Mục lục
[Zhihu] Công Chúa Đại Lịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta sẽ không quay lại Nghênh Quân Các, cũng sẽ không giao phó số phận của mình cho người khác nữa.

Vì vậy, ta phải tìm cho mình một con đường sống, ta không muốn làm thế thân cho bạch nguyệt quang của Tần Điền, ta hỏi hắn:

"Chúng ta có thể làm một giao dịch, ngươi có chuyện gì cần ta giúp không?"

Tần Điền ngẩng đầu im lặng nhìn ta, một lúc lâu sau, hắn đột nhiên bật cười, lời nói đầy ẩn ý:

"Chẳng phải là chuyện ta vẫn luôn để ngươi làm sao? Không phải ngươi đã từ chối rồi sao?"

Gần như là ngầm hiểu, ta nhận ra hắn đang ám chỉ chuyện bắt chước người khác.

Cho nên ta bật cười, lãnh đạm nhìn về phía hắn, nhàn nhạt nói:
"Thế tử, nếu ngươi vô năng đến mức chỉ có thể thông qua ta để tưởng nhớ người xưa, thì đó là sự sỉ nhục đối với chính ngươi."

Hắn nhìn ta, dường như không ngờ ta nói ra câu này, nên sững sờ, nhưng hắn cũng không tức giận, chỉ nhìn ta một cách thích thú, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Cuối cùng hắn cười, nói: "Ngươi thú vị hơn ta tưởng tượng một chút."

Ta hành lễ với hắn, lặng lẽ lui xuống.

06.
Mọi chuyện đến đây, thực sự đã lâm vào bế tắc.

Tần Điền ở tuổi này, lại trải qua bao nhiêu phong ba, mỹ nhân, nhất là những cô nương xinh đẹp, đối với hắn chẳng phải là "tài nguyên" khan hiếm.

Ta rất khó lay động được hắn, mà hắn cũng rất khó để cho ta có cơ hội làm hắn rung động.

Nhưng nếu ta và Tần Điền đang sống trong một vở tuồng, vậy thì lúc này nhất định sẽ xuất hiện một nút thắt nhỏ dẫn đến cao trào, phá vỡ sự bế tắc, làm mối quan hệ giữa ta và hắn tiến triển vượt bậc.

Một bước ngoặt như vậy chắc chắn sẽ vô cùng cẩu huyết, không phải là anh hùng cứu mỹ nhân, thì cũng là mỹ nhân cứu anh hùng.

Đỉnh điểm của vở kịch này giữa ta và Tần Điền sẽ xuất hiện vào mười ngày sau, Một màn "mỹ nhân cứu anh hùng" tuy cũ rích nhưng vẫn hiệu quả.

Đó là một vụ ám sát. Là thế tử của Trần quốc, Tần Điền đã nỗ lực và cống hiến không ít cho việc thống nhất nhiều nước. Thành tựu này đạt được bằng cách dẫn dắt quân đội trải qua vô số cuộc tàn sát và diệt quốc.

Cho nên, có thể tưởng tượng rằng có rất nhiều người muốn hắn ch t.

Vụ ám sát xảy ra vào một buổi chiều, khi hắn từ phòng sách đi ra hành lang dạo chơi. Bỗng nhiên, người làm vườn đang chăm sóc hoa cỏ bên cạnh rút kiếm lao đến tấn công hắn.

Mọi chuyện diễn ra trong chớp nhoáng, nhưng Tần Điền phản ứng rất nhanh. Hắn lùi lại nửa bước, nghiêng đầu né tránh lưỡi kiếm. Điều kỳ lạ là, thân thủ của người làm vườn đáng lẽ không thể sánh bằng hắn, nhưng khi hắn lùi lại nửa bước nhìn vào mặt người làm vườn kia, liền ngẩn người.

Giữa lằn ranh sinh tử chỉ trong khoảnh khắc, ta vội vã lao đến đẩy hắn ra. Khi lưỡi kiếm đâm vào bụng ta, ta chỉ nghĩ rằng: vinh hoa phú quý của ta trong nửa đời sau, e rằng đều trông chờ vào một kiếm này.

