Chương 02
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Vật dụng trên giường của Quý Ngưỡng Chân đều phải thay mới mỗi ngày, cậu còn rất nhạy cảm với màu sắc, ga trải trường trong một tuần đều không lặp lại màu. Hàng dệt đắt tiền tinh mịn, trơn nhẵn đến mức muỗi cũng không thể hạ chân.
Cậu cứ tưởng Nhậm Đàn Chu ngồi một lát sẽ đi, không ngờ mình đi ra rồi đối phương lại trực tiếp coi thành vật triển lãm mà ngắm nghía đánh giá, hại cậu bứt rứt đến mức cả người đều rụt vào chăn, co cụm thành một cục, chỉ để lộ một đôi bàn chân không chịu được cái nóng mà thò ra.
Mu bàn chân trắng nõn mịn màng, có lớp ga giường màu sáng làm nền, màu sắc càng trở nên rõ ràng.
Hai tháng này, ngoại trừ một lần đầu tiên kia, Nhậm Đàn Chu không chạm vào cậu thêm một lần nào nữa.
Thật ra Quý Ngưỡng Chân cho rằng anh cũng không dám nữa, dù sao mấy nắm đấm lên mặt kia của cậu cũng đủ để khiến anh suýt thì hộc máu rồi, tuy rằng tình trạng tốt hơn chút, cũng là bầm tím một đống, nhìn đủ thảm hại.
Nhậm Đàn Chu đơn giản là mỗi tối trở về sẽ vào phòng cậu ngồi một lát.
Mười phút đến nửa tiếng không cố định.
Đây trở thành quãng thời gian khó khăn nhất trong ngày của Quý Ngưỡng Chân, so với lúc phải ngồi ăn cơm cùng anh còn khó nhằn hơn.
Hôm nay cậu ở dưới tầng chạy trên máy chạy bộ hai tiếng, đã sớm mệt chết rồi, trong lòng chỉ có thể cầu nguyện Nhậm Đàn Chu mau mau cút đi. Nhưng mà chờ một lát, đuôi giường hơi trũng xuống, cậu có thể cảm nhận được Nhậm Đàn Chu ngồi ở bên chân cậu.
Cậu không thích người khác chạm vào giường mình.
Quý Ngưỡng Chân nghĩ thôi đã thấy bực, xoay người, giả bộ vô tình nhấc chân đạp đối phương một cước.
Một cước này không trúng mục tiêu, đầu óc mơ hồ còn đang định đạp thêm cước thứ hai thì xúc cảm ấm áp nơi mắt cá chân khiến cậu thầm kêu không ổn, chỉ đành vội vàng thu hai chân bên ngoài vào trong chăn.
Đến cả người đang thu tròn trong chăn cũng lặng lẽ nhích về phía đầu giường.
Trước khi đi, Nhậm Đàn Chu chỉnh nhiệt độ điều hoà tăng lên hai độ, Quý Ngưỡng Chân mơ hồ nghe được, nhưng cũng lười xuống giường, mí mắt đánh nhau, cứ thế mà ngủ mất.
Ngày hôm sau tỉnh lại, chăn trên người cậu đã bị đá sang một bên, cái ghế mà Nhậm Đàn Chu ngồi lúc trước cũng đã được đẩy vào gầm bàn, ngay ngắn như ban đầu.
Quý Ngưỡng Chân rửa mặt xong, cả người khoan khoái dễ chịu, cậu đi ra cửa sổ, trùng hợp thấy được tài xế đã đỗ xe chờ sẵn ngoài cửa.
Cậu bỗng nghĩ đến gì đó, đi đến trước bàn lật cuốn nhật ký đến một trang trắng, viết xuống một dòng chữ, sau đó xé tờ đó ra, vo thành một cục, cuối cùng nâng tay, nhìn ngoài cửa sổ ngắm ném.
Cảm thấy không đủ, lại mở tờ giấy ra bỏ thêm nửa miếng da lau vào, một lần nữa vo lại thành cục, ừm, khá nặng rồi.
Chờ Nhậm Đàn Chu một thân tây trang giày da xuất hiện trên con đường lót đá dưới tầng, Quý Ngưỡng Chân nhắm ngay cái gáy của anh, vung tay, cục giấy theo một đường vòng cung đẹp đẽ hướng về phía mục tiêu.
Đáng tiếc đây là lần đầu tiên Quý Ngưỡng Chân làm loại chuyện này, tính toán có hơi sai lệch, không ném trúng đầu Nhậm Đàn Chu.
