Triệu Tiểu Lâu đứng xem ngây người, sửng sốt một lúc lâu, mới nhớ tới thân phận người nọ.
Hắn có chút nhát gan mà nhìn, không biết nên tiến lên không, bất động đã lâu, hai chân đều đã tê rần, mà người nọ vẫn không nhúc nhích. Triệu Tiểu Lâu cơ hồ hoài nghi y có phải người sống hay không.
Rốt cục, người nọ chậm rãi mở hai mắt, hướng hắn trông lại. Triệu Tiểu Lâu trong phút chốc chỉ cảm thấy trái tim căng thẳng nhảy loạn xạ, bộ dáng hoảng hốt. Lẽ ra xác nhận cảm giác này chính là sợ hãi, lại chẳng biết tại sao lại ẩn ẩn cảm thấy không đúng lắm.
Triệu Tiểu Lâu ánh mắt vừa không dám cùng y đối diện, lại vừa không muốn dời đi, chỉ thấy y quanh thân lãnh ngạnh, nhưng sắc mặt tuyệt lệ, thật sự cùng người ngày trước hắn chứng kiến, thấy khác nhau rất lớn.
Người nọ tùy ý liếc mắt nhìn hắn một cái, sau chậm rãi đi qua, tầm mắt vừa giống như nhìn hắn, lại giống như nhìn nơi khác, như không có gì.
Triệu Tiểu Lâu mắt thấy y đi lướt qua mình, hoảng hốt nói: “Tông, tông chủ xin dừng bước!”
Người nọ dừng bước, hơi hơi nghiêng đầu, như đang đợi hắn nói chuyện.
Triệu Tiểu Lâu đầu óc rối tung, nhất thời khẩn trương không biết nên nói cái gì, đêm qua lăn qua lộn lại suy nghĩ tìm từ tốt, lúc này đều tan thành mây khói, chỉ lắp bắp nói: “Ta, ta… Cái kia, cái kia… Ta không phải con thỏ!”
Hắn thật vất vả mới bật thốt lên, lại nói ra một câu không ra làm sao như vậy.
Người nọ rốt cục ngẩng đầu, thản nhiên nhìn hắn, con ngươi hắc đắc thanh tuyền, thần sắc tuy rằng bất động, nhưng ánh mắt tựa như nói: ta tất nhiên biết ngươi không phải con thỏ.
Triệu Tiểu Lâu nhìn hai mắt y, lại chậm rãi trấn định xuống, thở dài thi lễ nói: “Tại hạ Triệu Tiểu Lâu, là Liễu Châu nhân sĩ, hôm qua không biết vì sao, bị tông chủ đưa tới đỉnh núi Tam Tuyệt? Tại hạ cùng với tông chủ không oán không cừu, trong nhà có thân nhân lão bộc, mong rằng, mong rằng tông chủ lưu tình, đưa tại hạ xuống núi.”
“Ngươi tên Triệu Tiểu Lâu?” Phong Thính Vũ trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng. Thanh âm của y trầm thấp ôn nhuận, như rừng trúc sau mưa, thanh thúy mang theo một tia ôn nhu.
Triệu Tiểu Lâu lần đầu tiên nghe y nói chuyện, chớp mắt có chút thất thần.
Phong Thính Vũ chậm rãi nói: “Ngươi phải ở nơi này, không thể xuống núi.”
“Vì cái gì?” Triệu Tiểu Lâu kinh hãi.
“Không vì cái gì.” Phong Thính Vũ ngữ khí bình nhu, từng chữ từng chữ, nói rất chậm.
Triệu Tiểu Lâu thấy y lại bước đi, nhất thời tình thế cấp bách, thân thủ đuổi theo bắt lấy ống tay áo của y, “Vì cái gì ta không thể xuống núi?”
Phong Thính Vũ thân mình cũng kịp không thấy động, kéo ống tay áo dưới tay hắn đi lướt qua, làm cho hắn kéo vào khoảng không.
“Ta muốn ngươi ở chỗ này.”
Y thanh đạm lưu lại một câu khó hiểu, thân ảnh nhanh biến mất.
Triệu Tiểu Lâu nhìn tới nhìn lui, cũng không còn thấy bóng dáng người nọ.
“Tiểu Lâu, ta mặc dù không biết tông chủ vì sao lưu ngươi, nhưng tông chủ làm việc luôn có lý do. Hiện tại hắn nói không cho ngươi đi, ngươi cũng không có biện pháp rời đi, hảo hảo ở trong này đi. Nếu lo lắng chuyện trong nhà, lần sau ta xuống núi giúp ngươi báo cho người nhà một tin, ngươi thấy thế nào?”
“Ô ô ô…” Triệu Tiểu Lâu ghé vào trên bàn, thiệt thương tâm muốn chết.
Hạ Thảo an ủi một lúc lâu, vừa cười nói: “Tông chủ chúng ta thường xuyên mười ngày nửa tháng cũng không nói một câu, hôm nay lại cùng ngươi nói nhiều câu như vậy, thật là hiếm có a. Xem ra tông chủ chúng ta thật sự thực thích ngươi, không buông tha cho ngươi xuống núi đâu.”
Triệu Tiểu Lâu vốn đang thương tâm, nghe hắn nói đến “Tông chủ chúng ta thật sự thực thích ngươi”, chẳng biết tại sao lại có chút đỏ mặt. Hắn nghe Hạ Thảo an ủi, trong lòng cũng hiểu được việc đã đến nước này, không còn phương pháp nào khác, dần dần an tĩnh lại.
Hạ Thảo thấy hắn nghĩ thông suốt, hết sức cao hứng, đồng ý tháng sau xuống núi nhất định giúp hắn đưa thư cho người nhà.
Triệu Tiểu Lâu trong nhà kỳ thật cũng không có thân nhân gì, ở nơi này cũng không sao, chính là trong nhà còn có lão quản gia, hầu hạ phụ thân hơn nửa đời người, sau khi phụ thân mất vẫn lưu lại cùng Triệu Tiểu Lâu thờ tự tổ tôn. Triệu Tiểu Lâu sợ hắn sốt ruột, lại đến kinh thành gặp tỷ tỷ, tỷ phu, cũng không muốn làm bọn họ lo lắng, hiện tại nếu Hạ Thảo hứa hẹn hắn như vậy, liền cảm thấy yên tâm.
Hạ Thảo quả nhiên thủ tín ( giữ chữ tín), tháng sau xuống núi mang theo thư của hắn, Triệu Tiểu Lâu rốt cục an tâm.
Hắn vốn thích ứng mọi tình cảnh, tính tình nhu hòa, từ nhỏ cũng ít đi ra ngoài, sớm thói quen ru rú trong nhà, bởi vậy tại trên đỉnh núi này cũng không cảm thấy cô đơn tịch mịch. Nói vậy chứ hắn thân mình đơn bạc, đỉnh núi lại lãnh, tuy rằng đã có chuẩn bị, nhưng vẫn là không quen.
Hạ Thảo thấy hắn như thế, liền đánh bạo đi tìm Phong Thính Vũ, nói: “Tông chủ, Triệu công tử kia thân mình mảnh mai, ban đêm thường bị lạnh. Đây là thời tiết đầu hạ, thì thôi không sao. Nếu tới mùa đông làm sao bây giờ?”
Hạ Thảo nói lời này còn có một ý tứ, chính là nghĩ muốn thử tông chủ một chút rốt cuộc muốn đem người này lưu lại bao lâu.
Hắn hầu hạ Phong Thính Vũ nhiều năm, đối tính cách của y cũng có chút hiểu biết, chính là lần này Phong Thính Vũ mang Triệu Tiểu Lâu trở về thật sự quá đặc biệt, làm cho hắn cũng không biết có phải tông chủ đã thay đổi rồi hay không.
Phong Thính Vũ đang lau kiếm. Lấy võ công của y, kỳ thật đã sớm là thiên hạ vô địch, trong tay không có kiếm cũng vẫn khó có đối thủ. Đại khái chính là từ nhỏ y đã thành thói quen, mỗi ngày vẫn phải đem kiếm lau chùi sạch sẽ, bóng loáng, mà không cảm thấy phiền chán.
Nghe Hạ Thảo nói xong, Phong Thính Vũ đầu cũng không nâng lên, chỉ nhẹ nói: “Vận công là có thể.”
Hạ Thảo nhịn không được lắc đầu xem thường. Tông chủ nhà hắn thật đúng là, thật sự là… Không biết thế sự a.
“Tông chủ, Triệu Tiểu Lâu kia là người thường, hắn không có võ công a.”
“Không có?” Phong Thính Vũ trên mặt rốt cục có chút biểu tình nhạt nhẽo miễn cưỡng có thể xem là kinh ngạc.
“Tông chủ có điều không biết. Trên đời này có nhiều người là người thường, người thường là người không học võ công, giống như ngài lần trước quay về thánh giáo, giáo chủ đem cho ngài nam sủng kia.”
