Cuộc sống sau đó gió êm sóng lặng, tôi cũng không nhìn thấy Tống Dật Trần nữa.
Tôi tiếp tục làm một nữ sinh đại học ngây thơ của mình, Tần Nguyệt cũng có bạn trai, Văn Thư nghe nói chuyện tốt sắp tới, Tạ Nhiên quyết tâm trở thành vua của các bài thi.
Tương lai tươi sáng cho tất cả mọi người.
Buổi tối, tôi vừa mới học xong, đã bị Văn Thư vội vàng gọi lại.
Cô ấ nhìn tôi thật lâu, mới do do dự mở miệng.
"Tiểu Du, đêm nay có một buổi tụ tập, tớ muốn cậu đi cùng mình."
Văn Thư luôn là một người nhút nhát hướng nội, chuyện có thể khiến cậu ấy chủ động mở miệng…
Tôi nhớ tới tin đồn chuyện tốt sắp tới kia.
Đây là muốn một người thân cùng đi xem mắt sao?
Thấy tôi không trả lời, Văn Thư càng đỏ mặt hơn.
"Đương nhiên có thể."
Văn Thư nghe tôi đồng ý, sắc mặt lập tức giãn ra, cho tôi một cái ôm thật chặt.
Đợi đến địa điểm họp mặt, tôi đột nhiên có chút hối hận.
Tôi nhìn thấy Tống Dật Trần, còn có cô gái tôi không quen biết bên cạnh anh. Lần này tôi biết vì sao Văn Thư lại gọi tôi, có thể cô ấy cảm thấy, tôi và Tống Dật Trần quen biết, là người thích hợp nhất cho lần tụ hội này.
Cô gái không quen này…
Văn Thư áy náy nhìn tôi một cái.
Tôi ra hiệu bảo cậu ấy không sao, cậu ấy mới đưa tôi đi vào.
Tống Dật Trần nhìn thấy tôi, trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt trống rỗng.
Tôi giơ tay lên chào hắn.
Anh rất nhanh khôi phục bộ dáng thường ngày, hướng về tôi gật đầu.
Trong buổi họp mặt, chơi một trò chơi, yêu cầu nam nữ sinh ngồi đây tạo thành một đội.
Lại nhìn vẻ mặt xấu hổ mang theo sợ hãi của Văn Thư....
Tôi nhìn cô ấy nhanh chóng tổ chức tốt một đội với một nam sinh khác, bỏ lại tôi lẻ loi một mình.
Bề ngoài gió êm sóng lặng, nội tâm tôi đã bị đảo lộn.
Nữ sinh bên cạnh Tống Dật Trần rất tự nhiên mời hắn, đôi mắt anh nhìn tôi, không nói gì.
Tôi nhất thời cũng không biết làm gì, vẫn đứng ở nơi đó.
Văn Thư nháy mắt ra hiệu với tôi, thoạt nhìn là muốn tôi cùng tổ với Tống Dật Trần.
Thế nhưng....như vậy còn không bằng giết tôi đi.
Cô gái bên cạnh Tống Dật Trần tên là La Y, nghe đồn là thanh mai trúc mã với Tống Dật Trần.
Bây giờ tôi mà chung nhóm với Tống Dật Trần, vậy không phải giống như đánh vào mặt cô ta sao.
La Y thấy Tống Dật Trần không có phản ứng, bĩu môi, quay đầu tổ đội với một nam sinh khác.
Bây giờ chỉ còn lại tôi và Tống Dật Trần.
La Y vén mái tóc sau tai, giọng hờn dỗi: "Dật Trần vẫn như vậy, sẽ luôn lo lắng đến cảm xúc của người xa lạ."
Sau đó lại bĩu môi nhẹ nhàng đánh Tống Dật Trần: "Nếu không phải là tớ quen biết cậu, người khác còn không biết nghĩ như thế nào."
Tôi cắn răng thật chặt.
Tống Dật Trần cẩn thận liếc tôi một cái, đến gần tôi một chút.
Mặt La Y tối sầm lại.
Tôi mím môi, chủ động mở miệng: "Xin lỗi, tôi không biết chơi trò này, tôi ở bên cạnh xem vậy."
Lời này vừa nói ra, hiện trường rơi vào trầm mặc quỷ dị.
La Y nhàn nhạt quét mắt nhìn tôi một cái, khóe miệng nhếch lên một độ cong: "Dật Trần, cậu xem người ta cũng không muốn chung đội với cậu, không bằng chúng ta chung nhóm, ba người cũng không phải không thể chơi."
Nắm tay tôi siết chặt hơn.
Ngoài ý muốn chính là, Tống Dật Trần cự tuyệt không chút do dự: "Tôi cũng không muốn chơi nữa."
Sau đó tiếp tục dùng đôi mắt to ẩn tình của hắn nhìn chằm chằm vào tôi.
Lại nhìn chằm chằm vào tôi, tôi thật sự rất tức giận.
"Nhàm chán."
La Y lầm bầm một câu, chào hỏi mọi người chơi trò chơi, nhưng khóe mắt lại không rời khỏi tôi.
Tôi có thể cảm nhận được địch ý của cô ta, hoặc là nói, là địch ý đối với chuyện của tôi và Tống Dật Trần.
Vì thế tôi đặc biệt ngồi dịch sang một góc.
Ánh mắt Tống Dật Trần nhìn tôi nhất thời giống như một con chó nhỏ ủy khuất.
Anh uỷ khuất cái gì mà ủy khuất, rõ ràng là tôi ủy khuất.
Tôi ngồi trong góc, tức giận bất bình lướt video.
Tống Dật Trần không biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh tôi.
Anh liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động của tôi, ngón tay nhẹ nhàng xoay một vòng: "Nhàm chán?"
Tôi thờ ơ, thoáng nhìn ánh mắt La Y ném tới: "Có chút."
Ánh mắt Tống Dật Trần sáng lên.
Không có cơ hội cự tuyệt, anh rầm rầm rì rì nói cho tôi rất nhiều chuyện.
Kể cả chuyện anh và La Y không có quan hệ gì, anh cũng lặp lại ba lần.
Thật khó để không nghi ngờ…
Cuối cùng, anh hỏi tôi: "Tại sao hôm nay em lại đến đây?"
“Là bởi vì anh sao?"
Khá lắm, anh cũng thật là dám nói ha.
Bên tai Tống Dật Trần đỏ lên một cách bất ngờ.
Tôi chỉ chỉ Văn Thư: "Đi với bạn cùng phòng mà thôi."
Con ngươi trong suốt của anh lập tức tối sầm lại, trong miệng không biết đang lầm bầm cái gì.
5.
Không nghĩ tới chính là, ảnh chụp buổi tụ họp kia lan truyền điên cuồng trên diễn đàn.
Vốn là một nam sinh tùy ý chia sẻ cuộc sống hằng ngày, nhưng bởi vì Tống Dật Trần xuất hiện trước ống kính, bộ ảnh kia lập tức bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Hầu hết mọi người đều chú ý đến La Y, nhưng cũng có người tinh mắt chú ý tới tôi.
Khi tất cả mọi người đang chơi trò chơi, dáng vẻ tôi và Tống Dật Trần ngồi ở góc vô cùng nổi bật.
Thế là nhiều thuyết âm mưu đã xuất hiện.
Cái gì mà Tống Dật Trần và La Y thanh mai trúc mã, nhưng lại có tiểu nhân thừa cơ chen vào…
Cái gì mà tôi cố ý cô lập La Y, còn muốn cướp đi Tống Dật Trần…
Cái gì mà tôi dùng bạo lực đoạt lấy tình yêu, không biết liêm sỉ dây dưa Tống Dật Trần…
Tống Dật Trần xin lỗi tôi qua wechat, nhưng bởi vì không phải chuyện lớn gì, tôi cũng không để ở trong lòng.
Buổi tối, trở lại ký túc xá, tôi mở một túi cà phê bắt đầu pha.
So với bát quái, vẫn là hai ngày sau thi cấp bốn thích hợp với tôi hơn.
Không bao lâu, Tạ Nhiên đã trở lại.
Tôi nhận thấy một cách sâu sắc rằng cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.
Sau đó mới nói: "Bạn gái trong truyền thuyết của học trưởng Tống Dật Trần đã về nước."
Tốc độ pha cà phê của tôi lập tức chậm lại.
Thú vị đấy.
Tạ Nhiên liếc tôi một cái, thấy tôi không có phản ứng gì, tiếp tục mở miệng.
"Nghe nói đàn anh Tống và bạn gái anh ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt, không ai có thể chia rẽ được bọn họ."
Tần Nguyệt tựa hồ cũng ý thức được có điều không đúng, cười haha.
"Cậu nói cái gì vậy, cũng không có ai muốn chia rẽ bọn họ."
Vẻ mặt Tạ Nhiên vẫn lạnh lùng cứng rắn, cứng cổ nói một câu "Vậy chưa chắc".
Cái này cho dù người không nhạy bén, cũng rõ ràng những lời này là ám chỉ cái gì.
Nói đến tôi.
Tôi đặt cốc cà phê trong tay xuống, đứng dậy hỏi Tạ Nhiên:
"Tạ Nhiên, những lời này của cậu là có ý gì?"
Tạ Nhiên ngửa đầu nhìn tôi, không chút sợ hãi: "Tớ nói cái gì trong lòng cậu rõ ràng, ai mà không biết cậu chẳng biết xấu hổ quấn quýt đàn anh Tống."
Tôi cười khẽ một tiếng, lấy điện thoại di động ra cho cô ấy xem.
Bên trong là wechat Tống Dật Trần vừa mới gửi tới.
[ Tiểu Du, tối nay có rảnh không? Muốn cùng em ra ngoài dạo chơi. Đáng yêu.gpj ]
Tạ Nhiên há miệng còn chưa khép lại, đờ đẫn đứng tại chỗ.
"Đây chính là học trưởng Tống Dật Trần trong miệng cậu sao? Thật không khéo, hình như anh ta đang theo đuổi tớ.”
Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không có ý định giả bộ.
Về phần anh ấy và La Y, xin lỗi nha, Tống Dật Trần ở trước mặt tôi vẫn luôn nhấn mạnh với tôi rằng anh ta và La Y không có quan hệ.
Tạ Nhiên hất điện thoại di động của tôi ra, tôi chẳng hề để ý lắc lắc bàn tay.
Tôi cũng mệt mỏi vì phải giơ cho cô ấy xem lâu như vậy.
"Cậu không xứng với anh ấy.”, Tạ Nhiên gần như hung tợn nhìn tôi, “Chỉ có đàn chị La Y mới xứng với anh ấy, cậu căn bản không xứng!"
Cô tê tâm liệt phế ngồi dưới đất, miệng vẫn lặp lại mấy câu này.
Giống như điên rồi.
Tôi cầm điện thoại lên, không quên nhắc nhở cô ấy.
"Phí sửa chữa năm trăm, giảm giá cho cậu, 499, trước buổi tối chuyển cho tớ."
Nếu nói lúc trước tôi không định đi ra ngoài với Tống Dật Trần, nhưng bây giờ thì khác.
Lần này, những gì tôi mất đi, đều phải đoạt lại toàn bộ.
6.
Lúc tôi xuống dưới lầu ký túc xá, Tống Dật Trần đang đứng bên bồn hoa chờ tôi.
Anh túm lấy áo sơ mi trắng của mình, cả người tản ra một chút hơi thở ngây ngô.
Tôi cúi đầu nhìn nhìn cách ăn mặc của mình, cả người mặc váy liền áo màu trắng, đi chung với anh có một chút gì đó nói không nên lời…
Cảm giác rất phù hợp.
Tống Dật Trần nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng lên, chạy tới.
"Tiểu Du..."
Trong lúc nói, còn không dám nhìn tôi.
Sao lại trông anh giống như cô gái mới lớn vậy.
Vì là lịch hẹn dự kiến nên nhiều điểm tham quan đã hết vé.
Cuối cùng, tôi và Tống Dật Trần quyết định đi dạo công viên bên cạnh trường học.
Tống Dật Trần cũng nhận ra tâm tình tôi không tốt, gần như vắt hết óc để chọc tôi vui vẻ.
"Cũng không có gì, chỉ là nghe nói bạn trai cấp ba có bạn gái mới, trong lòng khó chịu."
Nói xong, tôi giả vờ lau nước mắt.
Mặt Tống Dật Trần mắt thường có thể thấy được ủy khuất, nhưng vẫn cố giả bộ không thèm để ý: "Em còn thích hắn sao?"
"Đúng vậy, tốt xấu gì cũng nói chuyện lâu như vậy, em cũng chỉ thích một mình cậu ấy."
Tôi tiếp tục trêu chọc anh.
Giọng Tống Dật Trần càng buồn bực: "Thích anh ta như vậy sao?"
Tôi gật gật đầu, ngoài mặt bi thương không thôi, nhưng thực ra vẫn luôn để ý đến biểu hiện của anh ấy.
"Có đôi khi em có thể nhìn người bên cạnh, tuyệt đối không kém so với... bạn trai cũ của em, ví dụ như..."
Tôi giả vờ không hiểu: "Ví dụ như cái gì?"
Anh ấy không nói được, khuôn mặt đỏ bừng.
Từ sau khi biết anh ấy là bạn trai yêu qua mạng tuổi trẻ vô tri của tôi, tôi lại càng cảm thấy anh ấy đáng yêu.
Tống Dật Trần không nói tiếp, trực tiếp chuyển đề tài.
"Tiểu Du, nếu như đối tượng không để ý tới mình thì làm sao bây giờ?"
Anh vừa nói vừa vụng trộm nhìn tôi.
Tôi không trực tiếp trả lời: “Đàn anh Tống Dật Trần, tuy rằng em thường xuyên nghe nói anh có bạn gái, nhưng em còn chưa nghe chính anh nói tới cô ấy đâu."
Mặt Tống Dật Trần vừa trắng bệch lại đỏ lên.
Còn mang theo chút cô đơn.
Anh đưa trang QQ kia cho tôi xem, tôi không nhìn lầm, đó chính xác là tài khoản QQ của tôi.
"Thật ra anh và cô ấy quen nhau trên mạng."
Anh vừa nói vừa run rẩy, thỉnh thoảng nhìn lén tôi một cái.
Nói về người bạn gái trên mạng nhưng anh vẫn không thể nói trực tiếp, giọng nói Tống Dật Trần rất dịu dàng.
"Cô ấy là cô gái tốt nhất mà anh từng gặp, mặc dù tính tình có chút trẻ con, nhưng anh vẫn rất thích cô ấy."
Anh vừa nói, ánh mắt chậm rãi chuyển dời đến trên người tôi, quang minh chính đại nhìn tôi:
"Nhưng trí nhớ của cô ấy hơi kém, còn thích chiến tranh lạnh với anh."
Anh nói xong, đột nhiên nở nụ cười.
Bề ngoài tôi cố giả bộ bình tĩnh, thế nhưng nội tâm đã nổi sóng mãnh liệt.
Ai ngờ, lúc ấy không cẩn thận nhặt được bạn trai trên mạng, định cướp về nhà.
Tôi thậm chí hoài nghi, anh đã sớm biết dưới lớp tài khoản kia là tôi.
Tôi rất muốn hỏi Tống Dật Trần một câu.
Vậy đối tượng của anh đã chiến tranh lạnh với anh gần bốn năm rồi sao?
Lúc ấy tôi cũng không nghĩ tới anh lại cố chấp như vậy.
Đương nhiên, loại lời nói trái với sự thống nhất này tôi sẽ không nói.
Tôi chỉ có thể giả vờ như không biết.
Bàn tay Tống Dật Trần vừa mới vươn ra lại rụt về, hốc mắt cậu ửng đỏ, nhắm mắt lại.
"Không còn sớm nữa, Tiểu Du. Anh đưa em về ký túc xá."
Tôi có chút không đành lòng.
Khi lên lầu, tôi lặng lẽ nhìn thoáng về phía anh.
Anh lẳng lặng đứng dưới lầu ký túc xá, hơi cúi đầu, cả người thoạt nhìn đều tràn đầy yếu ớt.
Chờ khi trở lại ký túc xá, tôi mới phát hiện anh gửi cho tôi một loạt bài viết trên tài khoản chính thức.
[ Sau khi chia tay không quên được người yêu cũ, làm thế nào để đánh lạc hướng sự chú ý? ]
[ Tâm lý học: Không quên được người cũ không phải bởi vì yêu, là vì chấp niệm quấy phá. ]
[ Tại sao người ta không thể quên người cũ, cái hố này cần phải bước qua! ]
……
Tài khoản anh bị hack?
Tin nhắn này tôi đương nhiên không dám gửi qua, dứt khoát gửi một cái icon Gấu Nhỏ cảm ơn.
Sau đó liền để điện thoại xuống, đi rửa mặt.
Chờ khi tôi xem lại tin nhắn, tin nhắn của Tống Dật Trần đã 99+.
Tôi kéo lên xem lịch sử tin nhắn, đột nhiên phát hiện một vấn đề lớn - -
Icon gấu nhỏ kia là tôi vẽ, hiện tại tôi gửi đi, không phải là tự chui đầu vào lưới sao?
Tốt.
Tin nhắn mới nhất của anh là: [ Tiểu Du, cái biểu cảm này, em tìm được ở đâu? ]
Tống Dật Trần nói chuyện có một đặc điểm, chính là sẽ mang theo xưng hô, bất kể là năm đó yêu qua mạng lúc là Tiểu Ngư hay là bây giờ Tiểu Du.
Giống như một lão già bảo thủ.
Tôi hít sâu một hơi trả lời: [ Nhìn thấy trên mạng, cảm thấy đẹp nên em lưu lại. ]
Trong nháy mắt ấn nút gửi đi, phòng tuyến tâm lý của tôi chợt tan rã.
Dường như tôi không thể từ bỏ mối quan hệ này.