Điểm tiếp xúc đầu tiên của cục giấy là bờ vai rộng của Nhậm Đàn Chu.
Mà trước khi cục giấy kịp rơi xuống đất, vệ sĩ đã nhanh tay nhanh mắt bắt được.
Nhậm Đàn Chu xoay người thoáng nhìn về phía tầng ba, sau đó nhận lấy cục giấy kia, mở ra đọc nội dung bên trong, chẳng nói chẳng rằng mím môi, đưa nửa miếng da kia cho vệ sĩ, bảo anh ta trả lại cho Quý Ngưỡng Chân.
Miếng da lau kia cuối cùng nằm trong thùng rác.
Quý Ngưỡng Chân ngẩng đầu nhìn trời, ngẩn người một lát, mới như thường lệ xuống tầng ăn sáng.
Hai ngày trước lại có nhóm đầu bếp mới được thay vào, cuối cùng chỉ còn lại hai người, món ăn bắc nam đều có thể làm được, trong đó có một người làm bánh mì cuộn rất ngon.
Quý Ngưỡng Chân không thích ăn ngọt lắm, gần đây còn đang tập thể hình rèn luyện sức khoẻ, đầu bếp bèn nướng bánh mì nhỏ giảm dầu giảm mỡ cho cậu ăn.
Sáng hôm kia, trên bàn ăn là bánh mì vòng tạo hình thành con vịt nhỏ, bên ngoài nướng ra hoa văn kim cương, nhân bánh là thịt vịt nướng với nước tương pha chế theo công thức bí mật, cắn một miếng thơm nức xốp giòn, dư vị còn mãi.
Sáng qua, từng đĩa từng đĩa thức ăn theo phong cách Quảng Đông xếp gần như đầy mặt bàn, chưa nói đến mùi vị, nhìn thôi đã thấy thích mắt.
Mà sáng hôm nay, trên bàn chỉ có một đĩa bánh mì trắng, bên cạnh đặt một đĩa nhỏ dưa muối, để nó không phải cô quạnh quá.
Quý Ngưỡng Chân ngây người đứng một bên, đũa trong tay nhấc lên lại đặt xuống, cuối cùng thật sự không nhịn nổi nữa, nói với đầu bếp đứng phía sau: "Ý gì đây hả? Tôi không nhìn nhầm chứ, bánh mì trắng? Bữa sáng của tôi chưa bao giờ ăn cái này!"
Rõ ràng biết sẽ không có đáp lại, Quý Ngưỡng Chân vẫn rất nghiêm túc mà cho đối phương nửa phút.
Không đáp chính là không đáp.
Sự trầm mặc tuyệt đối khiến cơn tức giận toả ra lên men trong không khí, Quý Ngưỡng Chân có hơi không kiềm chế được cảm xúc của mình, nâng tay hất mạnh đĩa bánh mì kia, bánh mì và đĩa thoáng chốc cùng rơi xuống đất, chiếc đĩa sứ cứ thế mà vỡ thành nhiều mảnh.
Bảo mẫu nghe thấy tiếng, không nhanh không chậm đi vào nhà ăn, thấy vậy cũng không tỏ ra ngạc nhiên, thuần thục ngồi xuống thu dọn mảnh vỡ.
Quý Ngưỡng Chân buồn bực như bị mèo cào, người trước mặt lại chỉ chú ý thu dọn, chẳng có ai mở miệng giải thích với cậu.
Âm thanh của những mảnh vỡ va vào nhau ngược lại cực kỳ chói tai, khiến cậu thoáng bối rối đứng đó không thể rời đi, cuối cùng chỉ đành ngồi xuống nhặt bánh mì với bọn họ, đặt về bàn, sau đó rầu rĩ đi lên lầu.
Ở trong phòng tập trên tầng hai đợi đến buổi trưa, cái bụng đói reo không ngừng khiến cậu không nhấc nổi tinh thần, liên tục ngẩng đầu nhìn đồng hồ, khó khăn lắm mới chờ được đến mười hai giờ trưa. Tiếng chuông ở dưới tầng vang lên, tuy rằng cậu đã gấp lắm rồi, nhưng vẫn cố gắng khiến bước chân đi xuống chậm hơn hai phần.
Nếu qua mười hai giờ mà Nhậm Đàn Chu vẫn không xuất hiện, thì có nghĩa là buổi trưa anh không về ăn, Quý Ngưỡng Chân được ăn một mình.
Cậu chỉ không ngờ tới, bữa trưa vậy mà vẫn là một đĩa bánh mì trắng và dưa muối.
Cậu thậm chí còn không dám chắc bánh mì kia có phải là bánh mì buổi sáng mình hất xuống đất hay không.
Quý Ngưỡng Chân thật sự rất đói, lần mà cậu có thể kiên trì không ăn lâu nhất là hai ngày, ngay hai tháng trước, sau đó thì suýt đói chết luôn.
Quý Ngưỡng Chân không muốn nhớ lại, một bữa không ăn cậu cũng khó mà chịu được rồi.
Nhưng mà... bánh mì trắng.
Quý Ngưỡng Chân nín lặng, lần này cậu không lật bàn mà im lặng xoay người rời đi.
Cơm tối vẫn như thế.
Nếu không phải là người giúp việc trong nhà được sai bảo như vậy, thì họ sẽ không vô duyên vô cớ mà làm thế.
Quý Ngưỡng Chân đến lúc này cũng phải đoán được nguyên nhân, hẳn là trang nhật ký hôm qua mình viết đã bị Nhậm Đàn Chu đọc được.
Viết quá đáng như thế, anh đọc được sao có thể không tức giận.
Quý Ngưỡng Chân ngồi ở một góc sáng của bậc thang, chờ đến mười giờ tối. Kể cả cậu đã lặng lẽ đi mở cửa tủ lạnh tìm kiếm, muốn tìm ít sữa uống, thì kết quả vẫn là nỗ lực vô ích. Nguyên một ngày hôm nay chỉ có thể dựa vào nước lọc lót dạ, đói đến mức bụng không còn hơi sức mà reo nữa rồi.
Cậu kiên cường nghĩ, còn chưa đến một ngày, người ta cũng chẳng thể không ăn một ngày mà đói chết.
Có thể chọc tức Nhậm Đàn Chu, vẫn tính là cậu hời lớn.
Chỉ là buổi sáng Quý Ngưỡng Chân còn viết giấy nhắn xin Nhậm Đàn Chu mua bánh ngọt cho mình, bây giờ xem ra khó rồi.
Ngay cả cơm còn không có mà ăn, nói gì đến bánh ngọt.
Mười giờ tối, sau tiếng chuông kêu không lâu, một chùm ánh đèn sáng chói mắt chiếu tới, sau đó là tiếng bánh xe ma sát với đường đá.
Xe của Nhậm Đàn Chu chầm chậm tiến lại gần.
Quý Ngưỡng Chân phủi quần đứng lên, bỗng trước mắt tối sầm, cậu phải bám lấy tay vịn của cầu thang mới miễn cưỡng đứng vững, chậm chạp bước từng bước xuống tầng.
Vừa xuống đến nơi thì thấy bóng dáng Nhậm Đàn Chu xuất hiện ở cửa.
Thư ký đỡ cánh tay Nhậm Đàn Chu đến đây, sau đó không tiếp tục vào trong mà nhanh chóng rời đi.
Nhậm Đàn Chu có vẻ uống rất nhiều rượu, loạng choạng đi vào phòng khách sáng đèn.
Quý Ngưỡng Chân đứng trong một góc tường tối không đi ra, thoáng nhìn thấy tay anh cầm một chiếc hộp hình vuông không lớn không nhỏ, lắc lư theo biên độ đung đưa của cánh tay.
***
88: Vì đây là lần đầu tiên Bát dịch đam ABO, trước đó cũng chỉ đọc 1 bộ truyện chữ Trung là ABO, còn thì hầu như chỉ đọc ABO của Hàn. Thì theo tui nhớ truyện ABO Hàn các nhà dịch đều dịch chung cả Alpha và Omega là kỳ phát tình hay kỳ động dục. Mà giờ dịch bộ này thấy gọi của Alpha là 易感期 (kỳ nhạy cảm?), tui đi tra baidu thử thì đúng là truyện Trung í Omega mới gọi là kỳ phát tình, còn Alpha gọi là cái kia, mà tui hổng biết dịch sao, gọi là kỳ nhạy cảm hả? Nghe nó cứ lạ lạ thế nào ấy hiuhiu, ai đọc nhiều truyện đam ABO của Trung thì nói tui mí, hay mọi người bên này cũng gọi chung là kỳ phát tình hết cho dễ TT