Tôi chưa kịp phản ứng thì Khúc Ngang đã đứng thẳng dậy hai tay đút túi quần bước vào quán.
Thấy tôi không động đậy, hắn quay người lại, nhướng mày hỏi:
“Muốn tôi bế em vào?”
Cung phản xạ của tôi lúc này như vừa được kết nối lại, não tôi nổ tung một tiếng “bùm”.
Không phải, hắn vừa nói cái gì?!
Giường……
Mẹ cha thằng biến thái này!!!
Khúc Ngang nhìn tôi chằm chằm, mỉm cười:
"Thật sự muốn tôi bế vào hửm?"
Tôi đỏ mặt vội vàng đuổi theo.
Mở cửa ra, phòng bida ồn ào, không khí ngột ngạt, còn có mùi khói thuốc lá rất khó chịu.
Tôi lặng lẽ kéo cao cổ áo lên.
Khúc Ngang nhìn tôi.
Lúc này, một người mập mạp đi tới, trên tay cầm một điếu thuốc.
Nhìn thấy tôi ở phía sau Khúc Ngang, hắn hỏi:
“Anh Ngang, sao hôm nay lại mang theo mỹ nhân đến thế này?”
Khúc Ngang đá hắn một cái: “Dập thuốc lá đi.”
“Ồ.” Tên béo liền nghe theo, mỉm cười quay về phía tôi: “Em gái, em là…”
Khúc Ngang lại đá hắn một cái: “Gọi là chị dâu.”
Tên béo sửng sốt.
Tôi cũng choáng váng.
Tên mập là người đầu tiên phản ứng: “Bạn gái anh ạ?”
Khúc Ngang liếc hắn một cái: "Ừ."
"Khi nào vậy?"
“Hai ngày trước.” Nói đến đây, hắn còn tỏ vẻ kiêu ngạo.
Tên mập lại quay sang tôi cười nịnh nọt: "Chị... chị dâu, tôi tên Tôn Tử Kiều."
Cái tên này, không phải quá tùy tiện rồi sao?
Bàn phía sau có người lập tức lên tiếng: “Cháu trai*, đến lượt mày rồi.”
*Tên của mập là “孙子乔” và “孙子” thì nghĩa là “cháu trai” nên nữ chính mới thấy đặt tên tùy tiện và bạn bè thì gọi vậy để trêu á.
Tôi:……
Tôn Tử Kiều chạy tới bàn, cầm lấy cơ rồi quay lại hỏi tôi:
“Chị dâu, chị có muốn chơi cùng bọn em không?”
Tôi lắc đầu: “Không...”
"Không sao đâu, anh Ngang biết chơi, anh ấy sẽ dạy chị, phải không anh Ngang?"
Tôi vô thức nhìn Khúc Ngang.
Hắn nhàn nhã nhìn Tôn Tử Kiều không trả lời.
Tôi lí nhí nói: "Như cậu thấy đấy, anh ta không muốn dạy cho tôi, tôi sẽ không..."
“Tôi không nói là tôi không muốn dạy...”
Khúc Ngang ngắt lời tôi, đột nhiên đặt tay lên vai tôi, cúi đầu sát mặt tôi, cười uể oải: “Bạn gái.”
Tôi sợ hãi né hắn ngay lập tức rồi giật lấy cơ trên tay Tôn Tử Kiều.
Tôn Tử Kiều:?
Tôi: “Uhm, để tôi xem cây cơ này nặng bao nhiêu…”
Những người ở bàn bên cạnh có vẻ là người quen của Khúc Ngang và Tôn Tử Kiều, thấy vậy mấy người họ liền tập lại.
Người đang đấu với Tôn Tử Kiều là một thanh niên cao gầy, nghi hoặc nhìn tôi, Tôn Tử Kiều vội vàng giới thiệu:
“Đây là bạn gái của anh Ngang!”
Sau đó là một tràng tiếng reo hò, bọn họ đều gọi tôi là “chị dâu”.
Tôi nắm chặt cây cơ, ngơ ngác nhìn Khúc Ngang.
Hắn ta vẫn tỏ ra thản nhiên, cười cười, có vẻ như rất tận hưởng.
Cuối cùng thì hắn cũng đi tới đứng trước mặt mọi người giải vây cho tôi:
“Đừng ồn ào nữa.”
Mấy thanh niên im lặng trong giây lát.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại nghe giọng điệu lười biếng của Khúc Ngang, hắn mỉm cười nói:
"Da mặt cô ấy mỏng, dễ ngại."
5.
Tôi kinh ngạc nhìn Khúc Ngang.
Thằng cha này nói ai da mặt mỏng? Ai dễ ngại!?
Tôi giận dữ đứng vào bàn nắm chặt cây cơ trong tay, đối thủ của tôi choáng mất hai giây, sau đó đặt bóng ra hiệu cho tôi bắt đầu trước.
Bây giờ đến lượt tôi choáng váng.
Mọi người xung quanh đều đang nhìn tôi chằm chằm, bây giờ tôi hết cứu rồi phải không…?
Tôi nuốt nước bọt, lén nhìn bàn bên cạnh rồi tạo dáng đúng kiểu “nhìn quả bầu mà vẽ ra cái gáo”.
Đặt tay trái lên bàn, giữ cơ trên đầu ngón tay, đẩy thắt lưng xuống và...
"Hạ thấp eo."
Một bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên eo tôi, người tôi và Khúc Ngang sáp lại, hắn đặt tay lên tay trái của tôi:
“Xòe tay ra.”
Hắn đột nhiên đến gần như vậy khiến tôi hoảng hốt.
Hơi thở của hắn phả vào tai tôi, bàn tay hắn chạm vào tay và eo tôi.
Sau một hồi “sửa tư thế”, hắn liền bỏ tay ra.
"Hửm?"
Giọng nói của Khúc Ngang khiến tôi ngay lập tức định thần lại nhanh chóng đứng theo tư thế như hắn nói.
Nhưng nơi hắn chạm vào tôi đang nóng ran, nóng đến mức muốn bùng cháy.
Tôi thậm chí còn không thể cầm chắc cơ chứ đừng nói đến việc ghi điểm.
Sau nhiều vòng đấu, tôi không ghi nổi một điểm nào mà đối phương chỉ còn lại một bi để thắng.
Xung quanh đầy những tiếng la ó, nói cậu ta bắt nạt tôi.
Khúc Ngang chỉ khoanh tay nhìn, không hề có ý định giúp đỡ.
Tôi đồng ý giả làm bạn gái hắn, tìm mọi cách để viết thư cho hắn, bây giờ vô cớ phải đấu một trận bida, lại còn bị người khác cười nhạo, nhưng hắn chẳng giúp tôi chút nào.
Càng nghĩ tôi càng thấy mình quá khổ rồi, sống mũi tôi hơi cay cay.
Quá đáng!!
Tôi hít một hơi thật sâu, vào vị trí và chuẩn bị “thua cuộc”.
Đột nhiên có người túm lấy cổ áo tôi.
Khúc Ngang “xách” tôi sang một bên như con pet và cầm lấy cơ trong tay tôi.
“Xem đi.” Hắn nhướng mày, nhếch môi cười:
“Bạn trai giúp em trả thù.”
Xung quanh lại là một loạt tiếng hú.
Tôi đứng cạnh trong trạng thái ngơ ngác.
Thằng cha c/h/ế/t tiệt này!!
Không biết tại sao má tôi bắt đầu nóng lên.
Sau đó tôi đã biết hắn tại sao lại như vậy.
Hắn thực hiện những kỹ thuật chuyên nghiệp liên tục ghi điểm
Cuối cùng khi chỉ còn lại một điểm là thắng. Hắn ta đột nhiên dừng lại, quay lại và ngoắc tay gọi tôi.
Tôi ngơ ngác bước tới.
Khúc Ngang nhìn tôi: " Nếu tôi thắng ván này, em có thể hứa với tôi một điều không?"
Tôi nghi ngờ: "Hứa gì?"
Khúc Ngang: “Không thích Dư Hằng nữa.”
Tôi:?!
“Không thể."
“Ồ.” Khúc Ngang lạnh lùng nhướng mày.
“Vậy thì mỗi tối em chúc tôi ngủ ngon đi.”
Hm……
Yêu cầu này cũng không quá đáng lắm.
Tôi: "Được."
Hắn cười nhẹ, đưa tay lên xoa đầu tôi thật mạnh.
Tôi ôm đầu định phàn nàn thì thấy hắn quay lại bàn chơi lượt cuối cùng.
Bi đã vào lỗ.
Đám đông ồn ào cười đùa, vây quanh tôi và Khúc Ngang.
Dưới ánh đèn rực rỡ, hắn cười rạng rỡ nhìn tôi.
6.
Tôi về trường cùng Khúc Ngang, trên đường đi tôi đã nói ra yêu cầu rằng hắn phải giữ khoảng cách với tôi.
Hắn lười biếng hỏi: “Cái gì?”
Tôi: "Giả vờ là anh không biết tôi."
Khúc Ngang hừ một tiếng:
“Còn có người không biết em là bạn gái tôi sao?”
Tôi:……
Tôi đành cam chịu số phận của mình. Cúi đầu đi về phía ký túc xá.
Hắn vẫn đi theo tôi.
Tôi tỏ vẻ cảnh giác:
“Đây là đường đến ký túc xá nữ.”
Khúc Ngang thản nhiên nói: "Đưa em về."
Tôi:?
Tôi: “Tôi tự đi được.”
Khúc Ngang sải đôi chân dài, tay đút túi quần, vượt qua tôi tiếp tục đi về phía ký túc.
Tôi tràn ngập những thắc mắc: "Anh đi đâu vậy, đi nhanh thế làm gì?"
"Đợi em ở dưới ký túc xá."
Tôi:……
Tôi lại tiếp tục cam chịu số phận, cúi đầu bước nhanh về phía trước.
Khúc Ngang chợt dừng lại, tôi đ/â/m thẳng vào lưng hắn.
“Anh sao vậy?” Tôi ôm đầu.
Dưới ánh đèn hắn nhìn tôi, như đang mỉm cười.
Rồi hắn đưa tay lên xoa đầu tôi thật mạnh.
Tôi nhắm mắt lại trong vô thức.
“Em thật sự không biết?” Anh cười nói, “Ngốc thật.”