Phong Thính Vũ nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng, thật đúng có chuyện như vậy nha. Đó là mấy năm về trước, có một lần y quay về thánh giáo bị đệ đệ Phong Văn Tuyết bất chấp mọi thứ bắt lưu lại, đem thiếu niên kia cho y, nói là đưa cho y khai giới. Y đương nhiên là không vui, nhưng Phong Văn Tuyết hiểu y tính cách quái gở tự bế, cũng không cần nói nhiều, trực tiếp đem y cùng người kia nhốt cùng một chỗ.
Phong Thính Vũ không thích cùng người lạ thân cận, bởi vậy cũng không liếc mắt thiếu niên kia một cái, tới đúng canh giờ liền leo lên giường ngủ, ai ngờ thiếu niên kia lại lắc lắc thân mình, càng không ngừng trên người y làm càn. Y thật sự phiền, cũng không muốn làm điều đó, liền nhẹ nhàng vung tay, không nghĩ thiếu niên kia bị tống ra ngoài cửa tựa như trái bóng. (khủng khiếp)
Lúc ấy y quả thực ngay cả hai thành công lực cũng chưa dùng đến.
Sau Phong Văn Tuyết sắc mặt phi thường khó coi, đối y vừa tức vừa giận nói: “Chuyện của ngươi, ta về sau không bao giờ … quản nữa. Ngươi làm cái thần tiên cô đơn của ngươi đi cho rồi! Ai quan tâm cho ngươi chỉ có mà tức chết!”
Phong Thính Vũ cảm thấy kỳ quái, chuyện của mình vốn cũng không cần hắn quan tâm a, chẳng lẽ đường đường là Thần Minh giáo chủ, Phong Văn Tuyết còn quản không đủ? Y nhớ rõ Hạ Thảo sau đó nói cho y biết, nam sủng kia bị y vung lên, văng đi bị gãy mất hai xương sườn, hôn mê vài ngày, nghỉ ngơi gần nửa năm mới khỏi hẳn. (cực khủng khiếp)
Từ nay về sau y mới biết, thì ra trên đời này lại vẫn có những kẻ yếu ớt như vậy, mà những người đó kêu là người thường.
Thì ra Triệu Tiểu Lâu cũng là một người thường a… Phong Thính Vũ buông kiếm trong tay, nhíu mày trầm tư đứng lên. Kỳ thật lúc trước y vì cái gì mang Triệu Tiểu Lâu đi lên núi, chính mình cũng không rõ, chỉ cảm thấy tiểu thiếu niên không có tí nội công này làm cho y thấy thích.
Nhớ rõ ngày ấy y cũng là nhất thời hứng khởi, đi ngang qua trà *** ven hồ Long Đàm liền vào ngồi một chút, đem chén trà cầm vào tay mà ngồi đến ngẩn người, trong đầu trống trơn cái gì cũng không nghĩ đến. Không biết ngồi bao lâu, bỗng nhiên chợt nghe truyền đến một thanh âm mềm mềm nhu nhu, “Ân, tốt “, “Ân, tốt” , ngữ khí ôn tồn thật êm tai.
Lúc ấy y lưu ý. Dù sao bên người mỗi ngày thứ thanh âm như vậy, y có thể nghe lại quá ít.
Y nghe tiểu tư kia nói Thần Minh giáo là tà giáo giết người không chớp mắt, cũng không phản ứng gì. Y thiên tính không quan tâm thế sự, chỉ cần người không đánh ta, ta không đánh người, cho dù mình có là người của Thần Minh giáo, cũng không quan trọng người khác như thế nào bình luận.
Ngoài ý muốn y chính là phản ứng của tiểu thiếu gia kia.
“Người ta êm đẹp như vậy, chúng ta không nên chọc vào, nghĩ xấu cho người ta.”
Lúc ấy Phong Thính Vũ trong lòng xao động, một cỗ tâm tình kỳ lạ không hiểu từ đâu kéo tới, y đối thiếu niên kia bỗng nhiên cảm thấy hứng thú.
Sau đó mười ba tên hắc y nhân xông vào, Phong Thính Vũ đang lúc nhàm chán, liền bồi bọn họ vui đùa một chút, ai ngờ tiểu thiếu gia kia đột nhiên chẳng biết làm sao lại xông vào mũi kiếm bọn họ. Phong Thính Vũ lúc ấy nghĩ cũng không kịp nghĩ, chỉ theo bản năng bảo vệ hắn.
Sau nhìn hắn té xỉu trong lòng của mình, chỉ cảm thấy thiếu niên này bộ dáng yếu ớt đáng yêu thập phần, rất giống tiểu bạch thố xưa nay y thích. Cho nên cứ như vậy mà mang hắn về Tam Tuyệt sơn.
Lúc này Phong Thính Vũ mới nghĩ, không có võ công, sẽ không có nội lực, không có nội lực, tại Tam Tuyệt đỉnh núi rét lạnh sẽ rất nguy hiểm, việc này quả thật không hảo chút nào nha. Y suy nghĩ một lát, đối Hạ Thảo nói: “Lấy 《 Ôn ngọc tâm kinh 》 cho hắn, bắt hắn luyện tập.”
Hạ Thảo hơi kinh hãi: “Tông chủ, võ công bổn giáo ta luôn luôn bất truyền người ngoài, chuyện này không tốt.”
Phong Thính Vũ không nói gì, chỉ thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái.
Hạ Thảo cảm thấy một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng, không dám nói tiếp, chính là lại nhớ đến một chuyện, thấp giọng nói: “Bất quá Triệu công tử cũng không còn nhỏ tuổi, lúc này mới bắt đầu… Có phải có chút trễ hay không?”
Phong Thính Vũ khinh thanh nói: “Ta đây tự dạy hắn.”
Hạ Thảo lần này lại cả kinh, còn muốn nói tiếp, nhưng thấy tông chủ thu kiếm, nhắm mắt dưỡng thần, liền không dám nói cái gì nữa, cẩn thận lui ra.
Triệu Tiểu Lâu nghe nói Phong Thính Vũ truyền nội công hắn, giật mình há to mồm. Hắn mặc dù không phải người trong giang hồ, nhưng cũng biết thứ võ công này, nhất là nội công tâm pháp, các môn các phái đều không truyền ra ngoài.
Phong Thính Vũ vì hắn ngoại lệ, làm cho tâm hắn thấp thỏm lo âu, muốn từ chối không chịu.
Hạ Thảo nói: ” Tông chủ chúng ta không dễ dàng mở miệng, nhưng sự tình một khi đã quyết định, thì tuyệt không sửa đổi, chính là giáo chủ chúng ta còn phải nể hắn vài phần mà. Nói gì thì tông chủ chúng ta cũng là muốn tốt cho ngươi, sợ ngươi thân mình yếu ớt, chịu không nổi hàn khí trên núi. Ta hầu hạ tông chủ nhiều năm, chưa thấy hắn vì người khác suy nghĩ nhiều như vậy.”
Triệu Tiểu Lâu không thể từ chối, đành phải tiếp nhận hảo ý mà không ngừng bất an, nhưng không phủ nhận là trong lòng cũng có chút ấm áp dào dạt.
Không nghĩ tới người kia băng lãnh như ngọc chạm, lại giống như thần tiên xa vời khó với, mà đối với mình chiếu cố như vậy, để bụng như vậy, ha hả…
Triệu Tiểu Lâu cũng không biết chính mình vì cái gì mà cười như tên ngốc, dù sao chính là đang cười.
Bất tri bất giác, Triệu Tiểu Lâu vào Tam Tuyệt núi đã hơn hai tháng, cuộc sống từ lúc ban đầu nơm nớp lo sợ biến thành thích ứng trong mọi tình cảnh, thản nhiên tự đắc. Ban đầu hắn nhìn thấy Phong Thính Vũ thì khẩn trương luống cuống, sau tiếp xúc lâu, đối y có chút hiểu biết, thái độ cũng dần dần thong dong.
Hơn nữa Phong Thính Vũ giúp hắn luyện võ công, lại bất tri bất giác đối hắn càng quen thuộc hơn. Thời gian cũng đủ dài, hắn tuy quen thái độ xử sự của Phong Thính Vũ, cũng không biết là y có bao nhiêu kỳ quái.
Phong Thính Vũ là con cả của tiền nhiệm giáo chủ Thần Minh giáo, lẽ ra y là người kế thừa giáo chủ vị, nhưng Phong Thính Vũ từ nhỏ sinh ra tính cách cổ quái, rõ ràng nghe hiểu cũng có thể nói, nhưng đến bốn tuổi cũng không thèm mở miệng.
Y lại tính tình thích yên lặng, thường thường đem mình tự nhốt trong không gian nhỏ hẹp hắc ám, ngồi trong đó vài canh giờ cũng không có tí động tĩnh, làm cho cả Thần Minh giáo nhốn nháo chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm, cả ngày mới tìm được y.
Phong Tùy Liễu vì tật xấu cổ quái của y lo lắng không ít, thỉnh người gieo quẻ cho y, kết quả thầy bói nói y sinh ra nhằm vào tháng âm nguyệt, trúng ngày Thiên Cẩu, bị Thiên cẩu nuốt lấy nhất hồn nhất phách, cho nên trời sinh so với người thường thiếu vài phần linh tính.
Phong Tùy Liễu nghe xong giận tím mặt. Y là con Thần Minh giáo chủ nhưng lại so với người thường thiếu mất hồn phách? Quả thực nực cười! Một chưởng đem ông thầy tướng số kia quăng ra ngoài. Sau lại vẫn là tổ phụ Phong Thính Vũ chẩn đoán bệnh ra y đây là một loại bệnh tật trời sinh, không thể trị tận gốc, nhưng hảo hảo giáo dưỡng, hành vi có thể vẫn giống như người thường.
Vốn Phong Tùy Liễu thiếu chút nữa phải buông tha cho đứa con trai này, ai ngờ tái ông mất ngựa yên biết phi phúc, Phong Thính Vũ từ nhỏ liền triển lộ ra thiên phú võ học. Y bốn tuổi bắt đầu luyện võ, Thần Minh giáo Nghịch phong đại pháp mười một tầng, trừ bỏ năm đó giáo chủ đời thứ nhất đảm nhiệm chế giáo, hai trăm năm qua không có người nào luyện được tới tầng cao nhất.
Phong Thính Vũ mười hai tuổi liền luyện lên tới tầng thứ bảy, mười lăm tuổi tới tầng thứ chín, đến hai mươi tuổi khi không ngờ luyện tới tầng cao nhất, võ lâm đại hội đả bại thiên hạ đệ nhất kiếm Sơn trưởng lão, bởi vậy lấy được danh hiệu thiên hạ đệ nhất cao thủ, làm Thần Minh giáo một phen kiêu ngạo.
Y thiên phú võ học, là người hiếm có kỳ tài, hơn hai mươi tuổi danh xưng đệ nhất giang hồ, không có địch thủ. Vốn Phong Tùy Liễu muốn giáo chủ vị truyền cho y, nhưng Phong Thính Vũ trừ bỏ võ công, đối bất cứ chuyện gì khác đều không có hứng thú, hơn nữa tính cách không màng thế sự, cũng thật sự không thích hợp giáo chủ vị.
Vì thế Phong Tùy Liễu liền truyền ngôi cho đứa con thứ hai Phong Văn Tuyết, Phong Thính Vũ hộ giáo chức vị tông chủ, cùng quản thánh giáo.
Phong Thính Vũ mười hai tuổi có thể đặt chân lên Tam Tuyệt đỉnh núi này, từ đó vẫn ở nơi này, theo đuổi võ học cực hạn. Bình thường một năm xuống núi hai lần, giáo trung nhìn một cái, nếu thánh giáo có lệnh, liền xuống núi xử lý, chưa từng bại lộ.
Cũng may Tam Tuyệt sơn hẻo lánh, lại là nơi của Thần Minh giáo, người bình thường tìm không được, bằng không chỉ là mỗi việc tìm đến y luận võ, là có thể theo đỉnh núi xếp hàng dài đến chân núi.
Việc này của Phong Thính Vũ, đều là Hạ Thảo nhàn hạ nói cho Triệu Tiểu Lâu. (Thảo nhi quá nhìu chuyện ;))
Hạ Thảo một mình tại đỉnh núi hầu hạ tông chủ, kỳ thật tịch mịch cô đơn, nay có Triệu Tiểu Lâu này làm bạn liền vui vẻ hơn, vô sự hai người liền tụm lại tâm sự, thập phần hợp ý.
“Tiểu Lâu, ngươi xem, cánh hoa biển thước mặt sau hồ băng kia, còn có thực vật thượng đẳng nơi vách đá, đều là thuốc tiên, đều là thánh vật trân quý của giáo ta. Tông chủ ở nơi đây an tâm luyện võ, cũng vì bảo hộ thánh vật. Thiên hạ không ai có thể đánh bại tông chủ chúng ta.”
Hạ Thảo tựa hồ rất đắc ý, chợt nhớ tới cái gì, lại dặn dò: “Này ngươi bình thường có thể đến xem, nhưng tuyệt đối không thể tùy ý đụng vào hay ngắt lấy. Phạm vào giáo quy chúng ta chỉ là việc nhỏ, nếu đụng tới cái gì có độc sẽ không tốt, biết không?”
“Ân, đã biết.” Triệu Tiểu Lâu nhu thuận đáp.
Hắn trong khoảng thời gian lưu tại đỉnh núi Tam Tuyệt này, tiến bộ không ít. Trước kia là đại thiếu gia cơm dâng đến miệng, một ngón tay cũng không chạm, nhưng trong này chỉ có một mình Hạ Thảo, Triệu Tiểu Lâu cũng biết là mình đến làm khách, sao còn không biết xấu hổ để cho hắn hầu hạ?
Huống chi lễ tiết xử sự hắn cũng am hiểu, bởi vậy rất nhiều việc nhỏ đều là tự mình làm. Hơn nữa “ Ôn ngọc tâm kinh”, đại bộ phận vẫn là do Hạ Thảo chỉ điểm, tính ra cũng vừa là thầy vừa là bạn.
Phong Thính Vũ tuy nói giúp hắn luyện công hộ thể, kỳ thật bất quá là đến khi hắn học được tâm pháp, dùng nội lực tự thân trợ hắn vận hành chân khí, đả thông kinh mạch. Lấy công lực Phong Thính Vũ, không mấy ngày, đã làm cho Triệu Tiểu Lâu có chút thành quả, từ đó về sau liền không hề đến trông nom hắn, giao cho Hạ Thảo dạy hắn phương pháp thổ nạp, tự hành tu tập.
Triệu Tiểu Lâu rốt cuộc là nam hài tử còn trẻ, đối học việc võ này còn là phi thường có hứng thú, hơn nữa ít nhiều ảo tưởng một ngày nào đó mình cũng có thể thành một cao thủ phi phàm như Phong Thính Vũ, tự xuống Tam Tuyệt sơn. Thật đáng thương cho Tiểu Lâu, hắn không biết có luyện cả đời cũng không có khả năng so sánh cùng người ta.
Ngoài ra hắn mỗi ngày đi theo Hạ Thảo học thảo dược, nuôi nấng thỏ con, đến hậu sơn hái nấm, cuộc sống muôn vẻ muôn sắc, thật so với thời điểm ở nhà càng tự do khoái hoạt. Huống chi Phong Thính Vũ có một thư các, bên trong tàng thư tuyệt không chứa ít thư hơn so với của phụ thân, cũng làm cho hắn thêm rất nhiều thú vị.
“Tiểu Lâu, Tiểu Lâu.” Ngày hôm đó Hạ Thảo đột nhiên vội vàng chạy tới tìm hắn, thần sắc lo âu nói: “Ta hôm nay phải xuống núi, có thể có vài ngày sẽ không trở lại.”
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Thảo hai mắt ửng đỏ, nói: “Thực không dám dấu diếm, cha ta là hộ pháp giáo thánh, hôm nay phi ưng truyền tin đến, nói cha ta bị người ám thương, thương thế rất nặng, giáo chủ gọi ta quay về xem…”
“Ai nha, vậy ngươi còn không mau đi!”
“Ta đã bẩm báo tông chủ, nhiều nhất ba năm ngày sau sẽ trở lại, ta đến cùng ngươi nói qua một tiếng. Ngươi không có võ công, đỉnh núi này rất nguy hiểm, lúc ta không ở đây ngươi cẩn thận một chút, đừng nơi nơi chạy loạn.”
“Ân, ta đã biết.”
Hạ Thảo lại vội vàng đối hắn dặn dò thêm vài chuyện, liền mang dây thừng, triển khai khinh công, theo huyền nhai một đường đi xuống.
Hạ Thảo đi lần này, Triệu Tiểu Lâu nghĩ trên Tam Tuyệt liền chỉ còn hắn cùng Phong Thính Vũ hai người, cảm giác là lạ, ngày hôm đó cũng không xuất môn, thành thành thật thật ở trong phòng đọc sách luyện công.
Tới chạng vạng, bụng réo gào lên, mới nhớ tới hôm nay Hạ Thảo không còn ở đây, cơm canh nên làm thế nào cho phải?
Hắn một bên hướng trù phòng, một bên trong lòng trăn qua trở lại suy nghĩ cách làm vài món đồ ăn.
Hắn trước đó hầu hạ phụ thân bệnh nặng hai năm, để cho phụ thân vui lòng, cũng nghiên cứu làm vài món phụ thân thích ăn, hơn nữa gần đây luôn luôn tại trù phòng giúp Hạ Thảo nếm thử các món ăn, tất cũng không đến nỗi tệ đi. Chính là hắn nghĩ đến Phong Thính Vũ, không biết y có ăn được cơm mình làm?
