Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì kế mẫu chính là muốn ca ca không có bạn bè tốt dẫn dắt, chỉ được chơi với những người hư hỏng, sau đó nhiễm phải thói cờ bạc.

Ta cũng hiểu được, vì sao kế mẫu luôn nói với tỷ tỷ, phụ thân chán ghét ca ca, cũng không ai dám cưới một nữ tử có thanh danh xấu như vậy, muốn tỷ tỷ ta nắm giữ trái tim thư sinh kia, bỏ trốn với hắn...

Sau đó ta bị bọn buôn người bắt được, cắt lưỡi, chặt hai tay hai chân, ném ở trên đường xin cơm.

Thật sự rất đau, rất đau! Đau tận xương tủy!

Vào cái ngày đông ta c.h.ế.t kia, ta thấy cha ta mang theo hai đứa con của kế mẫu vào tửu lâu lớn nhất Trần quận ăn cơm, vẻ mặt kế mẫu dịu dàng, cầm lấy khăn tay lau mồ hôi cho ông.

3

Kế mẫu nhìn thấy ta, vẻ mặt đau lòng nói: "Tướng công, nơi này có một tên ăn mày, cho nó chút bạc đi! Thật không biết Minh Tú và Nguyệt Nhi rốt cuộc đi nơi nào? Hai đứa nhỏ này cũng thật là, cho dù muốn đi nhà ngoại, cũng nên nói cho chúng ta biết một tiếng! Đều do ta bình thường quan tâm các nàng không đủ."

Khuôn mặt vốn đang dịu dàng của cha ta khi nghe thấy tên của ta và tỷ tỷ lập tức hiện lên vẻ chán ghét, ông trách mắng: "Không có việc gì đừng nhắc tới chúng nó, không biết xấu hổ, danh môn khuê tú, thế mà một mình ra khỏi nhà! Ta thật sự là nhìn lầm chúng nó rồi, hết đứa này đến đứa khác, quả thực muốn vứt hết mặt mũi Tạ gia đi!"

Nói xong, ông lại dỗ dành hai đứa nhỏ trên tay mình: "Cũng tuyệt đối đừng học các ca ca tỷ tỷ kia của con, biết không?"

Một thỏi bạc bị ném xuống trước mặt ta, kế mẫu nhìn ta một cái, cười khẽ rồi tiến vào tửu lâu.

Ta c.h.ế.t vào mùa đông, những tên ăn mày khác vì cướp bạc trước mặt ta, hung hăng đánh ta, ta bị tổn thương nội tạng, mùa đông quá lạnh, rốt cục không chống chọi được nữa.

Năm ấy ta 11 tuổi.

Nhớ tới kiếp trước, ta ôm chặt nương ta, sụp đổ khóc lớn!

Nương ta khóc còn thảm hơn cả ta.

Ca ca, tỷ tỷ cũng ở bên cạnh khóc không thành tiếng.

Ta bây giờ 4 tuổi, ca ca, tỷ tỷ 7 tuổi, nương chưa chết.

Tất cả đều còn cơ hội.

"Sao lại khóc thế?" Một nam tử đi vào, mặt hắn như ngọc, dáng người cao gầy, đôi mắt vừa sắc bén, vừa tình cảm, là cha của ta.

4

Kiếp trước, ông cưới nương ta là bởi vì môn đăng hộ đối.

Kỳ thật ban đầu cũng là trai tài gái sắc, là thần tiên quyến lữ ai ai cũng cực kỳ hâm mộ.

Nhưng sau khi ông và kế mẫu lăn lộn cùng một chỗ, liền sủng thiếp diệt vợ, dồn hết mọi chú ý vào kế mẫu.

Sau khi nương ta chết, cha ta hoàn toàn mặc kệ chúng ta sống chết, ông cảm thấy kế mẫu đối xử với chúng ta rất tốt, không bạc đãi chúng ta.

Nương ta cứng đờ cả người, lau nước mắt, nói: "Đứa nhỏ này gặp ác mộng rồi khóc đến nỗi lòng thiếp cũng khó chịu."

Cha ta cười nói: "Nàng mềm lòng quá."

Bởi vì phong hàn, ta vô cùng yếu ớt, nương ta ôm ta, bón từng thìa thuốc cho ta uống. Ca ca ta, tỷ tỷ ta ở bên cạnh, dựa sát vào nương ta.

Lúc này, thứ muội Trần Giai Giai của nương ta tới.

"Nguyệt Nhi, khá hơn chút nào không? Đau lòng c.h.ế.t di mẫu rồi."

Lúc này, Trần Giai Giai thường xuyên đến Tạ gia thăm nương ta.

Lúc trước chúng ta ra ngoài đi dạo, ca ca ta bị một con ch.ó hoang đuổi theo cắn, là Trần Giai Giai bất chấp thân mình cứu ca ca ta, còn bà ta thì bị cắn vài cái.

Mà lúc nương ta bị bệnh, Trần Giai Giai lại trực tiếp nếm đại tiện.

Về sau, nương ta liền thật lòng tiếp nhận thứ muội luôn không có chút cảm giác tồn tại ở Trần quận này.

Bây giờ nghĩ lại, con ch.ó kia cùng tất cả mọi chuyện, có lẽ cũng là kế sách để Trần Giai Giai tranh thủ hảo cảm của nương ta.

5

Bà ta muốn sờ mặt tôi, ta chán ghét phun nước thuốc đen đắng nghét trong miệng lên người bà ta.

"Á!"

Trần Giai Giai kêu một tiếng, lập tức thương tâm hỏi: "Nguyệt Nhi, là di mẫu chọc con tức giận sao? Di mẫu xin lỗi con."

Cha ta cau mày nói: "Nguyệt nhi, không được vô lễ như vậy."

Lòng ta lạnh băng.

Nương ta thản nhiên nói: "Giai Giai, muội đi trước đi. Nguyệt Nhi còn chưa khỏe, khi nào khỏe lại sẽ tạ lỗi với muội."

Trần Giai Giai lo lắng nói: "Tỷ tỷ, muội không sao, nhưng ngược lại là tỷ, sức khỏe mới tốt lên chưa lâu, vẫn là không nên vất vả, muội tới giúp tỷ trông chừng Nguyệt Nhi."

"Không cần." Nương ta gọi tỳ nữ thân cận Thu Thiền, nói: "Thu Thiền, tiễn khách."

Thu Thiền cô cô mặt mày xinh đẹp, lớn lên cùng nương ta từ nhỏ.

Sau khi nương ta chết, ban đầu là Thu Thiền cô cô chăm sóc chúng ta, bà ấy luôn bảo chúng ta đề phòng Trần Giai Giai, không nên dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.

Sau này Thu Thiền cô cô bị phát hiện trộm một bộ trang sức của Trần Giai Giai, Trần Giai Giai bán bà ấy đi, sau đó nghe các tỳ nữ nói, Thu Thiền bị chủ nhân mới ngược đãi đến chết.

Nước mắt của ta lại rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK