nhớ rõ phòng bếp ngày thường cũng không có tốt như vậy.
"Cảm ơn ngươi, Thanh Hiên."
Tề Du Tâm ngồi xuống, liền nói một câu, mà Lâm Thanh Hiên nghe xong, cười nói: "Ngươi mới đến, cũng cần tẩy trần một phen, tới đây, uống rượu với ta!"
Lâm Thanh Hiên rót rượu cho Tề Du Tâm, Tề Du Tâm cũng không có cự tuyệt. Trước kia, cường độ làm việc cao nên nàng sẽ không uống rượu trong giờ làm việc, nhưng hiện tại không giống như trước, nàng tất nhiên đón nhận ý tốt của Lâm Thanh Hiên.
Cứ như vậy, hai người ăn xong bữa cơm. Tề Du Tâm ăn xong liền đi Nghiệm Thi Cục.
Tề Du Tâm muốn hỏi Nghiệm Thi Cục một chút, có thể giúp Cựu Án Phòng nghiệm thi những thi thể trong án treo lần nữa không, nhưng người Nghiệm Thi Cục trả lời không rảnh. Nếu không trả lời không rảnh thì cũng là những câu trả lời cần nhiều thời gian để sắp xếp người, đại khái đều trả lời cho có lệ.
Tề Du Tâm nghe vậy cũng không sinh khí. Nàng mượn quyển Nghiệm Thi bách khoa toàn thư từ cục trưởng Nghiệm Thi Cục, mượn xong liền trở về Cựu Án Phòng.
Tề Du Tâm nhìn Nghiệm Thi bách khoa toàn thư trên tay, trong lòng hạ quyết tâm.
Nam Quốc, Hoàng Cung, Phượng Hi Cung.
Triệu Mộ Ngôn xong ăn bữa tối, cảm thấy nhàn rỗi, liền nói: "Lê nhi, kể chuyện gần đây cho bổn cung nghe, hiện tại bổn cũng cảm thấy có chút an tĩnh."
Triệu Mộ Ngôn buông đũa, giương mắt nhìn về phía Lê nhi, Lê nhi nghĩ nghĩ liền nói: "A, đúng rồi nương nương, người còn nhớ tiểu bổ ti tên Tề Du Tâm không?"
Triệu Mộ Ngôn gật đầu, nói: "Tự nhiên nhớ rõ."
Điều Tề Du Tâm đến Cựu Án Phòng là chủ ý của nàng, hơn nữa chuyện này cũng mới hôm qua, nàng tự nhiên nhớ rõ.
"Nghe nói hôm nay tiểu bổ ti đó đi Nghiệm Thi Cục, người trong Nghiệm Thi Cục còn nói nàng không biết tốt xấu."
Đi Nghiệm Thi Cục?
Triệu Mộ Ngôn nhướng mày, khóe miệng hiện lên một ý cười thâm trường...
Thật đúng là người không biết tốt xấu!
__________
Bộ này 1 chương tầm 2000 chữ hơn mà edit cực ghiaaaa