Cửa phòng mở ra, đập ngay vào mặt là hương vị ẩm mốc, hôi thối không mấy dễ chịu.
Cơ thể cao lớn tiến vào bên trong cánh cửa. Sau khi vào, Đoạn Trì đóng cửa lại, đặt vali hành lý xuống nhưng không bật đèn, chỉ nương theo ánh đèn đường hắt vào quan sát một lượt căn nhà.
Chiếc sofa đặt trong phòng khách được bao lại bởi túi chống bụi màu đen bọc bên ngoài, nền đất tán loạn rác thải sinh hoạt bị gió thổi bay mỗi chỗ một ít, ngoài hiên nhà có con mèo mun hoảng hốt vì sự xuất hiện của anh mà há mồm kêu vài tiếng, nhanh nhẹn nhảy lên bệ ban công.
Anh tiến vào bóng đêm, đi từng bước nhanh mà vững tiến thẳng tới trước bệ cửa sổ căn nhà. Khi di chuyển anh không gây ra bất cứ tiếng động, cứ thế nấp sau rèm nhìn lên tầng năm tòa nhà cũ kỹ phía đối diện.
Cạnh cửa sổ không có đèn, chỉ có thể nương theo đèn đường vàng cam bên ngoài để quan sát.
Anh đứng yên tại chỗ hai phút, con ngươi đen láy tinh anh lạ thường. Dù vậy anh vẫn không đợi được ánh đèn ở cửa sổ nào đó sáng lên. Đúng như lời đội trưởng nói, mấy ngày nay ở đây không có người.
Anh nhìn chằm chằm nơi đó, trong đầu thầm tính toán khoảng cách cửa sổ của bốn tầng bên dưới, hơn hết là tính cả độ xa tới cục nóng điều hòa treo bên cạnh. Muốn trèo từ cửa sổ tới ban công hẳn có thể lợi dụng chướng ngại vật ở giữa này làm bệ đỡ.
Vừa rồi, đội phòng chống ma túy của thành phố đã phá được hai vụ buôn ma túy liên tỉnh, tuy nhiên trong lúc áp giải tội phạm về cơ quan, hắn đã gặp tai nạn giao thông và bỏ mạng luôn trên đường đi. Chiếc xe gây án không có biển sổ cũng không thể tìm được ra chủ xe. Đây chính là thủ đoạn bịt miệng của những tên trùm buôn thuốc phiện.
Nhóm truy bắt lần tìm manh mối trên người tên buôn ma túy bị bắt, tra ra một địa chỉ thuộc trấn Phúc Yên, thành phố Lũng Châu. Trùng hợp thay, mấy ngày trước có người báo tin về, bảo thấy một người có gương mặt nom khá giống cấp dưới của trùm ma túy Tân Dã ở hẻm Xuân Hồi, trấn Phúc Yên.
Tân Dã lẩn trốn đã được hai năm, bọn họ phải nhanh chóng tiếp cận được với cấp dưới của gã.
Đoàn Trì nhận lệnh từ cấp trên, tới nằm vùng theo dõi tình hình quanh đây.
Nhiệm vụ của anh là thu thập tin tức liên quan tới tay cấp dưới, nếu cần thiết có thể tự thành lập một băng đảng chuyên buôn thuốc phiện ở trấn Phúc Yên, và chờ lệnh từ trên ban xuống.
Tính ra anh phải thuê nhà ở tầng sáu mới phù hợp, nhưng nếu mọi thứ quá hoàn mỹ sẽ mang lại cảm giác như cố tình.
Sau đấy, anh lại đưa mắt nhìn xuống dưới, tìm kiếm những vị trí thích hợp để ẩn nấp rồi mới xoay người vào nhà vệ sinh.
Đi đến cửa anh lại ngửi được mùi thối thoang thoảng đâu đó, hơi buồn nôn nhưng cũng kích thích vị giác làm người ta muốn ăn.
Là mùi bún ốc.
Anh chưa bao giờ ăn món này, nhưng mà giờ đói quá. Cả ngày nay anh trà trộn trong đám người hút chích ma túy, không có thời gian ăn.
Anh mở cửa trông thấy ngoài cửa nhà đối diện có túi rác đặt đó. Trong túi bóng trong suốt ấy có một hộp bún ốc ăn liền đã qua sử dụng và túi mặt nạ dưỡng da toàn chữ tiếng Anh.
Nếu anh không nhầm thì đây là một hãng khá có tiếng.
Anh nhướng mày, đút tay túi quần đi xuống dưới tầng.
Bây giờ là hơn chín giờ tối, ở đây có không ít cụ ông cụ bà tiếc rẻ tiền bật điều hòa làm mát nên ra ngoài ngồi hóng gió tự nhiên. Họ ngạc nhiên khi tự dưng trông thấy một gương mặt lạ lẫm nhưng cũng chỉ nhìn mấy lần rồi thôi, lại quay sang nói chuyện với người bạn già của mình.
Đoàn Trì chủ động tiến lên chào hỏi:
“Cháu chào bà, trông bà còn khỏe khoắn quá ạ!”
“Chú, hút một điếu không ạ?”
Anh đưa điếu thuốc tới trước mặt ông cụ.
Ông cụ hơn 70 tuổi nghe được gọi chú thì vui ra mặt, thoải mái cầm lấy điếu thuốc anh đưa.
“Cháu con nhà ai thế?”
“Cháu mới tới đây sống, cháu tên Chu Trì ạ.”
Bác gái bên cạnh lại hỏi anh thuê nhà ở đâu, tháng mất bao nhiêu tiền.
Đoàn Trì trả lời từng câu một.
Cuộc sống bình yên mãi cũng nhàm chán, thi thoảng có một gương mặt mới tới đây cũng làm đời sống của ông bà phong phú hơn.
Đoàn Trì nhếch môi cười, rít một hơi thuốc lá rồi ném đầu lọc xuống đất, hành động tuy không đúng nhưng rất phù hợp với hình tượng nhân vật anh muốn thể hiện với người ngoài.
Hai ông bà ngồi đó cũng không vì hành động này của anh mà buông lời trách móc.
Đoàn Trì lại nói: “Dì à, cháu đi trước đây, hôm khác rảnh rỗi chúng ta lại trò chuyện nhé.”
Bác gái hơn 60 tuổi rồi vẫn được gọi là dì nên trông vui hẳn: “Đi đi, đi đi, thằng nhóc này lễ phép quá.”
Đoàn Trì đi thẳng về phía trước, tính tạt qua “Quầy bán quà vặt A Phương” mua đồ, nhưng mới đi được một đoạn lại dừng chân trước biển hiệu “Hoa Miên”.
Tấm bảng hiệu này rất đặc biệt, hai chữ “Hoa Miên” được khắc trên tấm gỗ thẳng đứng trông hết sức khiêm tốn. Nếu không phải bên trong lớp kính thủy tinh có trưng bày một vài mẫu sườn xám thì người đi qua chắc hẳn không ai nghĩ đây là một tiệm may sườn xám.
Anh chợt nhớ tới cô gái mặc sườn xám đi qua quán KTV.
Cô khoác lên mình bộ sườn xám màu xanh lơ vô cùng dịu dàng, dáng người thon thả lả lướt. Trông cô tựa như một cô gái đến từ vùng sông nước Giang Nam, bung dù nhẹ nhàng đi ngang qua. Dù vậy gương mặt cô lại quá sắc sảo, là vẻ đẹp mang đầy tính công kích, nhưng khí chất không mạnh mẽ như bề ngoài, lúc bị huýt sáo trêu chọc cũng chỉ yếu ớt bỏ đi.
Đây là lần đầu tiên anh thấy kiểu sườn xám như này. Nó không phải sườn xám thời nay, xẻ tà quá cao, mà như những bộ váy của các thiếu nữ thời dân quốc mặc chụp họa báo. Đẹp mà rất sang.
Lúc đám nghiện ngập kia nhốn nháo tính kéo cô vào chơi cùng, anh yên lặng đóng cửa lại.
Đoàn Trì quay đầu tiếp tục đi về phía trước, đến trước quầy bán đồ ăn vặt thấy Chu Hình Phương ở đó, anh cười chào một tiếng chị rồi mua một hộp mì ăn liền và vài dụng cụ dọn nhà.
Chu Hình Phương cười hỏi: “Em tự dọn hả?”
“Vâng.”
“Vào ở thấy quen chưa?”
“Cũng được ạ.”
“Cho người trẻ tuổi như cậu thuê chị rất yên tâm.” Nói tới đây, tự dưng Chu Hình Phương nhớ tới Ôn Vũ: “Cậu gặp hàng xóm ở đối diện chưa?”
“Chưa ạ, chắc giờ này họ đi ngủ rồi.”
“Chị nói cho cậu biết, ở phía đối diện cậu là một cô gái trẻ đấy, ừm… bố cô ấy giỏi cực!”
Ban đầu Chu Hình Phương tính bảo ở đó có cô gái vô cùng xinh đẹp chứ không định nhắc tới bố cô, sau phản ứng lại mới sực nhớ ra mình còn chưa hiểu người mới này là người ra sao, thôi thì kéo bố Ôn Vũ vào đánh trống lảng, thế lại tốt hơn cho một cô gái sống một mình.
Đoàn Trì cười hỏi lại: “Ồ! Bố cô ấy làm quan ạ?”
“À không.” Chu Hình Phương không nói gì thêm, vẫn là phải bảo vệ Ôn Vũ thôi, không nhất thiết phải để cậu thanh niên cao ráo tuấn tú này biết phía đối diện nhà mình có một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
“Em cảm ơn.” Đoàn Trì nhận lấy túi đồ từ tay Chu Hình Phương và ra về.
Về đến nhà, anh không bật đèn mà cứ thế đun nước nấu mì gói, ăn xong thì làm quen với môi trường trong bóng tối, chống tay hít đất rèn luyện thân thể.
Sau khi hoàn thành 200 cái hít đất, anh mở vali hành lý lấy áo thun để đi tắm rồi bật đèn.
Có đèn sáng anh mới thấy tay mình dính một lớp bụi rất dày, lẫn với mồ hôi nữa trông nó cứ như được đắp xi măng vậy.
Áo phông trắng trên tay in hằn vết bẩn hình bàn tay.
Đệch!
…
Hôm sau, Đoàn Trì dậy sớm, cửa hàng bán đồ ăn sáng bên dưới khu chung cư đã dậy kinh doanh hết rồi.
Từ quán bánh bao, tiệm mì đến trung tâm xổ số hay quầy đồ ăn vặt cũng bắt đầu buôn bán hết rồi. Trong đó có cả cửa hàng mộc mạc, mang đậm hơi thở cổ xưa là tiệm may sườn xám Hoa Miên nữa.
Trí nhớ của anh rất tốt, liếc mắt quan sát một hồi là nhớ được hết mặt và đặc điểm nhận dạng của chủ các cửa hàng ở đây, duy chỉ có tiệm bán sườn xám là cửa mở toang nhưng bên trong không thấy ai.
Anh không nán lại quan sát quá lâu mà bước nhanh vào một quán bán đồ ăn sáng mua đồ.
“Vừa người quá, tôi rất thích.”
“May mà lần này không xảy ra sai sót gì, trước kia em đặt làm sườn xám ở mấy tiệm khác toàn phải sửa lên sửa xuống thôi.”
Trong phòng thay đồ là một cô nữ sinh trẻ tuổi mới sáng sớm ra đã gõ cửa tới lấy sườn xám, Ôn Vũ bị đánh thức đứng ở phía sau gài nút váy cuối cùng cho khách hàng.
Nghe được khen, cô cũng rất vui lòng: “Em mặc đẹp lắm.”
“Em thấy chị đẹp hơn á! Chị mặc sườn xám đúng tuyệt luôn! Tiểu Tranh Thư(1) của em nhiều người theo dõi lắm, để em đăng bài PR cho chị nhé.”
(1)Tiểu Tranh Thư: Hẳn là 1 version tác giả tự chế cho truyện rồi, còn app thật ngoài đời là Tiểu Hồng Thư nha mọi người, dùng cũng na ná Pinterest ấy.
Ôn Vũ nói tiếng cảm ơn rồi thu nốt khoản tiền công làm sườn xám còn lại, sau đó cô gọi điện cho quán mì gần đấy đặt một phần bữa sáng mang tới tận nơi, ăn xong thì quay ra tiếp tục làm sườn xám cho quý phu nhân đặt hàng hôm qua.
Ngồi phát là làm đến giữa trưa. Rèm cửa bị một bé trai mở ra, cậu nhóc cười tươi hớn hở đi vào.
“Chị Ôn ơi, em tới làm bài tập nè.”
“Ngồi đi.”
Thằng nhóc vừa tới này là Lục Gia Đồng, con của hàng xóm ở tầng trên, năm nay mới lên 8. Mẹ thằng bé trước kia không may bị tai nạn giao thông khiến khuôn mặt biến dạng, chân cũng mang dị tật suốt đời còn bố thì cao chạy xa bay. May mắn thay hoàn cảnh éo le ấy không làm thằng bé trở nên lầm lì, tích cách vẫn rất hoạt bát, nghịch ngợm, rất thích đến chỗ Ôn Vũ ngồi ké điều hòa.
Phái nam dễ dàng bị thu hút bởi phụ nữ là điều tất lẽ dĩ ngẫu. Lục Gia Đồng này rất thích sán lại chỗ Ôn Vũ, nhưng Ôn Vũ lại đuổi khéo thằng nhóc sang ngồi ở bàn bên cạnh. Được lúc nhóc đó lại nghiêng người về phía cô, hít hà.
“Chị Ôn ơi, nước hoa của chị thơm quá.”
Ôn Vũ tóm lấy đầu nhỏ của thằng nhóc, xoay sang hướng khác cứ như vặn nắp: “Sang kia ngồi, đừng quấy rầy chị Ôn của em trong lúc chị may đồ.”
“Em ngửi tí thôi mà.”
“Nghỉ hè không còn mấy ngày đâu đấy, bài tập của nhóc vẫn chất đống dày cộm hệt như da mặt nhóc vậy.”
Lục Gia Đồng lầm bầm ngồi xuống bàn bên cạnh, lôi cuốn bài tập hè dày cộm ra nhưng không làm nổi, bởi vì chỉ cần ngẩng lên thôi là cậu nhóc có thể ngắm chị gái xinh đẹp đang chuyên chú làm việc.
Cậu mấp máy miệng nhỏ, cười hì hì mở vở bài tập ra, lặng lẽ dùng bút chì vẽ Ôn Vũ.
Sau đó, cậu giơ tranh ra cho Ôn Vũ xem.
Đôi mắt to như hai hòn bi ve, tóc trên đầu vẽ xoăn xoăn như sợi mì, đầu to mà cơ thể thì là người que.
Ôn Vũ: “Xấu quá…”
Cô đang vội làm sườn xám cho quý phu nhân nọ, nhưng bị Lục Gia Đồng quấy nhiễu cô không thể tập trung cao độ được, đúng lúc vai gáy cũng nhức mỏi nên quyết định tạm dừng một lúc để nghỉ ngơi.
Cô lấy tiền đưa cho Lục Gia Đồng: “Ra chỗ mẹ em mua hai bát mì lạnh mang tới đây đi. Chị Ôn mời em ăn mì, nhưng ăn xong phải nghiêm túc làm bài tập, không được quấy rầy chị nữa.”
“Vâng ạ!”
Lục Gia Đồng vội vàng chạy đi mua bữa trưa, lúc về còn nhảy chân sáo mang theo hai bát mì đặt xuống chỗ máy may, tiếp đấy là đặt luôn tờ mười tệ và năm tệ nãy cô đưa lên mặt bàn.
“Mẹ em bảo không lấy tiền của chị.”
“Vậy em cầm đi.”
Lục Gia Đồng cười tươi hớn hở mở hộp mì lạnh của mình ra, biết Ôn Vũ thích ăn dưa chuột bèn gắp hết dưa ở hộp mình sang cho cô.
Ôn Vũ cong môi cười.
Đúng lúc đó, Lục Gia Đồng lại huýt sáo.
Cô cau mày: “Hôm qua em đâu có huýt sáo được? Học ở đâu thế?”
“Có anh dạy em ạ!” Lục Gia Đồng chạy ra cửa, chỉ ra ngoài đường: “Cái anh tóc vàng kia kìa chị! Cả cái anh đẹp trai đứng cạnh anh ấy nữa! Chị Ôn nhớ không, anh tóc vàng kia lúc nào đi qua cũng huýt sáo với chị á!”
Ôn Vũ đi ra cửa.
Hai người họ đang ở ngay đối diện đầu hẻm. Ánh nắng mặt trời ghé ngang bị tầng hai của tòa nhà che mất, tạo bóng râm trải dài trên mặt đất. Người đàn ông có góc nghiêng tuyệt đẹp cô nhìn thấy tối qua đang ngồi xổm ở đó xem mấy dụng cụ nhà được bày bán cùng một thanh niên tóc vàng. Mỗi khi có nữ sinh nào đó có thân hình cân đối đi ngang qua là thanh niên tóc vàng lại nhìn theo bóng lưng người ta mà huýt sáo.
Người đàn ông kia thì bật cười trước hành động của thanh niên tóc vàng.
Lục Gia Đồng đứng sát Ôn Vũ nhìn hai người họ, học theo huýt sáo.
“Không được học theo họ!”
Nhưng tiếng huýt sáo đó đã hấp dẫn ánh mắt của người phía đối diện.
Thanh niên tóc vàng sững người khi thấy Ôn Vũ, sau đó càng huýt sáo kinh hơn.
Người đàn ông có góc nghiêng đẹp kia cũng khựng lại khi thấy cô, toàn thân lập tức toát ra hơi thở của sự không đứng đắn, nhướng mày nhìn cô.
Lục Gia Đồng ấm ức khi bị Ôn Vũ mắng: “Chị Ôn, hai anh đó là người tốt mà, nãy anh ấy còn định tặng em súng bắn nước.” Nói đoạn, thằng nhóc chạy biến sang phía đối diện.
Ôn Vũ đi theo lôi thằng nhóc về.
“Mới tám tuổi mà mắt em đã kém vậy à? Đi về!”
Đây là lần đầu tiên Đoạn Trì được nhìn Ôn Vũ ở khoảng cách gần.
Đập vào mắt anh là khuôn mặt mang vẻ đẹp đầy tính công kích và hương nước hoa vị vải. Không bị cản trở bởi bóng đêm như tối qua nên có thể thấy rõ nét mặt cô sắc sảo hơn, nhưng khí chất và thần thái lại khá lạnh lùng. Cô khoác trên mình một bộ sườn xám quý phái khiến bản thân như một đóa hồng trôi nổi nơi biển khơi sâu thẳm.
Thấy anh nhìn chăm chăm mình, cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh với ánh mắt khinh thường và lạnh nhạt.
Thấy anh nhìn chăm chăm mình, cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh với ánh mắt khinh thường và lạnh nhạt.
“Ai là người dạy thằng nhóc huýt sáo?”
Hỏi thì hỏi nhưng mắt lại nhìn thẳng anh. Đoạn Trì nhếch môi, chà, xem ra thành kiến với anh rất lớn đây.
Thanh niên tóc vàng hất hàm nói: “Tôi đấy. Sao thế người đẹp? Huýt sáo phạm pháp hả?”
“Huýt sao không phạm pháp nhưng dạy trẻ con huýt sáo với con gái thì không được. Thằng nhóc này là người của tôi, tôi tự có trách nhiệm dạy nó.”
Nói xong câu đó, Ôn Vũ kéo Lục Gia Đồng về tiệm may.
Cô cầm điện thoại di động lên gọi: “Phòng an ninh đô thị đúng không ạ? Ở hẻm Xuân Hồi, trấn Phúc Yên có người chiếm dụng lối dành cho phòng cháy chữa cháy mở sạp trên vỉa hè.”
Mười mấy phút sau, Đoàn Trì và thanh niên tóc vàng bị đội an ninh đô thị xuống tóm gáy nhận ngay phiếu phạt. Đến khi quay ra, anh đụng phải Ôn Vũ ở tiệm may phía đối diện.
Cô khoác lên mình một bộ sườn xám màu tím rất trang nhã, trông vừa đẹp vừa trắng, nhất là khi đứng dưới ánh mặt trời, nước da cô càng trắng hơn, làm nổi bật lên làn da mềm mịn trơn bóng như sứ.
Cô đứng dựa vào cánh cửa gỗ quan sát, trên môi nở nụ cười như có như không. Đoàn Trì nhìn phát hiểu ngay đây là “chiến tích” cô mang tới.
Anh cau mày xoay người lại.
Người đẹp vùng sông nước Giang Nam mặc sườn xám bung dù đi lướt qua ư?
Không ngờ có lúc anh lại nhìn nhầm.