Nhưng sự việc sau đó lại không giống như ta tưởng tượng. Khi ta tỉnh dậy từ cơn hôn mê trên giường, ta không thấy hình ảnh Tần Điền hốc hác, lo lắng túc trực bên giường như ta tưởng tượng. Hắn thậm chí không hề xuất hiện, chỉ có hai vị đại phu và vài thị nữ sắc thuốc, bôi thuốc cho ta.

Mãi đến năm ngày sau, ta mới gặp lại Tần Điền.

Lúc ấy đã gần canh ba, vì ban ngày ngủ quá nhiều nên ta không tài nào ngủ được, đành buồn chán nghịch bóng dưới ánh nến.

Vừa tạo hình hai bàn tay thành một con sói con đang gào khóc đòi ăn, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tần Điền vang lên: "Ngươi đúng là nhàn hạ."

Ta giật mình, quay đầu nhìn hắn.

Cũng tốt, xem như không quá vong ơn phụ nghĩa, biết đến thăm ân nhân đã cứu mạng mình.

Ban đầu ta định trêu chọc hắn vài câu, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống. Bởi vì thần sắc hắn bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh này khác với vẻ điềm tĩnh thường ngày của hắn. Trong sự bình tĩnh này ẩn chứa một tia khác thường, ta nhạy cảm nhận ra rằng hắn đang không vui.

Hắn đi đến ngồi bên giường ta, sau đó vén chăn lên xem vết thương của ta.

Ta im lặng nhìn hắn, hắn nhìn chằm chằm vào vết thương của ta một lúc rồi mở miệng nói:「Ngươi có biết không, người làm vườn ngày hôm đó là biểu huynh của ta.

“Chúng ta cách nhau khá nhiều tuổi, hồi nhỏ ta thích nhất chính là hắn. Khi đó, hắn dạy ta cưỡi ngựa, dạy ta kiếm thuật. Con ngựa đầu tiên của ta là do hắn tặng vào năm ta sáu tuổi. Hắn nói, ta phải trưởng thành thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa.”

“Năm ta mười hai tuổi, ta bị sốt cao không lui, tân hậu hy vọng ta sớm ch t để nhi tử ruột của bà ta lên kế vị, là hắn đã phái người cưỡi ch t ba con ngựa đến Trần quốc để chăm sóc ta.”

Ta im lặng, dường như hắn cũng không cần ta nói gì.

Hắn nói: "Năm năm trước, hắn lên ngôi vua, mời ta đến dự lễ đăng quang. Đêm hôm đó, chúng ta uống rượu vui vẻ, cho đến khi hắn say khướt. Sau đó, ta dẫn binh, diệt quốc của hắn."

"Đây là bài kiểm tra đầu tiên mà phụ hoàng dành cho ta."

Ngẫm lại, mọi chuyện chỉ là chiến lược thống nhất của những kẻ cầm quyền. Lịch sử đã chứng minh, hoàng gia không có tình thân huyết thống, chỉ có nghi kỵ, sát hại và lợi ích mà thôi.

Mẫu thân của Tần Điền và phụ thân của biểu huynh hắn là anh em ruột. Theo ta biết, mẫu thân của Tần Điền đã qua đời từ lâu. Hắn tàn sát quốc gia của biểu huynh mình, dù có bao nhiêu lý do đi nữa, cũng chỉ vì biểu huynh kia cản đường hắn.

Chuyện này vốn chẳng phức tạp gì.

Tình cờ ta lướt qua vết m á-utrên tay áo hắn, ta nghĩ hắn sẽ không cho biểu ca mình cơ hội thứ hai để ám sát hắn nữa.

Hắn nói: "Năm đó vì nhớ tình cũ, không có đuổi tận gi t tuyệt, chỉ đổi một xác ch t cháy đen để lừa dối phụ hoàng." Nói đến đây, hắn bỗng bật cười, nhìn ta hỏi: "Nhưng ta đã tha cho hắn, hắn lại muốn ta ch t. Chẳng lẽ hắn không biết rằng từ ngày ta trở thành thế tử Trần quốc, ta đã không còn đường lui và lựa chọn nào sao?"

Tần Điền luôn nhìn ta, giọng điệu không gợn sóng, thần sắc cũng bình tĩnh, chỉ có đôi mắt đen láy, nhìn ta chằm chằm, như đang chờ đợi ta nói điều gì.

Tình huống này quả thực rất nguy hiểm, giống như việc lão bản khảo sát người làm công. Tần Điền đã gi t ch t biểu huynh của mình, tuy mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng sóng gió cuộn trào, e rằng không ai có thể nhìn thấu.

Hắn đến tìm ta, nói những lời này, rõ ràng là muốn ta an ủi hắn, nói ra vài câu như "đây không phải lỗi của ngươi", "ngươi đã tận tình tận nghĩa", "là biểu huynh của ngươi không biết điều".

Nói chung là thông qua người ngoài để tìm kiếm sự an ủi, trốn tránh trách nhiệm, giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng.

Ta suy nghĩ một lát, cầm lấy chiếc trâm cài đầu giường, ngẩng đầu lên nói chuyện với Tần Điền nhưng lại là chuyện không liên quan. Ta hỏi hắn: "Thế tử, ngươi biết ta đã gi t ch t tên phú thương kia như thế nào không?"

Tần Điền nhìn ta với ánh mắt u ám, ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trong ánh mắt của hắn, ta dùng chiếc trâm đâm nhẹ vào ngực hắn. Tần Điền không động đậy, chỉ cúi đầu nhìn chiếc trâm đang dần chạm vào ngực mình, sau đó lại nhìn ta.

Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, từng chút một dùng lực. Ta ra tay rất chậm, nhưng Tần Điền không hề ngăn cản. Ta cảm nhận được đầu trâm xuyên qua áo ngoài, áo lót của hắn, rồi ta dừng lại, không tiếp tục đâm vào.

Ta nhìn vào mắt Tần Điền, hỏi hắn: "Ngươi trong lòng buồn khổ, không muốn đi con đường này, nhưng nếu ta thực sự đâm cây trâm này xuống, ngươi có cam tâm không?"

"Thế tử, thống nhất thiên hạ, trở thành vua, đây vốn là một con đường cô độc và dài đằng đẵng. Tất cả mọi thứ trên con đường này đều là chướng ngại vật của ngươi, đều có thể bị vứt bỏ."

Tần Điền nhìn ta, hồi lâu sau, hắn bỗng bật cười khe khẽ. Tiếng cười dần dần lan rộng, ta biết đã thành công. Ta định rút trâm ra, nhưng không ngờ hắn đột nhiên nắm lấy tay ta, dùng lực đâm cây trâm vào ngực mình.

Mũi trâm xuyên qua da thịt, chìm vào nửa tấc. Ta biết hắn không đ.i-ên, hắn chỉ muốn dùng sự đau đớn để khiến bản thân tỉnh táo.

Chúng ta duy trì tư thế kỳ quặc này, hắn nghiêm túc nhìn kỹ từng đường nét trên khuôn mặt ta, rồi lại cười. Ta không thể nhìn thấu cảm xúc của hắn, chỉ nghe thấy hắn thản nhiên nói: "Một mình thật nhàm chán, A Nguyên, con đường này, cùng ta đi nhé."

07.
Sự thật đã chứng minh, nếu tin lời nam nhân, thì heo cũng có thể leo cây.

Dưới sự thay đổi thái độ rõ ràng của Tần Điền, ta có một khoảng thời gian vui vẻ.

Nhưng như ta đã nói với Tần Điền:

"Trở thành vua, đây vốn là một con đường cô độc và dài đằng đẵng. Mọi thứ trên con đường này đều là chướng ngại vật, có thể bị vứt bỏ."

Ngày ta bị vứt bỏ là một ngày đẹp trời, ánh xuân rực rỡ.

Thời tiết đẹp như vậy rất thích hợp để ta, người vừa mới khỏi bệnh, đi thả diều.

Vì vậy, vào ngày Trần Vương đến phủ Tần Điền, ta đang thả diều và vô tình va vào lòng ông ta.

Rõ ràng là ta đã phạm thánh giá, nhưng Trần Vương giơ tay ngăn cản thị vệ sau lưng, nhìn ta với vẻ mặt ôn hòa, giọng điệu dịu dàng hỏi: "Ngươi tên gì?"

