3.
Vòng này hòa.
Giang Từ sấy khô tóc, đi đến phòng thay đồ thay quần áo, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm.
"Cô Tần, khi nào cô có thời gian nhớ đồn ý kết bạn nhé."
Nói xong những lời này, Giang Từ rời đi không thèm quay đầu lại.
Tôi nằm trên giường ngơ ngác một lúc, nhấc điện thoại lên và quả nhiên có một lời mời kết bạn mới.
Sau khi kết bạn xong, Giang Từ không nói một lời, chỉ gửi qua một đường link để gia nhập nhóm: Lớp 6, Cao Tam, Trường trung học số 1 Thành phố.
Hóa ra là... nhóm phụ huynh của trường Giang Nghiêu.
“Buổi họp phụ huynh tối nay, tôi bận tiếp khách, không thể đi được, phiền cô Tần đến đó.”
Đứng trước cửa phòng học của Giang Nghiêu, tôi cảm thấy tâm tình phức tạp.
Tôi gặp anh ấy ở sân bóng rổ của trường đại học gần khu dân cư, lúc đó anh ấy đã nói dối tôi rằng mình mười tám tuổi và là sinh viên năm nhất.
Kết quả, năm nay cậu ấy mới học Cao Tam.
“Mẹ!"
Giang Nghiêu vừa nhìn thấy tôi liền nhiệt tình chạy tới: “Chỗ ngồi của con ở bên kia, trên bàn ghi tên con.”
Tôi vừa ngồi xuống, cô gái xách túi Hermès bên cạnh hỏi: "Bà là mẹ của Giang Nghiêu à?"
"Phải."
Cô ấy mỉm cười và nói: “Trông cô còn khá trẻ”.
Trong lúc tôi đang lật bài thi có phần nghiêm túc của Giang Nghiêu, tôi thản nhiên trả lời:
“Mẹ kế.”
Sau một tiếng rưỡi, cuộc họp phụ huynh kết thúc, tôi đi sau mấy bước, vừa ra khỏi cửa tình cờ nghe thấy cô ấy thì thầm với một cô khác:
“Nhìn chỉ hơn thằng bé vài tuổi thôi, vậy mà khiến thằng bé nghe lời răm rắp, hẳn là không ít thủ đoạn.”
“Đúng vậy, sao chúng ta không phản ánh với giáo viên một chút, ngồi cùng với loại phụ nữ này tôi cũng cảm thấy khó chịu.”
Chắc là đang nói tôi.
Tôi bĩu môi, xách cái túi vải 19,9 tệ free ship mua ở Taobao (cỡ 70k á) chen nang 2 người đó: “Tránh đường!”
“Ai!”
Khi hai cô ả đang khó chịu ra mặt thì tôi quay đầu nở nụ cười hồ ly:
“Hai người nên chăm sóc bản thân nhiều hơn, không chừng hai ba năm nữa, bạn gái mà con trai hai người dẫn về giới thiệu - là tôi.”
Sau đó hai cô ả vừa giận vừa sợ rời đi.
Bên ngoài trời đang mưa phùn, Giang Nghiêu đã về nhà trước, tôi lấy điện thoại di động ra, tình cờ nhìn thấy cuộc gọi từ bạn thân Giang Giang.
"Tần Thời Vi, cậu đi đâu vậy? Đã một tuần không liên lạc với tớ, không phải cậu sắp kết hôn đấy chứ?"
Cô ấy luôn thích nói những điều vô nghĩa, nhưng lần này cô ấy đã nói đúng.
Tôi giơ tay vẫy taxi, mở cửa bước vào: “Đúng rồi.”
"Cậu đùa à? Bạn trai cậu mới mười tám tuổi, còn chưa đến tuổi kết hôn theo quy định của nhà nước!"
“Với ba cậu ấy.”
Lần này, ngay cả Giang Giang hiểu biết cũng phải im lặng.
Sau một hồi im lặng chết chóc, cô ấy cúp máy.
Sau đó, cô ấy gửi vị trí một quán bar trên WeChat: "Gặp rồi nói."
Tôi đưa địa chỉ cho tài xế, cất điện thoại, ấn cửa sổ xuống một chút, cảm nhận từng hạt mưa lạnh rơi vào mặt.
Tôi vốn hay bị say tàu xe nên khi bước vào quán vẫn có cảm giác hơi khó chịu trong bụng.
Ngồi trong quầy, tôi kể ngắn gọn câu chuyện, cuối cùng tôi cho cô ấy xem dãy số có tám chữ số 0 trong thẻ ngân hàng của mình.
“Thật ra Giang Từ so với con trai hắn đẹp trai hơn, đáng tiếc hắn đã quá già, điều này vi phạm nguyên tắc chỉ hẹn hò với em trai của tớ.”
Giang Giang trên mặt thần sắc thần sắc: "Cậu đã có cái gì kỳ tích trải qua? Sau này chúng ta còn có thể cùng nhau vui vẻ trêu chọc mấy anh trai trẻ đẹp sao?"
Tôi cầm ly Baileys lên uống cạn: “Chỉ cần Giang Từ không phát hiện ra thì không sao đâu?”
Ánh sáng trước mặt đột nhiên tối sầm lại.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, vẻ mặt không cảm xúc, nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ lạnh lùng khó hiểu:
"Tần tiểu thư, cô đã nhận tiền, hy vọng cô có thể tôn trọng hợp đồng một chút."
Rượu làm đầu óc tôi đờ đẫn và khiến tôi choáng váng.
Nhìn khuôn mặt chết lặng của Giang Từ, tôi buột miệng nói: “Hợp đồng chỉ ghi chúng ta là vợ chồng, chứ không có nói chúng ta phải chung thủy?”
Thật không may, tiếng nhạc trong quán bar dừng lại vào lúc này, và giọng tôi hơi cao vì tôi đã say.
"..."
Giữa sự chú ý của cả quán bar, Giang Giang đối diện tôi, lặng lẽ lấy khẩu trang ra đeo vào, che mặt.
Khóe môi Giang Từ khẽ nhếch lên, anh cúi xuống, bế tôi lên, treo chiếc túi vải rách của tôi lên cánh tay.
Trước khi rời đi, anh quay sang Giang Giang nói: “Cô ấy say rồi, tôi đưa cô ấy đi trước.”
4.
Tôi rúc vào ghế phụ của Giang Từ, cảm nhận được kỹ năng lái xe mượt mà của anh ấy, tôi chợt hiểu ra điều gì đó.
Tôi chỉ bị say xe chứ không bị say xe Lamborghini.
Trong xe im lặng, chỉ thoang thoảng mùi rượu nồng nặc, tôi đổi tư thế thoải mái hơn, quay người hỏi Giang Từ: “Không phải anh có khách không đi được sao? ở quán rượu?"
“Bàn công việc xong, tôi đang định rời đi, tình cờ thấy cô xuống xe đi vào quán bar nên tôi đi theo anh.”
Mắt tôi tối sầm: "Vậy anh đã nghe được bao nhiêu về cuộc trò chuyện của tôi với bạn?"
Phía trước tình cờ có đèn đỏ, anh đạp phanh, đặt một tay lên vô lăng, quay lại nhìn tôi, khóe môi hơi cong nói: "Toàn bộ."
"..."
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, giả vờ say, rồi ngủ quên luôn.
Khi về đến nhà, Giang Nghiêu vẫn còn tỉnh táo.
Cậu ấy đang ngồi trên sofa chơi game, nhìn thấy Giang Từ đỡ tôi vào, vội vàng chạy tới:
"Ba, ba chọc giận mẹ à? Tại sao mẹ lại uống rượu để giải sầu?"
Giang Từ vẻ mặt vẫn không thay đổi: "Mẹ con rất vui vẻ. Hôm nay tại buổi họp phụ huynh, giáo viên của con đặc biệt khen ngợi con nói thành tích con rất tiến bộ."
“Thật sao?” Giang Nghiêu nghi hoặc.
Giang Từ gật đầu: "Đi ngủ sớm, bớt chơi game đi. Đây là năm tốt nghiệp, chúng ta không thể buông lỏng."
Anh đỡ tôi lên lầu, rẽ vào hành lang, không nhìn thấy Giang Nghiêu, tôi đột nhiên mở mắt, nắm lấy cổ tay anh, đẩy anh vào tường.
Bởi vì say nên giọng nói của tôi ngọt như nước: “Chồng ơi.”
Giang Từ cúi đầu nhìn tôi.
“Hôm nay em đi họp phụ huynh, phụ huynh khác nói em là trà xanh thượng vị.”
