Mục lục
[Zhihu] Dấu ấn ma quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6.

Nói xong, Thanh Lan ho khan vài tiếng rồi trở về ký túc xá đối diện.

Tôi và Tiểu Y nhìn nhau, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Có lẽ những lời của Thanh Lan là để cố tình lừa dối chúng tôi thì sao?

Nhưng mà những tin nhắn mà tôi đã gửi cho người đàn ông kia vẫn chưa nhận được phản hồi.

Tôi đánh bạo bước ra ban công để kiểm tra, hàng cây ngoài cửa sổ đang đung đưa dữ dội trong gió mạnh.

Tiểu Y cầm điện thoại di động lên rồi đột nhiên nói:

“Giai Giai, dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có gió mạnh."

"Có thể là vừa rồi chúng ta đã quá căng thẳng nên mới bị nhầm tưởng thành ma quỷ gì đó."

"Những gì người đó nói đều là những điều vô nghĩa để hù dọa chúng ta mà thôi."

Tôi nhớ lại tình huống vừa rồi, nếu tiếng đập vào cửa sổ là do gió mạnh gây ra. Vậy thì còn âm thanh của hỷ khúc mà tôi nghe được thì sao?

Lúc này, tôi chợt nhìn thấy có vài bóng người đang đi xuống cầu thang từ ngoài cửa sổ.

Hóa ra là một người bạn cùng lớp trong câu lạc bộ âm nhạc dân gian, cậu ta đang rời đi, trên lưng cậu ta còn mang theo một cây kèn.

Tôi biết rằng trưởng nhóm của bọn họ cũng sống trong tòa ký túc xá này, tôi nghe nói rằng hình như gần đây họ đang tham gia một cuộc thi nào đó.

Có lẽ vừa rồi họ đang luyện tập để chuẩn bị cho cuộc thi.

Không có linh hồn nào đến đây để bắt cô dâu cả ư? Mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi sao?

Khi tôi đang cảm thấy khó chịu thì màn hình điện thoại của tôi bỗng nhiên bật sáng.

Trần Tiền đã trả lời tin nhắn của tôi!

7.

“Các cô đang nghe theo lời kẻ nửa vời nào vậy?”

“Việc rải vôi sống trong và ngoài cửa đúng là có tác dụng khác nhau, nhưng thứ mà bạn cùng phòng của cô đang khiêu khích là một u hồn.”

“Rắc vôi sống bên ngoài cửa là để khóa hơi thở của phong ấn."

"Cô tưởng rằng chỉ một chút vôi sống như vậy đã có thể hạ được ma quỷ à?"

Anh ta nói rõ ràng đến mức tôi nhất thời không thể phân biệt được thật giả.

Nhưng thấy trong ký túc xá không có động tĩnh gì, có lẽ mọi chuyện đêm nay cũng đã kết thúc.

Trong lòng tôi vẫn còn vài phần sợ hãi, tôi nói với Tiểu Y:

"Chúng ta cứ nghỉ ngơi trước đã. Nếu ngày mai có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ tìm cách giải quyết."

Khi Tiểu Y nghe thấy tôi nói như vậy, cô ấy cũng ngáp dài một cái rồi gật đầu đồng ý.

Tôi quay người đi rửa mặt thì thấy Tiểu Y đang nhìn tôi với vẻ mặt xấu hổ.

"Cái kia… Giai Giai, vừa rồi lúc tớ thu dọn đồ đạc, không kịp nói cho cậu biết."

"Lược của cậu màu đỏ, cho nên tớ..."

Cô ấy vội vàng lục lọi một hồi trong túi xách của mình, sau đó lấy một chiếc lược từ bên trong ra.

"Giai Giai, cậu có thể dùng của tớ."

"Tớ mua cái này khi đi dạo phố hôm qua."

Nhìn chiếc lược nhỏ xinh trên tay cô ấy, tôi cầm lấy nó mà không suy nghĩ quá nhiều.

Mọi chuyện đêm nay thật sự rất kỳ lạ, cả người tôi mệt mỏi, không còn chút sức lực nào.

Tôi quay lại giường, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu.

Tôi không ngờ rằng, cơn ác mộng này vẫn chưa dừng lại.

8.

Khi Tiểu Y tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tôi đang ngồi trên giường trong trạng thái bàng hoàng.

"Sao vậy Giai Giai?"

"Cậu sợ chuyện xảy ra tối qua à?"

Nhìn vào đôi mắt lo lắng của cô ấy, tôi từ từ giơ tay trái của mình lên.

Một ấn ký tương tự như ấn ký của Tiểu Y bất ngờ xuất hiện trên cánh tay trái của tôi.

Vẻ mặt tôi đau khổ, không thể nói thành lời:

"Chẳng lẽ tớ sắp trở thành tân nương thứ mười chín của hồn ma đó sao?”

Tiểu Y nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt không thể tin được.

Cô ấy nhìn ấn ký trên người tôi rồi thét lên một tiếng:

"Lần này nguy rồi, chẳng lẽ ký túc xá của chúng ta đã bị chiếm giữ rồi sao?"

"Thật đúng là âm hồn bất tán mà!"

Nhìn vào ấn ký trên cánh tay, cơ thể tôi rùng mình từng đợt.

Giống như một luồng khí lạnh từ trong xương phả ra rồi lan tỏa khắp cơ thể.

Sáng nay tôi có một lớp học chuyên ngành quan trọng vậy nên tôi thực sự không thể trì hoãn được nữa.

"Chúng ta lên lớp trước đi. Khi về tớ sẽ hỏi Trần Tiền."

Nói xong, tôi và Tiểu Y nhanh chóng lên lớp cho kịp giờ.

Giáo sư đang giảng bài ở trên mà mí mắt tôi càng ngày càng nặng.

Trong thoáng chốc, tôi dường như nhìn thấy một vài bóng ma phiêu đãng bò vào từ cửa sổ.

Chúng ngày càng đến gần tôi hơn, cái lạnh trên người tôi cũng bắt đầu tăng lên.

Tôi dường như cảm thấy có vài ngón tay dán vào mặt mình, để lại chất lỏng dính dính.

Tôi kinh hoàng nhìn quanh lớp học.
Nhưng những sinh viên xung quanh tôi vẫn như thường lệ, tôi là người duy nhất có thể nhìn thấy những thứ bẩn thỉu này sao?

Ngay khi tôi không thể chịu đựng được sự lạnh lẽo xung quanh mình, tôi muốn kéo Tiểu Y chạy trốn thì một tiếng chuông yếu ớt bất chợt vang lên phía sau tôi.

Những bóng ma vừa rồi biến mất ngay lập tức, một dòng nước ấm từ bốn phía tràn đến và bao bọc lấy tôi.

Có ai đó chọc vào vai tôi từ phía sau.

Tôi quay lại nhìn, thì ra là Thanh Lan.

Trong tay cô ấy cầm một chiếc chuông nhỏ màu đen rồi đưa nó cho tôi.

"Hãy mang nó theo bên người."

"Đừng mang theo bất cứ thứ gì vào lớp này quấy rầy đến tôi."

Khi tôi cầm chuông, cảm giác khó chịu trên cơ thể tôi thực sự đã giảm đi một chút.

Tôi nhìn cô ấy, thấp giọng hỏi:

"Vừa rồi cậu có nhìn thấy những bóng ma đó không?"

Có vẻ như những gì Thanh Lan nói tối qua không phải là bịa đặt.

Có vẻ như cô ấy thực sự biết rất nhiều về chuyện này.

Thanh Lan ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn tôi và Tiểu Y.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào cánh tay của tôi rồi nói:

"Tối qua cậu chạm vào tà vật gì à?"

"Ấn đường của cậu chuyển sang màu đen rồi, nhẹ thì gặp quỷ, mà nặng thì… Phải trả giá bằng mạng sống."

Vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy tiếng chuông tan học.

Thanh Lan cầm lấy cuốn sách rồi rời đi mà không nói thêm bất kỳ lời nào nữa.

Tôi nhìn chiếc chuông trên tay rồi bắt đầu nhớ lại tất cả những thứ mà tôi đã chạm vào tối qua.

Vôi sống không có vấn đề.

Tôi mua từ lâu rồi, vẫn luôn cất nó trong tủ đồ.

Hẳn là thứ gì khác.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy chiếc túi mua sắm trên tay người bạn cùng lớp bên cạnh rồi bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Lược.

Đúng vậy, chiếc lược mà Tiểu Y mang về có vấn đề.

Tối qua sau khi dùng nó để chải tóc, tôi cảm thấy toàn thân đau nhức không chịu nổi.

Nghĩ tới đây, tôi vội đứng dậy chạy về phía ký túc xá.

9.

"Giai Giai, sao cậu đột nhiên quay lại nhìn chằm chằm vào chiếc lược này vậy?"

Tiểu Y đưa tay ra định nhặt chiếc lược lên, tôi nhanh chóng hét lớn:

"Đừng chạm vào nó!"

"Chỉ cần tớ vừa lại gần chiếc lược này thì toàn thân tớ lại bắt đầu ớn lạnh."

"Cái lược này rất kỳ lạ, cậu mua nó ở đâu vậy?"

Vừa nghe tôi hỏi như vậy, Tiểu Y nhanh chóng lùi lại vài bước.

"Nó là do người đàn ông tối hôm đó tặng cho tớ. Tôi thấy nó nhìn khá cổ điển nên mới giữ lại.”

"Có lẽ nào phong ấn trên cơ thể chúng ta là do chiếc lược này không?"

Tôi nhìn hoa văn trên chiếc lược, cảm thấy có chút quen thuộc.

Khi tôi lật ống tay áo của mình lên, tôi thấy hoa văn đó giống hệt như trên ấn ký.

"Tối hôm qua cậu gặp người đàn ông đó ở đâu vậy?"

Tiểu Y nhìn chiếc lược rồi ngập ngừng nói:

"Tớ quen hắn ta khi chơi game trên mạng. Tớ không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Chúng ta đang vướng vào chuyện quái quỷ gì thế này?"

"Giai Giai, tớ không liên lạc được với hắn ta, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Tôi nhấc máy, muốn hỏi Trần Tiền một lần nữa.

Tôi tình cờ thấy một video vừa được cập nhật trên trang chủ của anh ta.

Vừa mở video ra xem, tôi đã nghe thấy tiếng than khóc từ bên trong.

Khung cảnh chật kín người, trong quan tài có một cô gái với khuôn mặt tái nhợt.

Điều quan trọng nhất là trên cổ của cô ấy có ấn ký tương tự.

Tiểu Y ở bên cạnh hét lên:

"Ấn ký trên người cô ấy giống với chúng ta."

"Chẳng lẽ cô ấy ch/ết vì phải trở thành tân nương của linh hồn kia?"

Trong giọng nói của Tiểu Y mang theo tiếng nức nở, nỗi sợ hãi ập đến.

Cuối video, màn hình bắt đầu rung chuyển.

Lúc này, tôi chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở bên trong.

Quanh năm cô ấy đều mặc váy màu lục lam, đeo trang sức bạc trên tóc.

Chính vì vậy mà tôi rất dễ dàng nhận ra cô ấy.

Tôi vô thức nhìn vào chiếc chuông trên tay mình.

Tại sao Thanh Lan lại xuất hiện trong video này?

10.

Tôi không biết có phải vì tiếng chuông hay không, nhưng đêm đó không có bóng ma hay thứ quỷ quái nào xuất hiện trong ký túc xá của chúng tôi.

Tôi trằn trọc không ngủ được, nghĩ đi nghĩ lại về những điều Thanh Lan và Trần Tiền đã nói với tôi.

Họ xuất hiện trong cùng một video, chẳng lẽ họ đã quen nhau từ lâu rồi sao?

Có lẽ cô ấy cũng biết điều gì đó về ấn ký này.

Ngày hôm sau tôi mang theo chiếc chuông nhỏ kia đi tìm Thanh Lan.

"Nhờ có chiếc chuông mà cậu đưa cho tớ nên đêm qua ký túc xá không có chuyện gì xảy ra."

Thanh Lan liếc nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói:

"Không có gì."

Tôi thấy xung quanh không có ai, tôi không do dự nữa mà xắn tay áo của mình lên để cho Thanh Lan nhìn rồi nói:

“Thanh Lan, cậu có biết về ấn ký này không?”

Quả nhiên, sau khi nhìn thấy nó, cô ấy không hề tỏ ra ngạc nhiên.

"Khó trách hai ngày nay ký túc xá của cậu vẫn luôn không yên tĩnh."

"Hóa ra có kẻ đã hạ Câu Hồn Chú lên người cậu."

Nghe đến đây, tôi không khỏi kinh ngạc, không nhịn được mà buột miệng nói:

"Cái gì? Câu Hồn Chú?"

"Đây không phải là ấn ký mà quỷ hồn để lại trên người tân nương của hắn sao?"

Thanh Lan cười lạnh một tiếng:

"Ấn ký của ma quỷ để cưới những cô gái không có gốc gác mà thôi. Chỉ khi cha mẹ và anh em của cậu đều qua đời, cậu mới có thể kết minh hôn."

"Còn thứ trên người cậu… Là chú ấn, hay đúng hơn là một lời nguyền.”

"Có chú ấn này trên cơ thể sẽ thu hút những hồn ma gần đó đến quấn thân cậu."

"Gần đây có một vài cô gái bị câu mất hồn, cậu hãy cẩn thận một chút…”

Tôi ngây người nhìn vào ấn ký trên cánh tay mình, ngẩng đầu nhìn Thanh Lan hỏi:

"Sao cậu lại có thể biết nhiều như vậy?"

Nghe vậy, trong mắt cô ấy lộ ra mấy phần hận ý.

"Tớ đã phải đối mặt với những chuyện này từ khi còn nhỏ. Tớ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có người dám dùng cách này để hãm hại đồng tộc của mình."

"Sớm hay muộn thì tớ cũng sẽ tìm ra người đứng sau tất cả những chuyện này."

Trước khi rời đi, Thanh Lan trầm giọng để lại hai chữ.

"Hãy đeo chiếc chuông mà tớ đã đưa cho cậu."

"Hãy cẩn thận với những người đàn ông xung quanh cậu mà thường xuyên ngoại tình. Một vài cô gái bị giết gần đây đều có liên quan đến hắn ta."

Dây thần kinh của tôi mỗi lúc một căng thẳng, dường như bị tê liệt triệt để vào lúc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang