Những mô tả phóng đại trong sách lần lượt biến mất.
Chỉ còn lại miếng bánh kem trong căn phòng chưa đầy mười mét vuông này mới là thật.
8.
Trần Niệm lên cấp 3, học hành cũng tạm, không nổi bật, nhưng muốn đậu vào một trường đại học bình thường thì không vấn đề.
Ngày tháng cứ yên bình hạnh phúc mà trôi qua, suýt chút nữa tôi cũng quên mất mình đang sống trong một quyển sách.
Tôi mang theo bánh sinh nhật đến cổng trường đón Trần Niệm, em vừa cong môi định cười với tôi thì bị một chiếc xe ngắt ngang.
Một người trông có vẻ giống thư ký vui mừng nhìn về phía Trần Niệm:
“Đại tiểu thư, rốt cuộc tôi cũng tìm được cô rồi”
Ở cổng trường người đến người đi, Trần Niệm ngơ ngác không hiểu gì, theo bản năng lùi về sau một bước.
Thư ký nói: “Thật ra cô chính là Thẩm Tri Tuyết, con gái chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, vì hồi nhỏ cô bị ôm nhầm nên mới lưu lạc ở bên ngoài.”
“Chúng tôi tốn bao công sức mới tìm được đến đây, đại tiểu thư, cô mau cùng tôi về nhà nào”
Tin tức này như sét đánh giữa trời quang, Trần Niệm vừa ngạc nhiên, vừa nghi ngờ, vừa hơi hoảng hốt.
Tôi nhìn thấy tất cả, chuẩn bị tâm lý đầy đủ mới bước đến kéo lấy tay em.
“Đừng sợ, có chị đây”
Tôi với Trần Niệm cùng nhau tới nhà lớn Thẩm gia, nguyên một đoạn đường em cứ nắm chặt lấy tay tôi.
Người nhà họ Thẩm đã nhận được tin tức từ sớm, đã đợi sẵn ở phòng khách.
Trần Niệm với Thẩm phu nhân như một khuôn mẫu đúc ra đã chứng minh tất cả.
“Tri Tuyết của mẹ, con chịu khổ rồi” Thẩm phu nhân ôm lấy em, khóc nấc lên.
Trần Niệm được ôm thì luống cuống tay chân, hướng ánh mắt cầu cứu về phía tôi.
Mà tôi đầu óc vẫn đang trên mây, đang cố gắng nhớ đến cốt truyện đã phai nhạt trong hồi ức.
“Nếu cô ấy đã trở lại, vậy hôm nay con sẽ rời đi”
Trên lầu vang lên một giọng nữ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Tôi cũng ngẩng đầu, lần đầu tiên đối diện thẳng mặt với nữ chính.
Thẩm Tri Tuyết từ trên cao nhìn xuống, tư thái phóng khoáng lại thanh cao.
Không biết có phải ảo giác hay không, tôi bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói mềm mại: 【 Ký chủ ngầu quá đi!! 】
Tôi:?
Thẩm Tri Tuyết bước xuống, đối mặt với Trần Niệm.
“Chính chủ trở lại rồi, hàng giả là tôi sẽ rời đi ngay lập tức, sau này nước sông không phạm nước giếng, ba mẹ cô, thân phận thiên kim này trả lại cho cô”
“Tôi đã vứt hết đồ trong phòng, trả lại phòng cho cô đấy”
Nói xong, cô ta liền xoay người đi.
Tôi nhất thời sửng sốt, sau đó thấy cô ấy run lên một chút ở khoảng cách 3m so với cửa.
“Chờ một chút - -”
Cùng lúc đó, Trần Niệm cũng lên tiếng:
“Tôi chưa làm rõ tình huống như thế nào, cô từ hẵng đi”
Thẩm Tri Tuyết dừng một chút mới xoay người lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tốt lắm”
m thanh nhẹ nhàng kia lại xuất hiện:
【 Ký chủ, cần bắt buộc phải hoàn thành cốt truyện “mâu thuẫn ở Thẩm gia”, nếu không sẽ bị điện giật nữa đấy. 】
【 Tôi biết ký chủ chán ghét mấy chuyện này, muốn dao sắc chặt đay rối, nhưng không có cách nào. 】
【Ký chủ đừng sợ, chúng ta cùng nhau ngược tra cũng vui lắm đó. 】
Tôi chỉ nghe thấy âm thanh của hệ thống, không nghe thấy suy nghĩ của Thẩm Tri Tuyết.
À đúng rồi, đây là truyện thể loại hệ thống, ban đầu Thẩm Tri Tuyết do không đấu lại được nữ phụ ác độc nên bị hại ch ết.
Bây giờ Thẩm Tri Tuyết đã có hệ thống, viết lại cốt truyện, vả mặt ngược tra bước đến đỉnh cao nhân sinh.
Một quyển sảng văn quen thuộc.
Thẩm Tri Tuyết ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cô một hai cứ phải như vậy à?”
Trần Niệm không hiểu, nhưng tôi thì có.
Thẩm Tri Tuyết đây là nghĩ Trần Niệm giữ cô ấy lại là có ý xấu gì đó.
Ba người ba tâm trạng khác nhau, Thẩm phu nhân lại chú ý tới bánh kem trên tay tôi.
“Tri Tuyết thích ăn bánh kem à? Tình cờ hôm nay mẹ Dung làm bánh phô mai ngàn tầng, mau mang ra đây”
Trần Niệm không có phản ứng, ánh mắt Thẩm Tri Tuyết lại lấp lóe.
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng.
“Thẩm phu nhân, ngài đang nói ai vậy ạ?”
【 Ký chủ cố lên! Trà xanh ch ết tiêt, xem ký chủ thu thập cô. 】
Tôi lập tức đoán ra Thẩm Tri Tuyết đã bắt đầu cốt truyện rồi.
Tuy tôi không hiểu vì sao nữ chính bây giờ không giống với nữ chính trong truyện, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc tôi nổi cáu.
Mày Thẩm phu nhân nhăn lại, quả nhiên nói ra câu: “Con đừng quậy, em vừa trở về, con làm chị phải nhường em một chút”
Hay lắm, phải có vai phản diện thì mới có sân chơi cho nữ chính chứ.
Nếu đi theo hướng bình thường, Trần Niệm bây giờ hẳn là phải tỏ ra trà xanh đáng thương, sau đó nữ chính sẽ dỗi hộc máu.
Đáng tiếc - -
“Tôi không ăn”
9.
Trần Niệm lạnh mặt, nhìn về phía tôi đang đứng trong góc.
Bọn họ quây quần bên nhau, mỗi người đều ăn mặc gọn gàng.
Mà tôi vì vội vàng đi lấy bánh kem mà quần áo còn chưa kịp thay, cả người ám đầy mùi khói, chẳng hòa hợp chút nào với căn biệt thự xa hoa.
Mẹ Dung cắt bánh ngàn tầng cho tất cả mọi người ở đây, trừ tôi.
Trần Niệm bước hai bước lại giữ chặt lấy tôi, cầm hộp bánh kem tầm thường kia lên:
“Tôi thích ăn cái này”
“Với giờ khuya rồi, tôi phải về nhà ăn sinh nhật, chuyện này để hôm khác rồi nói.”
Thẩm phu nhân thấy chúng tôi muốn đi thì nóng nảy: “Đứa nhỏ ngốc này, đây là nhà con mà, hôm nay cũng không phải sinh nhật con”
Trần Niệm không thèm để ý, kéo tôi đi.
Thẩm Tri Tuyết cũng đứng dậy, cố ý vô tình làm rớt bánh ngàn tầng.
Trúng vào người mẹ Dung.
【 Ký chủ, cô vẫn thích bênh vực kẻ yếu như thế. 】
【 Miễn cưỡng cũng được xem là có mâu thuẫn. 】
【 Tôi cũng không biết nữa, để tôi xem cái đồ nữ phụ này lại làm cái trò yêu gì nữa đây.】
Trần Niệm kéo tôi rời đi, khúc sau tôi không nghe được nữa.
Về đến nhà, Trần Niệm vẫn khó chịu.
Tôi thắp một ngọn nến, bảo cô bé ước đi.
“Chị ơi, em phải làm sao bây giờ?” Cô bé rầu rĩ nói.
Chuyện như vậy quá đột ngột, dù là ai thì cũng không thể bình tĩnh nỗi.
Tôi hiểu: “Dù em có quyết định như thế nào chị cũng sẽ ủng hộ em”
Trần Niệm ngây ngốc nhìn ngọn lửa:
“Ngày này mười năm trước, chị đã đưa em ra khỏi Thôn Thượng Thủy”
“Từ hôm đó em đã thề, chị là người thân duy nhất trên đời của em”
Trông em mơ màng không biết phải làm sao, tôi xoa đầu em: “Không nghĩ ra được thì đừng nghĩ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”
“Thơm quá đi!”
Đột nhiên, một người đẩy cửa kính tiến vào.
Mấy năm nay, nhờ phúc của cha Tiết An An, tôi cũng mở được một cái quán nhỏ, làm ăn cũng khấm khá.
Nhưng người tới lại khiến tôi rất bất ngờ.
10.
Là Thẩm Tri Tuyết.
Cô ấy rất tự nhiên ngồi xuống, nóng lòng nói: “Thổi nhanh đi, sáp nhỏ xuống bánh kem thì làm sao ăn được nữa?”
Trần Niệm trợn tròn mắt: “Cô tới đây làm gì?”
Thẩm Tri Tuyết: “Tôi đã bảo, tôi ném hết đồ đi rồi, cô muốn tôi ngủ trên sàn nhà à?”
“Đừng nói nữa, mau thổi đi”
Trần Niệm thổi nến, vẫn chưa kịp phản ứng: “Cô, chẳng lẽ cô muốn ở đây?”
“Bingo” Thẩm Tri Tuyết tỏ ra dễ thương nhìn tôi, “Chị ơi, chị có thể thu lưu em không?”
“Ai là chị của cô? Ra ngoài cho tôi!” Trần Niệm xù lông.
Tôi nghĩ tới mấy chữ điện giật của hệ thống thì có hơi không đành lòng:
“Nếu em thật sự không có chỗ để đi thì ở đây tạm một đêm đi”
Thẩm Tri Tuyết sửng sốt, giống như không ngờ tôi sẽ đồng ý, vui mừng gật đầu liên hồi.
Ba người chia nhau cái bánh kem, âm thanh hệ thống vẫn vang lên thường xuyên.
【 Hình như cô ấy là bug, tôi hoàn toàn không tra ra được. 】
【Ký chủ, tuy bây giờ không cần phải đi cốt truyện, nhưng cô cũng đừng thân thiết với bọn họ quá, không sau này phải làm sao? 】
【 Hic, ký chủ dữ quá đi. 】
Thẩm Tri Tuyết cười toe toét nhận lấy bánh kem.
Trần Niệm có vẻ không hợp bát tự với cô ấy, hai đứa cãi nhau từ trên bàn cơm xuống tới bàn học.
“Trời ơi, bài đơn giản vậy mà cô cũng làm sai được?”
Trần Niệm nổi giận đùng đùng: “Liên quan gì đến cô!”
Thân là nữ chính, Thẩm Tri Tuyết đương nhiên là một học sinh giỏi toàn năng, cô bé nhấc một tờ giấy lên:
“Chữ này ai viết vậy? Đẹp quá”
Trần Niệm: “Là chị của tôi viết, cô mau bỏ xuống”
Thẩm Tri Tuyết: “Chị ấy viết cách giải cho cô? Chị cô thông minh hơn cô nhiều!”
Trần Niệm hiếm khi không phản bác lại.
Từ khi đi học tới giờ, cô bé nghĩ kiểu gì cũng không hiểu vì sao tôi chỉ tự học thôi mà có thể bỏ xa em tới tận mười tám con phố.
Trước khi xuyên sách, tôi chính là học sinh giỏi 985 đấy.
(985: dự án các trường đại học trọng điểm của Trung Quốc)
Trong nhà chỉ có 2 căn phòng ngủ, Trần Niệm chê Thẩm Tri Tuyết, nhưng lại không chịu để cô ấy ngủ với tôi, lại sợ đồ của mình bị động chạm nếu để cô ấy ngủ một mình.
Suy tính mấy bận, cuối cùng cô bé đành phải chịu đựng ôm chăn về lại phòng mình.
11.
Tôi ngủ một đêm không mộng mị, Trần Niệm lại vác hai quầng mắt đen thui ra khỏi phòng.
Lúc ăn sáng, hai đứa nó còn vì tranh nhau miếng trứng chiên mà suýt nữa bụp nhau.
Tôi can mà đau hết cả đầu.
Chẳng lẽ đây là từ trường đặc biệt của nữ chính và phản diện?
Mãi đến khi hai đứa cút đi học, đầu tôi mới được yên tĩnh một chút.
Sau đó tôi nhận được một cuộc điện thoại của nhà họ Thẩm, bảo tôi chiều hai giờ đến nhà hàng nào đó.
Cái giọng điệu ra lệnh đáng ghét, tôi trực tiếp cho số điện thoại vào danh sách đen.
Kết quả bọn họ tìm thẳng tới cửa nhà tôi.
“500 vạn, rời khỏi con gái tôi”
Tôi nhìn chi phiếu trên bàn, lâm vào im lặng.
Thư ký tỏ ra việc công xử theo phép công:
“Đây là nguyên văn lời nói của phu nhân, phu nhân muốn chuyển đại tiểu thư đến trường quốc tế, không thể ở đây lãng phí thời gian”
Tôi nhàn nhạt nói: “Tôi đâu có ngăn bà ấy”
Thư ký nhìn quanh một vòng, nói ẩn ý: “Đại tiểu thư đã về thì cô ấy nên được nhận những thứ tốt nhất trên đời, người không liên quan chỉ cản trở tương lai của cô ấy”
“Chúng tôi đã điều tra cô, nếu cô thật sự muốn tốt cho đại tiểu thư thì hãy rời khỏi cô ấy”
Muốn tốt cho em ấy?
Thư ký vừa rời đi, Trần Niệm đã trở lại.
Cô bé hớn hở kể cho tôi.
“Chị, chị có nhớ cái tên Du mập không? Cái đứa mà hồi nhỏ chê quán mình không sạch sẽ ấy”
“Hôm nay nó lại bắt nạt bạn bè, em chuốc cho nó một miệng mực, kết quả nó không dám thả một quả rắm nào, giáo viên hỏi nó thì nó bảo nó muốn nếm thử mực có vị gì, cười ch ết em”
Trần Niệm ôm bụng cười to, tôi lại hỏi em:
“Em có biết vì sao nó lại nói như thế không?”
Trần Niệm không biết, tôi thở dài: “Là do chuyện hôm qua, ở cổng trường có nhiều người như vậy, chắc chắn có người nghe thấy”
Đây là lợi ích của có quyền có thế, dù là trong giới học sinh cũng không ngoại lệ.
Trần Niệm chậm rãi thu lại nụ cười, vẻ mặt ch ết lặng.
Tôi không nói nữa, em ấy là một người sống sờ sờ, không phải là nhân vật do tác giả tưởng tượng ra.
Cuộc sống của em do chính em làm chủ.
Tôi đã từng nói, dù em có làm gì tôi cũng sẽ ủng hộ em.
12.
Nhà họ Thẩm gửi thư tới, nói ông nội Thẩm đại thọ 80 tuổi, mời Trần Niệm đến tham dự.
Dù sao cũng là ông nội mình, Trần Niệm đồng ý đi.
Thư mời là do Thẩm Tri Tuyết đưa đến.
Cô ấy có vẻ rất thích chạy đến đây, ngoại trừ lúc phải đi cốt truyện thì cô bé năng động, đầy sức sống này cũng khá dễ thương
Cũng may Trần Niệm không thích đến nhà chính của Thẩm gia, nên cũng không vất vả lắm.
Thẩm Tri Tuyết lại cãi nhau với Trần Niệm, tôi xoa mắt, nghe hệ thống câu được câu không trò chuyện với Thẩm Tri Tuyết.
【 Ký chủ, cô phải chuẩn bị cho tốt vào 】
【 Đừng, nếu cốt truyện bị đóng băng, cô sẽ bị trừng phạt đấy. 】
【 Không thể, hắn chắc chắn sẽ xuất hiện, đây là tình tiết quan trọng trong truyện, sẽ không thể thay đổi vì bất cứ ngoại lực nào. 】
Mấy câu không đầu không đuôi, nhưng tôi nghe ra được hai việc.
Trong tiệc mừng thọ sẽ xuất hiện một nhân vật quan trọng, liên quan đến cả hai cô bé.
Thẩm Tri Tuyết phải đi cốt truyện, xé rách mặt với Trần Niệm.
Tôi nhìn Thẩm Tri Tuyết cười hề hề trêu chọc Trần Niệm, vô cùng bất lực.
Dù cho nữ chính nữ phụ không muốn cạnh tranh nhau với nhau thì kết cục vẫn không thể thay đổi sao?
Tiệc mừng thọ rất nhanh đã đến.
Trần Niệm mặc một bộ đồ giản dị, không mặc lễ phục thư ký đưa tới.
Thẩm Tri Tuyết nhìn cô bé đánh giá, vuốt v e cằm.
【 Hự, cái này trong truyện không có nhắc tới 】Hệ thống nói.
Vì thế Thẩm Tri Tuyết cũng mặc một bộ đồ giản dị, thậm chí trên vạt áo còn dính vết dưa hấu lúc nãy ăn rớt xuống.
Chúng tôi ba người vừa vào cửa liền trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.
Thẩm phu nhân nhăn mày, dạy dỗ Thẩm Tri Tuyết: “Sao con kéo cả em gái làm bậy theo nữa?”
Thẩm Tri Tuyết cười lạnh: “Ai là em gái? Thẩm phu nhân, xin ngài chú ý cách dùng từ”
Đó, lại bắt đầu nữa rồi.
Trần Niệm vẫn còn rất bất mãn với việc Thẩm phu nhân làm lơ tôi hôm trước.
Chân vừa nhấc lên liền giống như nam châm dính vào bên trái tôi.
Thẩm Tri Tuyết thì vừa đối đầu với Thẩm phu nhân vừa dính vào bên phải tôi.
Tôi giống như miếng nhân kẹp ở giữa bánh quy, bị Thẩm phu nhân âm u liếc một cái.
Bên cạnh ông nội Thẩm có một củ cải nhỏ, chính là đứa bé bị thiên kim thật trong truyện đẩy xuống cầu thang.
“Chị ơi” Cậu bé chạy như bay tới trước mặt Thẩm Tri Tuyết, củ cải này được thiết lập rất trung thành với nữ chính.
Hai chị em vui vẻ trò chuyện với nhau, hệ thống gọi nháo nhào cả lên.
Đây vốn là tiết mục k1ch thích nhất, thiên kim thật lúc này sẽ nảy sinh lòng ghen ghét.
Nhưng tôi quay đầu nhìn Trần Niệm, cô bé đang lo lắng giúp tôi ngăn cản ánh mắt của Thẩm phu nhân.
“Chị, chị phải theo sát em đấy, sao em cứ có cảm giác bà ấy không có ý gì tốt”
Tôi đoán hệ thống chắc đang ngồi xổm trong WC khóc huhu.
13.
Yến tiệc được một nửa, ông nội Thẩm gõ gõ cây gậy trong tay:
“Nhân cơ hội ngày hôm nay, tôi muốn tuyên bố một chuyện”
Một chàng trai anh tuấn mặc âu phục, đeo giày da tiến lên.
Tôi lập tức ý thức được nhân vật quan trọng mà hệ thống nhắc đến là ai.
“Di Châu sẽ đính hôn với cháu gái tôi Thẩm Tri Tuyết, ít ngày nữa sẽ tổ chức tiệc đính hôn, mong các vị có thể đến tham dự.”
Đây mẹ nó là nam chính mà!
Thẩm phu nhân một tay bắt lấy Trần Niệm, đẩy cô bé đến giữa buổi tiệc.
Trần Niệm khiếp sợ đối diện với chàng trai anh tuấn.
“Con không đồng ý!”
Chàng trai anh tuấn trầm lặng như nước, thâm tình nhìn về phía Thẩm Tri Tuyết: “Em ấy là vị hôn thê duy nhất của con”
Sắc mặt Trần Niệm khó coi vô cùng, chỉ vào chàng trai anh tuấn: “Thôi đi, mấy người làm cái trò gì vậy?”
Thẩm Tri Tuyết run lên, không nói câu nào.
Còn tôi thì đơn thuần không biết phải nói gì, lo lắng nhìn Thẩm Tri Tuyết.
Nói như thế nào nhỉ? Khung cảnh bây giờ hỗn loạn như cái nồi hầm, quần chúng hướng ánh mắt tới hóng chuyện.
Vị hôn phu vốn thuộc về mình lại si tình với hàng fake, trước mặt tất cả mọi người vả thẳng vào mặt mình, thiên kim thật trở thành trò cười cho tất cả mọi người trong bữa tiệc.
Vì thế cô ấy hoàn toàn hắc hóa, dùng mọi thủ đoạn cướp đi nam chính, dây dưa với nữ chính mấy chục vạn chữ, cuối cùng bị mọi người vứt bỏ, ôm hận mà ch ết.
Đây vốn là kết cục của Trần Nha Nha.
Chứ không phải của Trần Niệm.
Trần Niệm nhìn xung quanh, trông cô bé như một thanh trúc giữa tòa lâu đài ngợp vàng son.
“Một tuần trước tôi vừa mới biết thân phận của mình” Em chậm rãi nói, “Thẩm phu nhân, một ngày ngài gọi tới mười cuộc điện thoại kêu tôi về nhà”
“Tôi hỏi ngài, mười năm qua ngài làm cái gì? Vì sao trước đây ngài lại để mất tôi?”
“Lúc tôi đến nhà họ Thẩm, ngài trông thì có vẻ kích động, nhưng tại sao trên bàn lại có trà hoa đang uống dở.”
“Hôm nay ông nội Thẩm thậm chí không nói một câu nào với tôi đã tự tiện định chuyện hôn nhân của tôi.”
Mọi người đều đang hóng chuyện, Thẩm phu nhân bị nói tới mức mặt mày tái mét: “Di Châu ưu tú như vậy…”
“Ồ - -” Tiếng này là của Thẩm Tri Tuyết.
“Ngài biết vì sao hôm nay tôi lại đứng ở đây không?”
“Vì tôi nghĩ tôi có thể gặp được người cha chưa từng lộ diện của mình”
Trong mắt cô bé tràn đầy thất vọng, sau đó lại rất thoải mái: “Xem ra là do tôi ảo tưởng”
“Chỉ là một đứa con gái, sao mà quan trọng bằng sự nghiệp của ông ấy được” Thẩm Tri Tuyết tiếp lời.
Tôi thấy bàn tay rũ xuống của Thẩm Tri Tuyết run lên kịch liệt.
Mà nam chính tự xưng là thâm tình từ đầu tới cuối lại hoàn toàn không phát hiện ra.
14.
【…… Tích…… Chủ, nhanh lên…… Không được…… Cô…… mau……】
m thanh của hệ thống đứt quãng, Thẩm Tri Tuyết càng ngày càng cúi thấp đầu, ý đồ che đi khuôn mặt đã tái mét.
Cô ấy thế mà vẫn quật cường đến tận bây giờ, thà chịu trừng phạt cũng không muốn cúi đầu nhận mệnh.
Tôi lo tới mức mồ hôi chảy ướt đẫm trán, không biết phải giúp cô bé thế nào.
Bỗng nhiên, trong đầu đột nhiên lóe lên.
“Nhưng mà sự nghiệp của ông ta sẽ chẳng duy trì được bao lâu”
Tôi đột ngột lên tiếng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tôi dằn xuống nỗi sợ trong lòng, nói rõ ràng từng chữ một.
“Thuật toán dưới chót trong công nghệ của Thẩm thị có một lỗ hổng cực lớn, chẳng mấy tháng nữa sẽ bị công nghệ của Trường Lâm phá giải”
“Thẩm thị phá sản, toàn bộ gia sản bị niêm phong, chủ tịch Thẩm tức giận tới mức đột phát bệnh tim”
【 Tích…… Cô ta…… không……】 m thanh của hệ thống càng thêm hỗn loạn, cơ thể Thẩm Tri Tuyết càng run mạnh hơn.
“Thẩm phu nhân bán hết trang sức của cải cuối cùng mới có thể gom đủ chi phí phẫu thuật”
m thanh của hệ thống chỉ còn lại tiếng rè rè.
“Số tiền phẫu thuật là …”
Một âm thanh bén nhọn vang lên.
Trái tim tôi càng đập mạnh hơn, thành hay bại dựa vào ngay lúc này:
“...125 vạn”
Thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Thẩm Tri Tuyết yếu ớt ngã xuống đất, Trần Niệm lập tức chạy lại đỡ, phát hiện mặt cô ấy trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh.
“Cô sao vậy?”
Thẩm Tri Tuyết vẫn chưa hết run rẩy, nở nụ cười với tôi, run rẩy giơ ngón cái lên.
Thật ra cũng là do tôi đột nhiên nghĩ tới câu nói kia của hệ thống - -
“Đây là tình tiết quan trọng trong truyện, sẽ không thể thay đổi vì bất cứ ngoại lực nào”
Nếu ngoại lực không thay đổi được, vậy nội lực thì sao?
Tôi lợi dụng một nhược điểm trí mạng của mọi quyển truyện - -
Lộ cốt truyện.
Việc giữ bí mật cốt truyện đối với hệ thống mà nói là liên quan tới mạng sống, một khi lộ cốt truyện, nó sẽ phải xây dựng lại một cốt truyện khác, xóa đi cái bug này.
Ở đây có nhiều NPC như thế, càng không nói đến nam chính, nữ chính và cả nữ phụ.
Một khi bị quá tải, hệ thống sẽ tự thiêu đốt chính mình.
Sự thật chứng minh, tôi thắng rồi.