Tôi mỉm cười, nâng cằm tiến lại gần anh, "Anh có biết không? Lần đầu tiên tôi gặp con trai anh, tôi đã trêu chọc nó như thế này——"
Tôi tưởng Giang Từ sẽ mặt lạnh đẩy tôi ra.
Nhưng khi ánh đèn vàng ấm áp ở hành lang vừa tắt, mắt anh tối sầm lại, nhéo cằm tôi chuẩn bị cúi đầu hôn tôi.
Có tiếng bước chân từ xa đang đến gần.
Nụ hôn cuối cùng không rơi xuống mà chỉ lướt nhẹ từ một bên má tôi.
Giang Từ tựa đầu tôi vào vai anh, quay lại nhìn Giang Nghiêu với vẻ mặt ngạc nhiên:
"Cô ấy uống nhiều quá, cảm thấy khó chịu. Ba ở lại đây nghỉ ngơi với cô ấy một lát."
Giang Nghiêu gật đầu, tiếp tục lên lầu.
Tôi cười khúc khích trên vai anh: “Nguy hiểm quá, suýt nữa anh đã hôn bạn gái cũ của con trai anh ngay trước mặt nó phải không?”
"..."
Anh ta nâng đầu tôi lên và nói với giọng cảnh cáo: "Tần Thời Vi, đừng giở trò này."
Dù tôi không phải là người nghiện rượu nhưng tôi nhớ rất rõ chuyện gì đã xảy ra khi tôi say.
Vì vậy, khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tôi nhớ ra mình đã trêu chọc Giang Từ trong lúc say, tôi muốn chết đi cho xong.
Anh ấy dường như không để tâm chút nào, thắt cà vạt rồi quay lại nhìn tôi đang quấn chăn bông: “Tần Thời Vi.”
Tôi mỉm cười nịnh nọt: “Anh Giang, anh có gì sai bảo?”
Giang Từ khẽ cau mày:
"Nếu thứ 6 tới có hẹn thì hủy đi, Chúng ta sẽ đưa Giang Nghiêu về nhà."
“……Ờ thì.”
Vì lo lắng về việc phải qua đêm tại “nhà chung” nên tôi đã ở nhà trong vài ngày tiếp theo, gõ gõ notebook một cách điên cuồng.
Trong lúc này, Giang Giang còn gọi điện tới: “Cậu sao rồi, Vi Vi, ngày đó sau khi chồng cậu đưa cậu về thì chuyện gì xảy ra?”
"Có thể xảy ra chuyện gì? Mấy cái chiêu trò oanh oanh yến yến bên ngoài không đối phó được hắn đâu.”
Mặc dù tôi chưa bao giờ thấy Giang Từ qua lại với những người phụ nữ khác ngoài tôi.
Nhưng trí nhớ hỗn loạn của Giang Nghiêu không thể là không có căn cứ.
Buổi chiều, tôi đến trường trung học số 1 đón Giang Nghiêu, sau đó tài xế lái xe thẳng đến trang viên Giang Gia ở ngoại ô thành phố.
...Tôi chưa bao giờ thấy một dinh thự sang trọng như vậy trong đời.
Giang Nghiêu dường như nhận thấy sự căng thẳng và bối rối của tôi, liền chủ động nắm lấy cánh tay tôi: "Mẹ, đừng sợ, con sẽ đánh trả bất cứ ai dám làm mẹ xấu hổ."
Sau khi bước vào phòng khách, tôi bị choáng ngợp bởi đại gia đình trước mặt.
Bắt mắt nhất chính là Giang Từ đứng ở trung tâm.
Trong phòng hơi nóng nên anh cởi áo vest ra, để lộ chiếc áo sơ mi sọc nhỏ màu xám bạc bên trong.
Bên cạnh anh là một cô gái trẻ xinh đẹp với mái tóc xoăn tinh tế, mặc một chiếc váy sa tanh màu bạc nhạt, quay đầu lại mỉm cười nói với anh điều gì đó, trông rất xứng đôi.
Nghe được động tĩnh, Giang Từ liếc nhìn bên này.
Khi anh ấy nhìn thấy tôi và Giang Nghiêu khoác tay nhau, vẻ mặt anh ấy trở nên lạnh lùng.
Nhưng Giang Nghiêu lại siết chặt tay tôi hơn:
“Mẹ, chính là nữ nhân này! Dưới danh nghĩa là thanh mai trúc mã của ba con, con đá mẹ ra khỏi vị trí Giang phu nhân.”
Xem thêm...