Ta ngẩng đầu nhìn qua Trần Vương, hướng mắt về phía Tần Điền đang đứng sau ông ta. Trước mặt mọi người, thần sắc hắn phảng phất chút tức giận và kinh ngạc, sắc mặt hơi tái nhợt. Ta nhìn Trần Vương, không thể tránh khỏi việc cúi đầu nhẹ giọng đáp: “A Nguyên."

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng đến mức ngưng đọng. Một lúc sau, Trần Vương đứng trước mặt ta bật cười lớn, nói: "Tiểu cô nương này, có chút thú vị."

Ta cũng không hiểu một cái tên thì có gì thú vị.

Nhưng Trần Vương ngẩng đầu nhìn Tần Điền với ý vị sâu xa, hỏi hắn: "Đây là tiểu cô nương mà ngươi nuôi trong phủ, rất được yêu thích?"

Tần Điền sắc mặt tái nhợt, im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng đáp một câu không phải.

Sắc mặt và lời nói của hắn rõ ràng không tương đồng. Trần Vương đặt tay lên vai nhi tử, mỉm cười khẽ vỗ vỗ, không nói gì.

Rồi đến ngày hôm sau, Tần Điền liền "thức thời" đưa ta vào cung.

Lấy lịch sử làm gương, xuyên suốt lịch sử đến nay, mối quan hệ phụ tử trong nhà đế vương vẫn luôn phức tạp nhất, quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, lão tử còn chưa già đến mức muốn thoái vị, nhưng nhi tử đã giống như mãnh hổ đang chờ vồ mồi.

Ngoài niềm vui mừng vì có người kế tục, vị vua này cũng sẽ lo lắng liệu đứa con của mình có ngoan ngoãn như khi còn non nớt hay không.

Huống chi, Trần Vương ngoài trưởng từ là thế tử Tần Điền còn có một thứ tử rất được yêu thương. Mẫu thân của thử tử đã được phong làm Trần Vương phi, hai người họ đầy tham vọng, dường như không muốn an phận chờ Trần Vương qua đời, sau đó Tần Điền lên ngôi rồi đến đất phong làm phiên vương.

Trần Vương rất giỏi thuật chế ngự, nên thường dùng con mồi để thử lòng trung thành của trưởng tử Tần Điền.

Một người nữ nhân, dường như là người mà nhi tử mình rất yêu thích, chỉ cần ám chỉ một hai câu, là có thể biết được mức độ tuân phục của nhi tử đối với mình.

Tần Điền là một đứa con ngoan ngoãn, nên đã đưa ta vào cung.

Từ khi quyết định đến khi đưa ta vào cung, hắn chỉ xuất hiện trước mặt ta một lần, chỉ nói với ta một câu: "A Nguyên, chờ ta."

Hắn không nói ta phải chờ đợi điều gì, nên ta chỉ biết cười khẩy.

Nhưng may mắn là Trần Vương dường như không quan tâm đến ta, chỉ dùng ta để thử lòng trung thành của Tần Điền.

Hắn chỉ đến điện của ta vào tối hôm ta vào cung, ta mỉm cười với hắn, hắn hỏi thị vệ sau lưng: "Ngươi nhìn xem, có giống không?"

Thị vệ sau lưng hắn liếc nhìn ta, rồi cung kính cúi đầu, nói: "Thực rất sự giống."

Khoé môi Trần Vương cong lên một nụ cười vui vẻ, như cảm khái: "Cũng lạ, đứa trẻ này nhiều năm qua, vẫn thích kiểu này."

Kỳ thật ta có thể suy đoán ý nghĩa trong lời nói của họ, nhưng chỉ giả vờ không hiểu, mở to mắt nhìn họ một cách vô tội và yếu đuối, rồi trong ánh mắt nhìn ta dửng dưng, vô cảm của Trần Vương, ta giả vờ run rẩy mỉm cười với hắn.

Vô tội, vô hại, ngây thơ, dáng vẻ không chút nào uy hiếp.

Đây là kiểu nữ nhân mà nam nhân thích nhất.

Cho đến khi ngọn đèn ngàn chân bên cạnh rung lên, Trần Vương đứng dậy, nói: "Thôi, mười năm trước đã cướp một người, Tần Điền cũng đưa vào đây, không biết tại sao, đột nhiên liền mất hứng."

Trước khi đi, trong ánh nến, hắn lại quay đầu nhìn ta một lần nữa, không biết nghĩ đến điều gì, lại cười, rồi bước ra ngoài.

08.
Tần Điền không cần ta được Trần Vương sủng ái.

Nói cho cùng, ta chỉ là món quà mà hắn ta dâng lên Trần Vương, là vật chứng minh hắn là một "đứa con hiếu thảo".

Chẳng có gì có thể chứng minh lòng trung thành của hắn với Trần Vương hơn ta.

Hắn cúi đầu trước uy quyền của cha, hành động này hiển nhiên khiến Trần Vương vui vẻ.

Đây là thế giới của nam nhân bọn hắn.

Quyền lực, trung thành, kiềm chế, suy đoán, nghi ngờ...

Thị nữ Bình Nhi mà Tần Điền ban cho ta nhìn ta với vẻ thương hại, hỏi: "Chủ tử, người có buồn không?"

Buồn?

Ta bật cười trong lòng, Bình Nhi không hiểu, từ rất lâu rồi, ta đã không còn đặt hy vọng vào người khác. Mọi thứ trên đời này đều có thể trao đổi.

Ta chỉ mừng là ta vẫn còn giá trị để trao đổi lợi dụng.

Thế giới nam nhân, xoay tay thành mây, lật tay thành mưa, xem nữ nhân như cống phẩm. Thế giới nữ nhân đơn giản hơn nhiều, ta thưởng hoa, thưởng cảnh, thả diều. Trần Vương tuổi đã xế chiều, phi tần trong hậu cung sau bao nhiêu tranh đấu kết cục cũng đã định, bản thân Trần Vương cũng mất hứng thú với nữ nhân, bọn họ không cần vì chút sủng ái mà tranh giành đến mức đầu rơi m á-uchảy.

Ta, một Tu Nghi mới vào cung, trong mắt họ như chú chó cưng ngây thơ vô hại, món đồ chơi nhỏ làm vui lòng chủ, không thể thành đại khí, cũng không thể làm nên chuyện gì.

Vì vậy, thậm chí không có ai đến gây phiền phức cho ta.

Ta sống trong cung vô cùng thoải mái, chỉ chờ Tần Điền lên ngôi, ban cho ta một số tiền lớn, ta liền có thể nhàn vân dã hạc, đi theo cuộc sống của riêng mình.

Còn con đường của Tần Điền, ta không hứng thú cũng không muốn đi cùng hắn.

Cho đến khi ta nảy sinh hứng thú với vị "nữ nhân đ.i-ên" trong cung được đồn là có dung mạo giống ta.

Chuyện bắt nguồn từ việc ta gặp gỡ hai phi tần "đã có tuổi" trong hậu cung. Sau khi thưởng thức hoa sen mới nở, ta dọc theo con đường nhỏ rẽ cành liễu xanh trở về tẩm cung của mình, đột nhiên đụng mặt hai người họ.

Một trong hai người, khi bất chợt nhìn thấy ta, bỗng hoảng sợ lùi lại một bước. Nếu không phải phi tần bên cạnh kịp thời đỡ lấy, e rằng nàng ta sẽ ngã quỵ xuống đất. Tuy nhiên, nàng ta chẳng quan tâm đến điều đó, chỉ ngơ ngác nhìn ta, lí nhí: "Ngươi... ngươi..."

Nàng ta chưa nói hết câu, phi tần bên cạnh đã mặt không biến sắc, nhẹ nhàng véo tay nàng ta, mỉm cười nói: "Tỷ tỷ, đây là Tu Nghi mới vào cung, tỷ nhận nhầm người rồi."

Nàng ta như bừng tỉnh, tuy miệng ậm ừ nhưng ánh mắt vẫn ngơ ngẩn nhìn ta.

Ta đứng bên đường, mỉm cười nhìn họ, ngoan ngoãn như chẳng hiểu gì.

Sau khi đi xa, một trong hai người vẫn không ngừng ngoảnh đầu nhìn ta, rồi không biết nói gì với người bên cạnh, khiến người kia cũng quay đầu lại, vô tình chạm mắt với ta.

Ta lại mỉm cười với họ.

Người nữ nhân kia quay đầu lại, lắc đầu với người bên cạnh.

Lúc trở về, ta cứ ngồi thẫn thờ trước bàn. Không hiểu sao, từ khi đi qua con đường nhỏ đó, lòng ta bỗng trở nên bồn chồn, như có tảng đá đè nặng, lại như có chuyện gì quan trọng chưa làm nên cứ thấp thỏm, không thể nào bình tĩnh lại.

Bình Nhi hỏi ta: "Chủ tử, người sao vậy?"

Ta hỏi Bình Nhi: "Ngươi đã từng gặp qua người nữ nhân nào giống ta chưa?"

Câu hỏi này có phần phi lý. Theo lý mà nói, xét về tuổi tác và thời điểm xuất hiện, lẽ ra ta mới là người giống nữ nhân kia.

Chỉ là ta vốn chẳng coi trọng những điều này, dung mạo đều do cha mẹ ban cho, ta là ta, tại sao ai cũng nói ta giống nàng ấy?

Ta nhất quyết phải nói nàng ấy giống ta.

Bình Nhi lắc đầu, thành thật đáp: "Nô tỳ chưa từng gặp."

Ta không quá thất vọng, bởi đây vốn là bí mật trong cung, số người biết đến e rằng rất ít, dù biết cũng nên giữ im lặng.

Nào ngờ Bình Nhi lại chuyển hướng câu chuyện: "Tuy nô tỳ chưa từng gặp, nhưng hiện tại chúng ta đã ở trong cung, nếu chủ tử muốn gặp, e rằng cũng không khó."

Ta sững người, hỏi nàng: "Ngươi nói, nàng ấy còn sống?"

09.
Ta gặp được nữ nhân giống rất giống với ta kia.

Thời điểm ta đến, nàng vẫn đang ca hát nhảy múa.

Nàng khoác lên mình bộ xiêm y bằng sa mỏng manh rách rưới, mang đôi hài thêu Thục cẩm đã cũ kỹ, trong cung điện lạnh lẽo hoang tàn cất lên khúc ca kỳ lạ mà không ai hiểu được.

Nàng bước những bước lộn xộn, xoay vòng liên tục. Bình Nhi sau lưng ta cẩn thận kéo tay áo ta, dè dặt khuyên: "Chủ tử, hay là chúng ta tránh xa một chút, đề phòng nữ nhân đ.i-ên này nổi giận làm hại người."

Ta đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Cho đến khi nữ nhân đ.i-ên kia xoay mòng mòng đến kiệt sức, ngã ngồi xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn ta với nụ cười rạng rỡ.

Nàng ê a đưa tay về phía ta, nước bọt chảy từ khóe miệng xuống. Tuy đã đ.i-ên dại, nhưng đôi mắt ẩn sau mái tóc rối bù vẫn sáng rực rỡ, như hai viên thủy ngân đen được nuôi dưỡng trong nước thủy ngân trắng.

Nàng mỉm cười với ta, sau đó nụ cười tắt dần, không hiểu sao bỗng dưng hét lên một tiếng thê lương, vừa hét vừa gào thét với ta: "Chạy - chạy - "

Theo bản năng, ta muốn tiến lên một bước, nhưng lại cố nén lại, giả vờ sợ hãi lảo đảo lùi về sau một bước.

Bình Nhi đỡ lấy ta.

Nghe tiếng động, những cung nhân hầu hạ người nữ nhân đ.i-ên kia chạy ra ngoài. Ta nhìn thấy một cung nhân giơ tay đánh mạnh vào đầu nàng, một cung nhân khác cười tiến đến đóng cửa, sau đó khúm núm khom lưng xin lỗi ta: "Quấy nhiễn chủ tử."

Ta không nói lời nào.

Ta rất giỏi im lặng.

Ngay cả khi những ký ức ẩn trong sương mù lúc này như được xoá tan, ùa về trong dòng ký ức, đầu óc ong ong, đau nhức như muốn nổ tung, nhưng ta vẫn không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.

Ta giấu đôi tay đang run rẩy trong tà áo rộng lớn, không ai nhìn thấy.

Ánh mắt Bình Nhi vô tình lướt qua mặt ta, rồi nhanh chóng nở nụ cười, nói: "Chủ tử, đã xem xong rồi, chúng ta nên về thôi."

Trên đường trở về, Bình Nhi vẫn huyên thuyên không ngớt: "Chủ tử, sau này không thể liều lĩnh như vậy nữa, ai biết nữ nhân đ.i-ên kia có đả thương người hay không?"

Ta bước từng bước nặng nề về cung điện của mình. Lâu sau, ta mới nghe thấy giọng mình, bình tĩnh, mang theo sự ngây thơ vừa đủ, ta hỏi Bình Nhi: "Vị nữ nhân trong lãnh cung kia, vì sao mà phát đ.i-ên vậy?"

Giọng Bình Nhi có chút khinh thường: "Nô tỳ vào phủ Thế tử thì nàng ta đã phát đ.i-ên rồi, nhưng chuyện này trong hậu cung cũng không phải là bí mật."

"Nghe nói quốc gia của nàng ta trước đây bị Thế tử điện hạ tiêu diệt, nàng ta vì bảo vệ con dân mà đầu hàng. Nàng ta rất xinh đẹp, dù đã là người xuất giá theo chồng nhưng Thế tử cũng không chê bai."

"Chỉ là sau này Trần Vương nhìn trúng nàng ta, nên Thế tử mới đem nàng ta dâng cho Trần Vương."

"Nhưng có câu nói: 'Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị'. Trần Vương đối xử với nàng ta cũng ân sủng, nhưng sau này nàng ta không biết vì sao chọc giận Trần Vương, Trần Vương liền gi t từng người con dân còn lại của quốc gia nàng ta trước mặt nàng ta, lại trói phu quân trước đây đến trước mặt nàng ta, sống sờ sờ lột da, thế là nàng ta phát đ.i-ên rồi."

Bình Nhi cầm đèn lồng lưu lý tám cạnh, ánh đèn soi sáng con đường phía trước, vừa kể cho ta nghe chuyện cũ, vừa an ủi ta: "Nô tỳ chưa từng nhìn thấy dung mạo của người nữ nhân kia, hôm nay nhìn bộ dạng đ.i-ên khùng này cũng chẳng có gì, mọi người đều nói người giống nàng ta, theo nô tỳ thấy chỉ là nói bậy bạ, người đẹp hơn nàng ta không biết bao nhiêu lần..."

Ta im lặng lắng nghe, đến đây, không hiểu sao ta lại bật cười, tiếng cười thê lương không tiếng động.

Bình Nhi nói ta đẹp hơn người nữ nhân đ.i-ên kia gấp nhiều lần, có lẽ nàng chưa từng thấy dung mạo của tỷ tỷ ta lúc trước.

A tỷ của ta, là mặt trăng trên trời.

Ta lớn như vậy, nhưng chưa từng gặp ai có thể so sánh được với tỷ ấy.

Nhưng giờ đây, nàng chỉ là một kẻ đ.i-ên vô danh trong hậu cung của Trần Vương, ngay cả cung nhân hầu hạ cũng có thể hung hăng đánh vào đầu nàng.

Cảnh tượng ta tưởng chừng là mơ trong ký ức dần trở nên rõ ràng, ta nhớ đến đêm diệt quốc nhuốm màu máu, nhớ đến cảm giác lạnh buốt khi tay tỷ tỷ chạm vào mặt ta, cũng nhớ đến lời nàng nói với ta.

Nàng nói: "Minh Nhu, hãy sống sót."

Thì ra ta là Minh Nhu, thì ra ta không phải là A Nguyên trong Nghênh Quân Các, luôn phải cố gắng giãy dụa, mua vui cầu sinh.

A tỷ bảo ta phải sống sót.

A tỷ nhìn xem, ta vẫn luôn sống tốt đây này.

Ta vẫn sẽ tiếp tục sống sót.

Ta che giấu cảm xúc, không để ai nhìn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang