Lười để ý đến anh, tôi nhắm mắt lại, không hiểu vì sao, tôi cảm thấy mùi hương quen thuộc luôn quẩn quanh trên chóp mũi rồi dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Mơ mơ màng màng bị động tác trên mặt đánh thức, tôi mở mắt ra, Giang Yến đang ở rất gần tôi, tay trái đỡ sau lưng ghế, tay phải nhẹ nhàng chọc chọc vào mặt tôi, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Tôi không thương tiếc hất tay anh ra, thấy ghế lái không có ai: “Mẹ anh đâu?”
"Đi xuống trước rồi."
"Sao anh không gọi em dậy?"
"Lúc em ngủ mới là lúc ngoan ngoãn nhất." Giang Yến lùi lại một bước, đầu ngón tay lúc có lúc không gõ lên đùi, khóe miệng nhếch lên, trên mặt lộ ra vẻ lười biếng.
Chưa kịp nghĩ ra phải nói gì thì bụng tôi đã kêu lên vài tiếng.
Yết hầu Giang Yến lên xuống vài cái, sau đó bật cười thành tiếng: "Đói rồi? Thế mà lúc nãy còn không muốn đi ăn với anh?"
Tôi quay đầu đi, không thèm để ý đến anh.
Giang Yến nới lỏng dây an toàn, mở cửa xe, "Chúng ta vào trong thôi."
Nhà Giang Yến là một biệt thự cách xa thành phố náo nhiệt, thời đại học lúc còn yêu đương với anh, tôi chưa từng đến nhà anh lần nào, không ngờ lần đầu đến nhà anh lại là hoàn cảnh như này trong hoàn cảnh cả hai không có chút liên quan gì tới nhau.
"Em không thay à?" Giang Yến duỗi chân, đá đá đôi dép trước mặt tôi.
"À." Tôi đáp lại rồi cúi xuống thay giày. Ngoài trời có chút tuyết đọng trên mặt đất, xung quanh mép giày cũng có vết tuyết tan, tôi muốn tìm một ít khăn giấy để lau, nhưng lại có một đôi bàn tay to lớn giơ ra trước mặt tôi, lấy đôi giày đi.
“Anh sẽ nhờ dì lau cho em.” Tay anh luồn vào đôi giày rồi xách vào nhà, thoải mái và tự nhiên như thể anh không phải là người mắc bệnh cực kỳ sạch sẽ từng bắt taxi đi ra ngoài để ở trong khách sạn vào lúc nửa đêm vì bạn cùng phòng ngồi trên giường của anh vậy.
"À được, cảm ơn anh."
Tôi cất túi xách, đúng lúc dì Giang đi xuống lầu.
"Dì Lý đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi, đi rửa tay rồi xuống lầu ăn cơm đi." Nói xong lập tức đi xuống lầu, tôi vẫn không biết mẹ Giang Yến có hoan nghênh hay chào đón tôi không.
Theo Giang Yến xuống tầng dưới, vào phòng ăn, tôi lập tức bị sốc bởi một bàn đầy đồ ăn.
“Dì Lý, hôm nay dì làm nhiều thế?” Giang Yến kéo ghế cho tôi, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
"Không phải vì hôm nay mẹ cháu về có nói Giang Yến đưa bạn gái về ăn tối sao." Dì Lý nhìn tôi với nụ cười yêu chiều.
Tôi lên tiếng chào hỏi lại với nụ cười vụng về nhưng lịch sự.
"Vậy là được ăn ké rồi." Giang Yến nhấp một ngụm nước từ cái cốc trên bàn, nhướng mày nhìn tôi.
"Khụ khụ, ăn cơm trước đã. Ba con lát nữa mới về." Dì Giang xụ mặt, liếc mắt nhìn hai chúng tôi.
Tôi cúi đầu im lặng ăn cơm, trong khi Giang Yến lại cứ gắp mấy miếng thịt vào bát của tôi.
“Đủ rồi.” Tôi thì thầm với anh, ý muốn bảo anh đừng gắp cho tôi nữa.
“Sợ em đói.” Cuối cùng lại gắp cho tôi một miếng thịt khác.
Tôi bực mình nhưng không dám nói.
"Tiểu Hoà à, ba mẹ cháu làm nghề gì vậy?" Mẹ của Giang Yến đột nhiên mở lời, khí thế đáng sợ.
“Ba mẹ cháu làm việc ở ngân hàng.”
"À, vậy bây giờ cháu đang làm gì thế?"
"Cháu làm kế toán cho một công ty nhỏ."
"Cháu và A Yến quen nhau thế nào?"
"Mẹ, mẹ đang kiểm tra hộ khẩu người ta à?" Giang Yến có chút bất mãn.
"Bạn gái con mà mẹ không được hỏi nữa à?" Dì Giang đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc.
"Bà Tống này, bà có thấy mình nghiêm túc quá rồi không?" Giọng nói của một người đàn ông vang lên từ phía sau.
“Ba.” Giang Yến đứng dậy, kéo chiếc ghế bên cạnh ra.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của ba Giang Yến, tôi choáng váng, thế giới này đúng là nhỏ bé.
“Chào thầy Phùng.” Tôi đứng dậy chào.
"Tiểu Hoà, thật trùng hợp." Thầy Phùng vỗ vai tôi, sau đó giải thích với dì Giang: "Đây là học sinh của tôi, tôi vừa nghe thấy bà đang tra hỏi người ta ngay đây, đừng có doạ con bé nữa, ăn cơm đi ăn cơm đi. Hơn nữa, tôi thấy cô nhóc Tưởng Hòa này khá tốt.”
Sắc mặt dì Giang cứng đờ, bĩu môi, vẻ mặt có hơi hờn dỗi, xem ra ba mẹ Giang Yến có mối quan hệ rất tốt.
Tôi nghe vậy có chút xấu hổ, cảm giác như có bàn chân đá vào mình, nhìn sang thì thấy Giang Yến nhếch môi lên như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Cũng may sau đó mọi chuyện diễn ra bình thường, nhưng tôi chợt nhận ra một vấn đề, Giang Yến và thầy Phùng có họ khác nhau.
Cơm nước xong xuôi, Giang Yến bị thầy Phùng gọi vào phòng làm việc, tôi đang định chào tạm biệt dì Giang thì dì Giang đã ngăn cản tôi lại.
“Tiểu Hoà, cùng dì uống chén trà đi.” Trên mặt vẫn không hề biểu lộ cảm xúc gì.
Tôi hơi bối rối nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Dì Giang đưa tôi vào phòng trà ở tầng một, chậm rãi pha cho tôi một tách trà.
“Trước đây cháu đã từng uống trà chưa?” Dì Giang hỏi.
“Chưa từng ạ.”
"Bình trà này khá ngon đấy."
Tôi nhấp một ngụm, gật đầu, chuyện tôi dự đoán đã xảy ra vào ngay giây tiếp theo.
Dì Giang không biết lấy thẻ ngân hàng từ đâu ra.
"Dì Giang..."
"Trong đó có năm triệu tệ, chủ động rời xa A Yến đi."
Thực ra, ban đầu tôi muốn nói bây giờ tôi và con trai bà ấy không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, nghe thấy những lời nói quen thuộc này, tôi cảm thấy có chút bực bội khó hiểu, đưa tay di chuyển tấm thẻ ngân hàng trên bàn lại gần mình.
"Dì Giang, mật khẩu là gì?" Tôi nở nụ cười.
Khuôn mặt thanh tú của dì Giang đột nhiên hơi thay đổi, bà ấy nhìn tôi chằm chằm với vẻ khó tin, nói một cách không tự nhiên: "Sinh nhật của A Yến."
Cũng may là tôi vẫn nhớ.
“Cháu biết rồi, dì, vậy cháu xin phép đi trước.”
Tôi xuống nhà với chiếc thẻ ngân hàng trên tay, nhét thẻ vào trong túi, xỏ giày vào rồi bắt taxi đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Ngồi trên taxi, tôi gửi tin nhắn cho người môi giới.
"Xin chào, hai ngày trước tôi đã đến xem cửa hàng đó. Bây giờ tôi muốn thuê. Lát nữa làm phiền anh đến trung tâm mua sắm một chuyến nhé."
Sau đó, gửi đơn xin từ chức tới cấp trên.
Tin nhắn vừa gửi xong, trong điện thoại vang lên cuộc gọi thoại của Giang Yến.
Tôi chớp mắt, ấn nút từ chối.
Thành phố về đêm ngoài cửa sổ tràn ngập ánh đèn neon đầy màu sắc, khuôn mặt bình thản của tôi phản chiếu trên cửa sổ.
Ba năm trước có người đến tìm tôi, lúc đó tôi còn trẻ, tính tình nóng nảy bốc đồng, không muốn gì cả, nhưng bây giờ thì khác.
3.
Tôi không yêu thích công việc hiện tại, điều duy nhất tôi quan tâm từ khi còn nhỏ là đồ ngọt.
Tháng trước tôi đã định nghỉ việc để bắt đầu kinh doanh, tôi đã ghé thăm nhiều cửa hàng trong khu trung tâm thương mại của thành phố, tầng 1 của quảng trường Đức Lực có vị trí đẹp nhất, giá cả cũng cao nhất.
Nhưng ai có thể ngờ, sẽ có năm triệu rơi từ trên trời xuống chứ?
Vốn khởi nghiệp chắc chắn đã đủ rồi.
Tôi chạy vội đến trung tâm thương mại để gặp người môi giới, ký hợp đồng, liên hệ với công ty trang trí và xưởng sản xuất thiết bị, may mắn là phong cách ban đầu của cửa hàng là phong cách tôi thích nên không có nhiều chỗ cần chỉnh sửa.
Ngày đầu tiên khai trương, lượng khách đến rất tốt.
Khi tôi đang dọn dẹp quầy thu ngân, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Xin chào, cho tôi một miếng bánh phô mai dâu tây."
Giang Yến chỉ vào mẫu bánh ở dưới quầy.
"Em cũng muốn!" "Em cũng muốn!"
Theo sau có hai nam sinh, là Tống Dục và Trương Tiêu, tôi biết họ, họ đều ở trong đội bóng rổ của trường đại học, ngày nào cũng đi theo Giang Yến.
“Xin lỗi, hôm nay bánh phô mai dâu tây đã bán hết rồi.”
Tôi không nói dối, thực sự đã bán hết.
"Giờ mới mấy giờ mà đã bán hết rồi?" Tống Dục nhìn đồng hồ.
“Mỗi ngày số lượng đều có hạn.” Nếu không, tay tôi tê dại mất.
"Hôm nay đã cố ý tới đây mà..." Trương Tiêu vừa nói thì đã bị Giang Yến cắt ngang.
"Cái khác." Giang Yến quay lại nhìn họ, sau đó ánh mắt anh lại quay sang nhìn về phía mặt tôi: “Mousse Socola.”
“Ăn ở đây hay mang về ạ?”
"Ăn ở đây đi." Giang Yến lấy điện thoại ra, quét mã, tôi không nhìn mặt anh, nhưng vẫn có thể cảm thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình.
Giang Yến lấy đ ĩa, tìm một chiếc bàn nhỏ ngồi xuống, sau khi Tống Dục và Trương Tiêu trả tiền, hai người đứng phía sau lẩm bẩm: "Anh Yến, anh bảo bọn em qua đây để ủng hộ, sao anh không tỏ thành ý chút chứ."
"Hay mấy cậu mua nhiều chút xong đóng gói rồi phắn về đi." Giang Yến duỗi chân, liếc mắt qua, bình tĩnh nói ra những lời vô lương tâm ấy.
"Khụ khụ, ăn đi, ăn đi."
Hôm nay Giang Yến đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xám, mặc đồ thể thao, trông đặc biệt tỏa sáng và đẹp trai, tôi không biết tại sao ngay cả khi đội mũ lưỡi trai thôi mà anh trông vẫn đẹp trai như thế, nhưng tôi đã nhìn thấy hai cô gái ngồi ở bàn đối diện anh đang nóng lòng muốn làm quen thử.
Một cô gái cầm điện thoại di động, thận trọng bước tới hỏi thăm xem có thể thêm thông tin liên lạc không, Giang Yến lịch sự từ chối rồi lại hếch cằm về phía tôi, khẽ cười.
Vành mũ của anh được kéo xuống thấp một chút, đôi mắt mờ mịt không thấy rõ, nhưng tôi có thể phát hiện rõ ràng ở trong đó vẫn có một chút ý khiêu khích.
