Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5.

Một cái quần đùi đỏ siêu to khổng lồ phủ đi đám quỷ bên dưới, tôi nghe thấy chủ phó bản đang chửi rủa, "Đậu m/á! Sao một bộ xương khô lại mặc cái quần đỏ rộng thế này vậy!”

Một chân của bộ xương khô cũng bị kéo ra, xương đùi khổng lồ rơi ra ngoài, kịp thời phanh lại để không đập vào người đám quỷ. Nghe chủ phó bản nói vậy còn ngượng ngùng khựng lại, sau đó nhảy dựng lên và chạy vọt về lại, tự động ghép lại trên người bộ xương.

Bộ xương khô lại chui sâu hơn vào động, giấu đầu không giấu mông.

Chủ phó bản cùng đám quỷ bò ra, gãi tai gãi má nửa ngày không có biện pháp.

Tôi chờ đến có chút không kiên nhẫn, dậm chân một cái, "Đi ra, nếu không ta đánh gãy chân ngươi đó!"

Bộ xương khô khổng lồ run rẩy, núi cũng rung theo.

Nhớ lại thì chắc vì lần trước bị tôi tá/t v/ỡ đầu nên hắn mới sợ như vậy.

Sau đó, hắn do dự, ôm mông rồi rụt rè thò đầu ra. Không có đầu nên hắn cũng không có gì đáng sợ lắm.

Hắn vẫn có nét của quỷ vương, thân hình xương cốt trắng đến phát sáng. Nhưng không đáng sợ chút nào, đồng loại như này tôi không thừa nhận đâu nha.

Ta đem cái bát yêu dấu của mình đặt lại trên đầu hắn.

Bộ xương khổng lồ sờ sờ đầu không dám tin, có chút kinh ngạc, lại cẩn thận nhìn ta một cái rồi vòng tay ôm lấy ta, còn vẽ một trái tim to bự trên mặt đất.

6.

Trùm cuối của phó bản cuối cùng cũng mở cửa đi làm lại rồi.

Tôi cũng bắt đầu đi làm.

Trước khi đi làm, chủ phó bản đã xóa mù chữ cho tôi:

Phó bản này của chúng ta là phó bản cho tân thủ, gọi là Thị Huyết Hoang Mạc (*), nơi cát sẽ hút máu, đây là mối nguy hiểm chính.

(*) Sa mạc khát máu

Ma q/uỷ, đặc biệt là quỷ NPC sẽ chủ yếu phụ trách thúc đẩy cốt truyện và tạo ra bầu không khí kin.h d.ị.

Trùm cuối chỉ đóng vai trò như một vai phụ.

Vai phụ?

Chủ phó bản đỡ trán, thực ra sức chiến đấu của bộ xương khô rất mạnh, vì vậy nên phó bản này ban đầu đã được đánh giá là phó bản cao cấp nhất.

Nhưng sau đó, mọi người dần dần phát hiện rằng mặc dù bộ xương khô này thực lực rất mạnh nhưng lá gan lại bị thỏ ăn mất rồi.

Cũng vì kích thước khổng lồ của mình nên người chơi vừa nhìn liền bị dọa chạy, nhưng sau đó liền có thể phát hiện ra là chỉ cần họ động đậy một chút đã có thể đuổi Trùm cuối chạy mất dép luôn rồi.

Vì vậy nên cấp phó bản cứ thế tụt hạng hết lần này đến lần khác, cuối cùng lại thở thành phó bản hạng thấp nhất dành cho tân thủ.

???

Bất cứ ai cũng có thể qua cửa này hả?

Chủ phó bản thở dài, "Người chơi thì ngày càng kém, vì để đảm bảo hơn phân nửa tỷ lệ sống sót, chúng tôi thật sự đã rất hao tâm tổn trí.”

Đằng sau mỗi tân thủ mới qua cửa đều có một đám NPC đang âm thầm cố gắng giảm sức mạnh.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố giảm sức mạnh của mình!”

Chủ phó bản tỏ ra hài lòng, thấy tôi dễ dạy mới yên tâm rời đi.

Người chơi vào sân, một nửa là tân thủ, một nửa là người chơi cấp thấp tới cày rank.

Tôi đọc to dõng dạc theo kịch bản: "Trời ơi, chẳng lẽ ngươi không biết ta yêu nàng ấy đến mức nào......?"

???

Tôi lật lại trang bìa và nhận ra đó là quyển ngôn tình mà tôi ‘nhặt’ được trong đợt huấn luyện trước khi chính thức đi làm.

Tôi nở nụ cười chết chóc với người chơi đang ngơ ngác, kiên nhẫn làm việc tiếp thôi, lại lấy ra một quyển sổ khác.

Tôi thu lại nụ cười, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm bọn họ, nhắm hờ mắt và nói với giọng điệu u ám lạnh lùng.

Cảm giác kin.h d.ị lập tức tăng lên.

"Búp bê của ta đâu rồi?"

Con búp bê chính là boss nhỏ, trong cửa ải này, người chơi phải quay trở lại và tìm con búp bê vải giao cho tôi, tôi mới cho bọn họ đi qua. Trong quá trình tìm búp bê sẽ có hai người c.h.ế.t.

Tuy nhiên, có một người chơi lâu năm không tuân thủ quy tắc, đắc ý vung ra một xấp đạo cụ:

"Tôi có một đạo cụ kiểm tra cấp độ quái vật, búp bê phía sau kia mới là boss, nữ quỷ áo trắng trước mặt chỉ là quỷ cấp thấp thôi, phó bản cố tình đánh lừa chúng ta rằng con búp bê vô hại, nhưng thực ra đánh từ nữ quỷ này thì dễ dàng hơn.”

Sau đó hắn xúi tất cả người chơi vây lại tấn công tôi.

C/h/ết tiệt!

Cứ thế mà đánh quỷ hả.

Là ai nói người chơi lần này gà vậy?

7.

Kịch bản kiêm sổ tay nhân viên điều thứ nhất ( phiên bản đặc biệt dành cho ma nào đó ) - Không được đánh người chơi!

Tôi quăng quyển sổ trong tay xuống.

Kệ m/ẹ sổ tay nhân viên gì đó.

Người chơi đều chơi đá/nh hội đồng thì tôi đây là tự vệ chính đáng nha.

Người chơi cầm đống đạo cụ kia biến ra một cây gậy bóng chày xông lên, tôi tiện tay vỗ một cái, người đó nổ đ/ầ/u.

Tôi và mấy người chơi còn lại đều bị sốc.

Tôi: Tôi cũng đâu dùng lực nhiều quá đâu?

Người chơi: Đậ.u! Con quái này ngay cả đạo cụ cấp hai cũng không sợ!

Người chơi cảm thấy áp lực và tăng cường tấn công.

Một người xông lên, tôi tiện quơ tay tạm thời thu lực lại, người đó liền bị tát bay lên tường, tôi cũng không kéo lại kịp.

Lại một người xông lên, tôi cố ý thu lực đẩy ra, người chơi lui về phía sau, không cẩn thận bị người phía sau đâm c/h/ế/t.

Lại một người xông lên, lần này tôi đã cẩn thận chỉ dùng một ngón tay chọc chọc, ngực người chơi bị đ/â/m một lỗ…và ngủ/m.

……

Đừng tới đây nữa, các ngươi còn tìm đường chết nữa ta sẽ bị trừ lương đó huhuhu.

Thế nhưng mấy người chơi còn cho rằng đã chọc giận ta, bọn họ chạy trái chạy phải không thoát được, từng người một dũng cảm tranh nhau tìm c/h/ế/t.

Cuối cùng, x/á/c c/h/ế/t nằm rải rác trên đất, tôi đứng ở giữa chỉ biết xấu hổ cúi gằm mặt xuống chân.

Quên mất, tôi không có chân.

Thực tế đã chứng minh, mấy người chơi này thực sự rất gà.

Không chỉ yếu mà còn rất ngu, đã không đánh được lại không chịu bỏ chạy, cứ cắm đầu cắm cổ xông lên phía trước. Yếu mà cứ thích ra gió à.

Tôi khóc không ra nước mắt, mới ngày đầu tiên đi làm đã tiêu di.ệ.t hết người chơi rồi, chắc không bị trừ lương đâu nhỉ huhu?

Chán nản quay vòng vòng một lúc thì tôi nhận ra có một người đứng trong góc.

Ôi, thế mà lại có một con cá lọt lưới nè!!!

Tôi phấn khích vô cùng, bay qua hướng đó.

Là một thanh niên yếu đuối, sắc mặt thì tái nhợt, nhưng thần sắc lại rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối đều không tham gia tấn công tôi.

Xấu xí thật, mắt phượng môi mỏng, mày kiếm mắt tinh.

Cũng bình thường thôi…

Nhưng hắn lại chính là người chơi duy nhất còn sống.

Tôi nhiệt tình lại gần, “Hi!”

Cậu ta nhìn tôi một cái rồi bắt đầu ho mãi, cứ ho không ngừng rồi ngã xuống đất.

Tôi chân tay luống cuống đứng im tại chỗ.

Đ.ậ.u m.á!!

Ăn vạ!

Đây là đang ăn vạ đúng không?!!

8.

Ta lui ra xa ba mét, trốn ở sau một cái cọc gỗ rồi thò đầu ra nhìn, cậu ta vẫn không đứng dậy.

Ta lại nhịn không được bay lại, ngồi xổm bên cạnh rồi kiểm tra xem hắn còn thở không. Hơi thở yếu ớt, tốt xấu gì cũng chưa c.h.ế.t.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta nằm một hồi rồi bò dậy một cách khó khăn.

Tôi, "Ngươi muốn đi đâu?”

Cậu thanh niên nhẹ giọng nói, "Đi tìm búp bê cho cô.”

Ồ, chắc là hắn thấy không đánh lại ta nên chọn cách khác để qua ải chứ gì? Nhưng con búp bê kia cũng chạy KPI cho ngủm 2 người đó, đi cũng c.h.ế.t thôi.

Người chơi duy nhất còn sống này chính là đại bảo bối ta vô cùng cưng chiều, ta không thèm đứng dậy, ôm chặt lấy chân hắn.

“Đừng đi. Con búp bê kia còn lợi hại hơn ta nữa, ngươi đi cũng không qua ải được.”

Nghe vậy, hắn liếc mắt nhìn những t.h.i th.ể rải rác th.ê thả.m ở xung quanh, lộ ra vẻ mặt khó tả.

Nếu không phải hắn kiên định thì sợ là đã sớm trở thành một trong số đó rồi.

Khi tên người chơi cầm đống bài đạo cụ lắc lắc, cậu ta đã chú ý trong đó có một vật phẩm mê hoặc rồi, vì tên kia bí mật dùng nó nên mấy người chơi khác mới điên cuồng vây lấy tấn công quỷ như vậy.

Cậu ta thì thào: “Không sao, trái phải đều là kiếp nạn, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi.”

Ta ôm chân hắn lớn tiếng nói: "Ta cho ngươi qua ải, ta sẽ cho ngươi qua ải!”

Tôi vội vàng chạy đến bật công tắc thông đường, vừa cẩn thận thu lực rồi nhẹ nhàng đẩy cậu ta lên phía trước, “Mau qua ải tiếp theo đi!”

“Đi thong thả.”

Cậu thanh niên bị đẩy loạng choạng ngã xuống đường, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, con đường ngoằn ngoèo mấy vòng rồi biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK