Thiên Hiểu cũng không sợ hãi nữa, nhẹ nhàng nói “Nàng tỉnh rồi.”
Ánh mắt nữ tử rơi trên mặt Thiên Hiểu, lúc này nàng mới phát giác tư thế họ có bao nhiêu kỳ quặc. Nàng húng hắng ho, lật người, nằm sang một bên. Thiên Hiểu bị nàng nằm đè cả đêm, thân thể không khỏi tê mỏi, nhưng hắn không hề than lấy một câu, lấy thức ăn vừa được đưa xuống ban nãy bắt đầu ăn, giống như thường ngày…
Khi ăn no xong, hắn mới phát giác nữ tử nằm trên mặt đất đang bình tĩnh quan sát hắn, Thiên Hiểu nghĩ nghĩ, cảm thấy nàng ắt hẳn đã đói bụng rồi, nhưng lại không thể cử động được. Hắn đem phần cơm canh của nàng bưng qua đấy, im lặng gắp thức ăn đặt vào miệng nàng, ý muốn đút thức ăn cho nàng dùng…
Nữ tử ngẩn ra, cũng không có ý định từ chối ý tốt của hắn, há mồm nuốt thức ăn, một người lẳng lặng không nói lời nào đút thức ăn ột người lặng im không nói gì cả, nhưng tình cảnh ấy lại vô vàn ấm áp, sau khi ăn xong nữ tử cũng chẳng hề nói tiếng cảm ơn hắn. Thiên Hiểu nhìn lại chiếc bát trống rỗng giật mình thất thần một lúc thật lâu, rồi sau đó đột nhiên bật cười, đã lâu lắm rồi hắn chẳng cười, nên nụ cười tươi trên khuôn mặt hắn có chút cứng ngắc run rẩy, nhưng thần sắc trong đôi mắt lại làm cho nữ tử nhìn đến ngẩn ngây.
“Cười cái gì hả?”
Thiên Hiểu không đáp lời nàng mà đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ khóe miệng nàng, rồi thừa dịp này xoa nhẹ nơi ấy, nữ tử nhướng mày, dường như nàng rất ghét người khác chạm vào mình, lập tức đánh mạnh vào mu bàn tay hắn, chỉ một động tác này thôi đã khiến huyết khí trong ngực nàng trào dâng dữ dội, nàng hổn hển thở, thật lâu sau mới nói được “Đừng chạm vào ta.”
Mu bàn tay hắn bị đánh sưng đỏ, nhưng dường như Thiên Hiểu không cảm giác đau chút nào, cười nói: “Nên cử động”. Nữ tử nhíu mi, hắn liền lặp lại “Nàng nên cử động.”
Không đếm được bao nhiêu ngày tháng đã trôi qua rồi, nơi này lúc nào cũng tĩnh mịch như vậy, lúc đầu hắn còn cảm thấy bồn chồn lo sợ, về sau thì trở nên lãnh cảm, sự tĩnh mịch của nơi này tựa như rễ cây cắm sâu vào lòng hắn, khiến cho hắn cũng tịch mịch theo, không mở miệng nói bất kì lời nào, hắn vẫn còn sống, nhưng quên mất mình sống vì điều gì. Giờ phút này nhìn thấy nàng, tựa như trời cao chứng minh với hắn rằng hắn thật sự còn sống, hắn có thể làm được việc gì đó, như có thể cứu giúp tính mệnh người khác, cho dù chỉ là một việc bé nhỏ, cũng khiến hắn vui vẻ.
“Nàng tên gì?” Thiên Hiểu nhẹ nhàng hỏi, quên mất việc ban nãy người này đã đánh mình.
Nữ tử nhắm mắt lại, thờ ơ như không trả lời hắn…
Thiên Hiểu cũng không tức giận, hắn ôm chân ngồi bên cạnh nàng, chăm chú nhìn nàng, nhìn thấy lồng ngực nàng không còn phập phồng khiến hắn muốn kiểm tra xem nàng thế nào, nhưng đau đớn trên mu bàn tay khiến hắn không dám tùy tiện chạm vào nàng nữa, hắn lại mở miệng hỏi “Sao nàng lại bị thương?”
Không nhận được câu trả lời nào, nhưng Thiên Hiểu lại giống như một người lắm mồm bị điểm trúng huyệt câm rồi hôm nay lại được giải huyệt, liên tục đặt câu hỏi: “Nàng là người nơi nào?”, “Vì sao bị nhốt ở nơi này?”, “Miệng vết thương của nàng có bị sao không?” Hết câu này đến câu khác, đến tận khi nữ tử trừng mắt hung dữ nhìn hắn.
Thiên Hiểu lại chẳng chút sợ hãi nhìn vào đôi mắt đang giận dữ của nàng, đáy mắt trong veo lóng lánh, khiến đáy lòng nữ tử trở nên mềm nhũn, “Câm miệng.”
Biết nữ tử này không thích nghe mình nói chuyện, ánh mắt Thiên Hiểu khẽ tối đi, hắn nhìn thấy bờ vai nàng vì lúc nãy động đậy mà khiến miệng vết thương nứt ra, ngón tay hắn động đậy, lặng lẽ dịch chuyển lại gần nàng, dè dặt nắm một góc tay áo của nàng nói “Vết thương của nàng lại chảy máu đấy.”
Ngón tay cứng ngắc nhợt nhạt nổi bật trên sắc đen của bộ quần áo nữ tử, nữ tử không thể nhịn được nữa bật ngồi dậy, động tác của nàng quá nhanh dọa Thiên Hiểu sợ hãi lập tức rút ngón tay về, ôm tay mình lại, tựa như hắn sợ nàng lại đánh hắn lần nữa…
Nữ tử nhìn chăm chú hắn một hồi, gắng gượng đứng dậy đi tới một góc sáng ngồi tựa vào tường, giống như nàng dựng lên một bức tường lạnh lẽo chắn trước mặt mình, không cho phép kẻ nào đến gần mình. Thiên Hiểu bị bỏ rơi, ngây ngốc ngồi một chỗ thật lâu, rồi lại chầm chậm lết tới trước mặt nữ tử, bó chân ngồi nhìn nàng chòng chọc.
Tiếng hít thở hai người hòa quyện vào nhau trong nhà giam tối tăm tĩnh mịch, khóe miệng Thiên Hiểu lại cong lên, rồi lát sau lại bật cười ngây ngốc.
“Rốt cuộc ngươi muốn gì đây hả?” Nữ tử không thể nhịn nổi nữa bực mình quát…
“Nàng tên gì?”
“Dục Dao.”
“Dục Dao, nàng chảy máu kìa.”
Gân xanh trên trán Dục Dao nổi cộm: “Ta biết rồi.”
Các ngón tay của Thiên Hiểu bất giác đan lại với nhau: “Ta có thể giúp nàng cầm máu. Ta biết cách trị thương cho người khác.”
Thái tử tiền triều bị nhốt ở nơi này lại biết y thuật? Hiểu biết này khiến cho Dục Dao không khỏi hơi kinh ngạc, nhưng nàng cũng không muốn hỏi nhiều, đối với nàng mà nói, Thái tử này đã trải qua cuộc sống như thế nào không có dính dáng tới nàng, nàng chỉ cần sống sót, sau đó làm việc mình phải làm là được.