Hắn tại trù phòng bận việc nửa buổi, làm được hai phần đồ ăn, bất quá nấu cơm không được tốt, từ cơm lại biến thành … cháo. Cũng may trước kia Triệu lão gia bệnh nặng ăn cơm khô không vô, Triệu Tiểu Lâu bên người hầu hạ, làm cháo cho phụ thân uống, nên trở thành một tay nấu cháo thật bản lãnh, hương vị chữa cháy cũng không tệ lắm.
Hắn lau mồ hôi trên mặt, nhìn bữa cơm chiều mình vừa làm được, cảm thấy có chút không yên.
Kỳ thật Hạ Thảo trước khi đi chuẩn bị một ít thức ăn, chính là Triệu Tiểu Lâu cảm thấy hâm nóng cơm canh không bằng làm món ăn mới, nghĩ nghĩ, vẫn là giữ chủ ý cũ, đưa cho Phong Thính Vũ đồ ăn mới.
Phong Thính Vũ lúc này đang ngồi trong phòng, nghe Triệu Tiểu Lâu gõ cửa, thu lại nội tức, nhẹ giọng nói: “Tiến vào.”
Triệu Tiểu Lâu sắc mặt bất an bưng đồ ăn đi vào, nói: “Cái kia… Ta làm bữa tối, Phong tông chủ có muốn ăn chút gì hay không?”
Phong Thính Vũ thần sắc vừa động, không nói gì.
Triệu Tiểu Lâu thấy y không phản đối, liền bản thủ bản cước đem thức ăn dọn tới trên bàn, bỗng nhiên lại nghĩ tới mình đã quên lấy chén, lúng túng nói: “Ngươi chờ một chút, ta đi lấy chén.” Nói xong vội vàng đi tới trù phòng.
Lấy chén lên, Phong Thính Vũ đã ngồi trước bàn, nhìn dĩa rau trước mặt.
Triệu Tiểu Lâu thật cẩn thận mà đem chén dọn cho y xong, có chút run rẩy nói: “Nếu, nếu ngươi cảm thấy không thể ăn, Hạ Thảo còn chuẩn bị một ít món, ta có thể hâm nóng cho ngươi.”
Phong Thính Vũ nhìn hắn một cái, từng tiếng chậm rãi nói: “Ngươi không phải hạ nhân của ta, không cần làm.”
Triệu Tiểu Lâu ngại ngùng cười cười, không nói gì.
Phong Thính Vũ nhìn nhìn hắn, chậm rãi cầm lấy đôi đũa, nhẹ nhàng gắp một miếng, ăn một hơi.
Triệu Tiểu Lâu khẩn trương không biết y có ăn được hay không, chỉ thấy Phong Thính Vũ ngón tay thon dài như ngọc, mạch máu xanh nhạt xuyên thấu qua làn da trong suốt kéo dài nơi cánh tay, giống thượng đẳng bạch ngọc vậy. Cảm thấy không tự chủ được nghĩ: một đôi tay thật mỹ lệ, nhưng lại sinh trên người một người nam nhân.
Hắn ngơ ngác thất thần, quên rằng đôi tay này trên giang hồ vô tình tàn nhẫn như thế nào.
Phong Thính Vũ ăn vài ngụm, cảm thấy được hương vị nhẹ ngon miệng, tuy rằng nhìn có chút khó coi, nhưng hợp khẩu vị y, ngẩng đầu thấy Triệu Tiểu Lâu ngốc lăng lăng đứng nơi đó, thuận miệng nói: “Ngươi, không ăn sao?”
“A!” Triệu Tiểu Lâu phục hồi tinh thần, mới phát hiện mình lo cho y, nhưng lại quên lưu lại một phần cho mình, không khỏi mặt đỏ lên, nói lắp nói: “Ta, ta chỉ lấy một phần… Ta, ta quên …”
Phong Thính Vũ sửng sốt chớp mắt một cái, mỉm cười nói: “Cùng nhau ăn đi.”
“Cái, cái gì?!” Triệu Tiểu Lâu cho là mình vừa nghe nhầm.
Phong Thính Vũ cũng không lặp lại lầm thứ hai, tay điểm điểm vị trí đối diện, thanh đạm nói: “Cầm chén lên ăn.”
Triệu Tiểu Lâu ngơ ngác lại đi vào trù phòng lấy một bộ chén đũa, đối diện y ngơ ngác ngồi xuống, đến lúc uống cháo mới kịp có phản ứng.
Thiên a! Hắn cùng Phong Thính Vũ dùng bữa tối!
Triệu Tiểu Lâu tuy rằng đến đỉnh núi mới hơn hai tháng, nhưng cũng biết quy củ của Phong Thính Vũ: không cùng người khác thân cận, cũng không cùng người dùng cơm chung.
Hắn không nghĩ, Phong Thính Vũ lại nguyện ý cùng hắn ăn chung bữa cơm này, không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh. (cháo chứ cơm gì ;))
Mấy ngày này, hai người cũng ẩn ẩn có chút ăn ý.
Triệu Tiểu Lâu biết Phong Thính Vũ làm việc và nghỉ ngơi phi thường cố định, y luyện công cũng không tiến vào quấy rầy, mỗi ngày đúng canh giờ chuẩn bị cho y ba bữa cơm, cùng y ngồi cùng bàn mà ăn, dần dần cảm thấy cũng có chút thỏa mãn.
Ngày hôm đó hắn thấy rau xanh còn lại không nhiều lắm, nghĩ Phong Thính Vũ tựa hồ thực thích ăn nấm, liền cõng cái giỏ trúc, vòng qua hồ băng, đến hậu sơn hái rất nhiều nấm, buổi tối lại làm cho Phong Thính Vũ ăn.
Hai người dùng bữa tối, Triệu Tiểu Lâu thu thập đồ vật đi vào trù phòng, sau đó trở lại phòng ngủ luyện công.
Cũng không biết như thế nào, hôm nay cảm thấy tâm động, luyện một hồi, cảm thấy được hiệu quả quá nhỏ, trên người ra một thân mồ hôi đầm đìa.
Triệu Tiểu Lâu cảm thấy khô nóng, đứng dậy mở cửa phòng, đi ra phía hồ băng sau núi.
Kia băng hồ mặt nước tĩnh tĩnh huyền ảo như kính, ánh trăng thản nhiên phản, tỏa ra cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng.
Triệu Tiểu Lâu đứng đó một lúc lâu, lấy ra sáo ngọc xanh tươi mang theo bên người, ngồi bên hồ thổi khúc 《 Vãn giang nguyệt 》. Vốn là thanh u thư hoãn nhạc khúc, hôm nay lại như thế nào cũng thổi không ra cảm giác thư hoãn du dương.
Hắn chán nản buông cây sáo, không rõ làm sao. Vừa mới lúc này quần áo bị gió đêm phất phơ, cảm giác khô nóng có hơi hơi giảm chút. Triệu Tiểu Lâu trong lòng vừa nghĩ, bên hồ tìm tảng đá lớn, ngồi ngay ngắn bắt đầu luyện công.
Này 《 Ôn ngọc tâm kinh 》mấy chương cũng không khó luyện. Triệu Tiểu Lâu thiên tư thông minh, có vài phần thiên phú, huống chi lại có Phong Thính Vũ giúp hắn đả thông kinh mạch toàn thân, bắt đầu luyện lại chỉ một tháng ngắn đã có chút thành quả.
Vốn hôm nay hắn trạng thái không tốt, không nên luyện nữa, ngồi ven hồ hắn bỗng dưng cảm thấy sảng khoái, vận công một lát, lại hành công thông thuận, vừa rồi khô nóng cũng không cánh mà bay, không khỏi cảm thấy mừng rỡ, càng thêm cần cù luyện.
Một lát, Triệu Tiểu Lâu trong lòng đang cao hứng, bỗng nhiên nội tức biến mất, tay chân lạnh lẽo, cả người câu nhuyễn, không tự chủ được hướng mặt hồ lạnh như băng đi xuống.
Một đạo bóng trắng xẹt qua, nhanh chóng đưa hắn lên.
Người tới đúng là Phong Thính Vũ.
Vừa rồi y tới phòng, xa xa nghe thấy tiếng sáo của Triệu Tiểu Lâu ngày thường thanh nhã du dương, hôm nay lại không giống như vậy, ngược lại mang theo thần khí ủ dột xao động, trong lòng đã cảm thấy kì quái. Đi phía ra sau núi, thấy hắn ngồi trên tảng đá lớn bên băng hồ luyện công, không khỏi hơi hơi nhíu mi.
Thật ra《 Ôn ngọc tâm kinh 》 là võ công làm ấm kinh mạch, cường thân kiện thể, cải thiện thể chất, nhưng tối kị cùng lạnh lẻo tương giao. Phong Thính Vũ gặp Triệu Tiểu Lâu đi vào hồ băng luyện công, đúng là phạm vào điều cấm này.
Quả nhiên một lát sau, thấy Triệu Tiểu Lâu thân hình nhoáng lên, nội tức xóa sạch, y vội tiếp được. Bằng không Triệu Tiểu Lâu không thể không bị băng rét lạnh trong hồ tổn hại.