Dù sao trước đây khi tôi theo theo anh cũng từng hỏi thông tin liên lạc.
Tôi đứng sau quầy, huyệt thái dương nhảy thình thịch.
Sau khi Giang Yến hết đứng lên lại ngồi xuống tiếp người khác,tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa.
"Giang Yến, sao anh lại đến đây nữa vậy?" Tôi ngồi đối diện anh.
"Em không trả lời điện thoại của anh, anh lo lắng cho em nên đã hỏi bạn thân của em rồi." Giang Yến ung dung nhàn nhã nhìn tôi.
Tôi biết Quản Viên là người không thể giữ kín chuyện.
“Tôi đã nhận thẻ ngân hàng của mẹ anh, cũng đã hứa với bà ấy sẽ giữ khoảng cách với anh rồi.”
"Ừ, anh biết." Giang Yến dùng thìa múc một ít món tráng miệng lên, từ từ đưa vào miệng.
“Sau này anh đừng đến đây nữa.” Tôi nhìn đi chỗ khác, cố tỏ ra lạnh lùng vô tình.
"Lấy số tiền đó để mở cửa hàng này à?" Giang Yến không đáp, còn hỏi ngược lại.
"Ừm."
“Vậy tại sao anh lại không thể đến đây?” Giang Yến hơi ngả người ra sau, nghiêm túc nói: “Anh không thể đến cửa hàng mà mẹ anh đầu tư để ăn chút đồ tráng miệng được sao?”
Tôi nhất thời không nói nên lời, tôi đã lấy tiền của người khác rồi, nếu còn làm như vậy, lương tâm tôi sẽ đau lắm.
"Tóm lại là anh đừng đến đây nữa."
"Món tráng miệng rất ngon, nhưng đáng tiếc là anh chưa được ăn bánh phô mai dâu tây. Trước đây em từng làm cho anh một lần, anh vẫn còn nhớ hương vị đó."
"Vậy thì sao?"
“Thì ngày mai anh sẽ đến sớm hơn.”
...
Ngoài chuyện mắc bệnh sạch sẽ, Giang Yến còn rất đúng giờ.
Khi chúng tôi còn đang hẹn hò ở trường đại học, mỗi lần chúng tôi đi hẹn hò, Giang Yến sẽ xuống tầng dưới ký túc xá của tôi đúng giờ, nhưng tôi lại nán lại trên lầu để mặc quần áo, còn luôn mồm nói với anh chờ mình thêm mười phút nữa.
Cho đến khi bạn cùng phòng của tôi mang đồ ăn về ký túc xá, nói với tôi với vẻ thông cảm: "Cậu vẫn còn chưa chuẩn bị xong à, tớ thấy Giang Yến đứng ở tầng dưới sắp bị gió thổi bay rồi đấy."
Tôi vội vàng chạy xuống lầu, nói mấy lời xin lỗi hay năn nỉ ỉ ôi một cách nũng nịu, Giang Yến không khách khí luồn đôi bàn tay lạnh ngắt vào cổ tôi, "Ngày mai, anh muốn ăn phô mai dâu tây em làm."
Lần này, anh cũng đến đúng giờ.
Đến đúng giờ, thậm chí còn gọi cho tôi trước ba tiếng để giục tôi đến cửa hàng.
"Alo?" Ừm, đúng là tôi vừa mới thức dậy.
"Còn chưa dậy à?" Giọng nói của Giang Yến như mang theo dòng điện từ.
Tôi lập tức tỉnh táo: “Bây giờ là mấy giờ?”
“Em là người mở quán mà không cần đến sớm để chuẩn bị trước nguyên liệu sao?”
"Tối qua tôi đã chuẩn bị trước một ít, còn một số cái lát nữa đến làm vẫn kịp.” Nói xong tôi chợt ý thức được tại sao mình phải giải thích với anh chuyện này: “Tôi mở cửa hàng, hình như không liên quan gì đến anh phải không?”
Đầu dây bên kia sửng sốt: "Anh là khách hàng, hôm nay anh quyết định phải đặt mua toàn bộ phô mai dâu tây của em."
"Xin lỗi quý khách, hôm nay cửa hàng tôi không bán món tráng miệng này."