Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5.

"Vậy vừa rồi Kiều Kiều có nói gì với ảnh đế không?"

Người dẫn chương trình lên tiếng hỏi, cắt ngang khóc lóc của Thẩm Kiều Kiều.

Cô ta hé miệng đang cong hết cỡ nhìn xung quanh, ánh mắt khóa chặt lên người tôi.

“Vừa rồi là chị gái người thường kia đã chắn giữa tôi và Lục Phù Sinh, nếu không tôi còn có rất nhiều lời muốn nói, có lẽ chị gái người thường cũng là fan của Lục Phù Sinh nhỉ…”

Thẩm Kiều Kiều chỉ vào tôi, bỗng chốc chuyển chủ đề.

“Có thể đừng cho người thường này nhiều cảnh thế này được không, đều tại cô ta đã gián đoạn chị gái với ảnh đế.”

“Đúng vậy, vừa vặn mới qua nửa ngày, đừng bị dọa s.ợ bỏ chạy đấy.”



Bình luận trên màn hình điên cuồng chạy.

Tôi nhìn chuỗi vòng bằng ngọc thạch trên cổ tay cô ta, trong lòng đã có dự tính.”

“Xin lỗi xin lỗi, do vừa rồi tôi quá kích động rồi.”

Tôi bày ra dáng vẻ chưa thấy sự đời.

“Tôi là fan CP của chị Kiều Kiều và nam diễn viên Lục, trên cổ tay chị Kiều Kiều là tín vật của ảnh đế Lục sao? Muốn nghe câu chuyện hẹn ước quá!”

Người dẫn chương trình ở bên cũng sáng bừng mắt, chỉ mong sao nhét luôn cái micro vào miệng Thẩm Kiều Kiều.

Quả dưa lớn thế này vừa xuất hiện, chương trình lại có thể nổi tiếng thêm.

Nét mặt của Thẩm Kiều Kiều cứng đờ, tay khựng lại giữa không trung, tôi nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cổ tay cô ta.

Một sự lạnh lẽo thấu xương lan ra từ chỗ đầu ngón tay chạm phải.

Đây là dấu vết â.m li.nh ký sinh.

Thẩm Kiều Kiều dồn sức rút tay ra: “Chúng ta có thể nói chuyện này khi quay chương trình quay, trời đã tối rồi, chúng ta cũng nên sang phần chia nhóm căn phòng bí mật đi.”

Người dẫn chương trình ngại ngùng đáp lời, chỉ huy ống kính máy quay xoay quanh lần nữa.

Tôi và Thẩm Kiều Kiều vẫn chung một tổ, được chia hai phòng ở tầng 2.

Thẩm Kiều Kiều chỉ vào căn phòng nhỏ chỉ có duy nhất cửa ra vào không có cửa sổ: “Cô ở phòng kia.”

Vừa đúng ý tôi, có cửa sổ thì lát nữa còn không dễ làm việc ấy.

Tôi thuận theo đi đến đó, trong khoảnh khắc đi vào cửa tôi nhìn thấy ánh mắt Thẩm Kiều Kiều nhìn về phía tôi tràn ngập oán hận.

Đằng sau có một đám khí đen, cũng theo ánh mắt của cô ta tập hợp lại, lao thẳng về hướng tôi.

Tiếng cười the thé của trẻ sơ sinh nháy mắt truyền vào tai tôi.

“Trò chơi đã bắt đầu.”

6.

Thật ồn, giọng nói này thật khó nghe.

Tôi ngoáy lỗ tai, ngón út khẽ xoay, tiểu qu.ỷ lập tức bị hút vào trong chiếc nhẫn.

Tôi đóng cửa lại, đá rớt dây điện của máy ghi hình, ung dung ngồi xuống ghế bành ở giữa phòng.

Bấm tay trái niệm thần chú, khí đen từ trong nhẫn chui ra.

Một đứa bé còn hôi miệng sữa nhe nanh đang co rúm người, vô cùng tủi thân nhìn tôi.

Bên trên còn vẽ ký hiệu màu đỏ, hiện ra đốm lửa nhỏ.

“Tụ vận xích anh, Thẩm Kiều Kiều là ký chủ mẹ của m.ày.”

Qu.ỷ con s.ợ hãi gật đầu.

“Xích anh chỉ có thể dẫn linh, không thể tr.ộm vận, không thể t.ấn http://xn--c-xga.ng/, m.ày t.ấn http://xn--c-xga.ng/ t.ao, không phải là đã nhập s.át khí chứ?”

Tôi bóp chặt cánh tay nhỏ của nó xách lên.

Qu.ỷ con ra sức lắc đầu như trống bỏi.

“Mẹ không cho ăn cơm, đói, đói, chỉ có thể nghe lời.”

Đứa bé nhìn tôi và Lục Phù Sinh òa khóc nức nở, mắt to chớp chớp, rơi không biết bao nhiêu nước mắt.

Thẩm Kiều Kiều, luyện hóa qu.ỷ anh*.

*qu.ỷ anh: loại qu.ỷ được luyện từ trẻ con

Chẳng trách nổi tiếng trong vòng một đêm.

“Không cho phép khóc, ngoan ngoãn khai báo, chuỗi vòng ngọc thạch kia là thế nào? M.ày đã làm những chuyện xấu xa gì?”

Tôi thả lỏng tay, tiểu qu.ỷ trượt xuống đất là muốn chạy ra ngoài.

Thì bị Lục Phù Sinh vẫn luôn im lặng ở một bên đá trở về.

Trong phòng nháy mắt đã nổi lên gió lạnh.

“S.ợ s.ợ, s.ợ s.ợ.”

Qu.ỷ con oa một tiếng rồi khóc lóc, cun cút vừa chạy vừa bò về phía tôi, ôm đùi tôi run rẩy.

“Bé nói hết, nói hết.”

Tiểu qu.ỷ nước mắt nước mũi tèm nhem.

Hoá ra Thẩm Kiều Kiều và ngôi sao nam có lượng fan vượt bậc là khách mời cố định của chương trình này.

Bọn họ dùng tiểu qu.ỷ mình nuôi, mượn chương trình linh dị để đá.nh cắ.p vận thế của những khách mời khác.

Trước tiên dùng tiểu qu.ỷ dọ.a người, sau đó đi lên lấy danh nghĩa giúp đỡ, vẽ phù gọi là “phù an h.ồn” trên đỉnh đầu người ta.

Trên thực tế là tà thuật Đông Nam Á, nếu vẽ lên thiên linh cái thì sẽ đá.nh cắ.p tất cả phúc vận tài vận của người này.

Mấy tháng này, mỗi một ngôi sao diễn viên bất ngờ sập phòng, không có bất kỳ ngoại lệ, ai đấy cũng đều từng tham gia chương trình đó và bị tr.ộm vận.

Mà nam diễn viên xuất sắc Lục Phù Sinh, cũng bất ngờ bỏ mạng trên sân khấu sau một tuần tham gia chương trình này.

Mà anh ta, cũng là người duy nhất không phải t.ử vo.ng xã hội(1), mà là t.ử vo.ng sinh lý(2).

(1) T.ử vo.ng xã hội thường được sử dụng để mô tả tình trạng mà một người bị xã hội từ chối, cô lập hoặc bị loại trừ hoàn toàn khỏi các mối quan hệ xã hội và mạng lưới xã hội. Mặc dù người đó vẫn còn sống vật chất, nhưng họ bị tách rời hoàn toàn khỏi cộng đồng xã hội và bị coi như không tồn tại trong mắt xã hội.

(2) T.ử vo.ng sinh lý là thuật ngữ được sử dụng để chỉ sự chấm dứt hoạt động sinh lý của cơ thể, dẫn đến cái ch.ết.

“Mẹ phải nuôi bố nhỏ, muốn giam bố nhỏ lại với con, bố nhỏ vẫn mãi không tới, ngày nào mẹ cũng tức giận, không cho ăn cơm...”

Thẩm Kiều Kiều không có được cơ thể của Lục Phù Sinh nên muốn có được h.ồn của Lục Phù Sinh, còn muốn luyện hóa anh ta thành s.át thần ở bên cạnh mình.

Chậc, người độc đị.a khi yêu đương m.ất n.ão thật đáng s.ợ.

7.

Tiểu qu.ỷ càng nói càng tủi hờn, oa oa khóc to.

Cả căn phòng tràn ngập hơi ẩm tối tăm từ tiếng khóc của nó.

Tôi châm một nén trầm hương ngọt, đặt trước mặt tiểu qu.ỷ.

“Đừng khóc, hương khói này rất ngọt, tới ăn đi, nói cho t.ao biết, vừa rồi cô ta bảo m.ày theo t.ao là muốn làm gì?”

Tiểu qu.ỷ lí nhí hít hương khói: “Mẹ nói, ừm, cô giống phu nhân, mẹ muốn tr.ộm khuôn mặt và vận thế này.”

Hóa ra là vậy.

Phu nhân gì đó kia là người cô ta muốn nịnh hót nhỉ.

Tiểu qu.ỷ ăn hết một nén hương nhỏ, mắt mong chờ đi đến muốn kéo tôi, ánh mắt khi nhìn về phía tôi và Lục Phù Sinh ở phía sau lại run rẩy quay về.

“Còn nữa không...”

“Còn, chỉ có điều không cho tiểu qu.ỷ không nghe lời ăn, mày muốn ăn thì phải vào đoàn qu.ỷ hí của tao, ngày ngày đều có thể ăn trầm hương ngọt.”

Di nguyện trước khi ch.ết của bà ngoại là hy vọng qu.ỷ hí có thể phát triển lần nữa trong tay tôi.

Qu.ỷ hí đã truyền hơn trăm năm, nhưng những linh giác trong đoàn qu.ỷ hí đều đã theo sư gia tận trung vì nước vào thời dân quốc.

Ngày nay, tất cả những gì được lưu truyền chỉ là lời hát, mực màu và kỹ thuật qu.ỷ hí.

Còn có những bài vị của linh giác đã hồn phi phách tán trong đoàn qu.ỷ hí năm đó.

Chi bằng bị tôi thu phục, học tập thành một linh giác.

Tiểu qu.ỷ không chút do dự, gật đầu như gà mổ thóc.

“Vậy đợi lát Thẩm Kiều Kiều tới, m.ày phối hợp với t.ao h.ù dọ.a cô ta, tao xem xem thiên phú diễn kịch của m.ày có đủ để tiến vào đoàn hí của t.ao hay không?”

Tôi hướng dẫn từng bước, tiểu qu.ỷ vô cùng phối hợp.

Bên ngoài cửa vừa vặn vang lên tiếng gõ cửa của Thẩm Kiều Kiều.”

“Bên trong sao thế? Có người trong đó không? Tôi thấy giao diện livestream không có phòng này!”

Tôi đánh mắt với tiểu qu.ỷ, lên tiếng giả bộ bị dọa s.ợ.

“Chị Kiều Kiều, trong phòng này sao không có máy ghi hình nhỉ, vừa rồi em nhìn thấy một tiểu qu.ỷ, kêu cứu rất lâu cũng không có ai tới cứu em.”

Thẩm Kiều Kiều như ý nguyện thỏa mãn đẩy cửa ra, nhìn tôi với vẻ đắc ý.

Không hề chú ý đến dáng vẻ thảnh thơi ngồi trên ghế bành của tôi.

“Vậy ư? Không sao đâu, tôi tới giúp cô, rất nhanh sẽ ổn thôi.”

Ánh mắt của cô ta nhìn vào máy ghi hình chưa khởi động, khóe môi đắc ý cong lên, giơ tay muốn vẽ trên đầu tôi.

8.

Tôi giả vờ s.ợ hãi né người xuống ghế, đứng bên máy ghi hình, âm thầm cắm dây điện.

“Chị Kiều Kiều, chị làm gì thế? Em nghe trưởng bối trong nhà từng nói, vẽ bùa ở đỉnh đầu là t.ổn th.ọ đấy.”

Thẩm Kiều Kiều bị tôi né tránh, vẻ mặt tỏ ra không vui.

“Một cô gái thôn quê trong núi như cô không hiểu biết nhiều, còn không mau lại đây!”

Cô ta nửa uy hiếp nửa lừa gạt ép sát tôi.

“Sao chị Kiều Kiều biết loại tà thuật này, là muốn tr.ộm vận sao, nhưng tôi nghe nói người bình thường không làm được loại pháp thuật này, chị gái chẳng qua chỉ là một nữ diễn viên mới nổi có nhiều fans, vẫn nên đừng h.ù dọ.a tôi.”

Tôi nghiêng người để máy ghi hình có thể nhìn quay được bóng dáng của cô ta, giả vờ không tin chất vấn.

Vận số của mỗi người đều có tốt có xấu, tự có cuộc sống của riêng mình.

Người cố chấp tr.ộm vận là người không nhìn thấy được cuộc sống của chính mình.

Loại người này, mãi mãi không có tự tin, thứ bọn họ s.ợ hãi nhất chính là sự nghi ngờ chất vấn và xem nhẹ khinh thường.

Thẩm Kiều Kiều hắng cao giọng, trên mặt tràn đầy sự đắc ý.

“Những người đó, có người vận may hàng đầu, có người từng xin bùa hộ thân, có người sau lưng có chỗ dựa, vậy thì thế nào, vẫn không phải từng người từng người ch.ết dưới thủ đoạn của tôi sao!”

“Một đứa con gái thôn quê như mày tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, ở đây chỉ có tao và mày, mày cứ kêu long trời lở đất thì cũng không có người nào đến cứu mày đâu, nhiều nhất chỉ gọi được hai con o.an h.ồn lệ qu.ỷ thôi!”

Cô ta bóp cằm tôi.

“O.an h.ồn, chị Kiều Kiều nói tới nam diễn viên Lục à?”

Tôi giật chuỗi vòng ngọc thạch trên cổ tay cô ta, bưng nước sớm đã chuẩn bị sẵn, nhỏ vào máu đầu ngón tay, rồi tạt lên mặt Lục Phù Sinh ở bên cạnh.

Vết mực trang điểm ẩn trên mặt anh ta lập tức biến mất.

Khuôn mặt của Lục Phù Sinh dần dần xuất hiện trong không trung, đang ghé sát bên tai Thẩm Kiều Kiều.

Mặt Thẩm Kiều Kiều lập tức trắng bệch.

Lục Phù Sinh thổi hơi về phía cô ta.

“Đừng s.ợ, cô nhìn bên kia đi.”

Lục Phù Sinh chỉ sang ống kính máy ghi hình ở bên cạnh.

“Cô nói xem, là miệng người đáng s.ợ, hay là lệ qu.ỷ đáng s.ợ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK