Khi rời doanh trại, hắn sai người đưa đến một chiếc áo khoác lông cáo, ta mới biết hắn đã sớm nhìn thấu thân phận nữ nhi cải trang nam tử của ta.
Hoài Bắc ẩm ướt lạnh lẽo, dù ngồi trên xe ngựa bọc da bò, sau một chặng đường dài mệt mỏi, cả người cũng cứng đờ và lạnh cóng.
Huynh trưởng đã chuẩn bị cho ta rất nhiều áo khoác lông cáo, chiếc áo khoác lông cáo mà Khương Vân Tức tặng, xét về màu lông và chất da, không thể nói là quý giá, nhưng lại vô tình hợp mắt ta, sau này còn được mang theo làm của hồi môn vào vương phủ.
Mẫu thân của Khương Vân Tức xuất thân không cao, cũng không được sủng ái, đến khi hắn được phong vương lập phủ, cũng chỉ có thể ở vùng Hoài Bắc xa xôi, thay quyền quản lý năm vạn binh mã trấn giữ dãy núi Kỳ Liên.
"Với sức mạnh của nhà ta, ủng hộ một vị hoàng tử khác thì đã sao? Chưa kể Hoằng vương và Toại vương đều là hạng người như hổ như sói, không thể cùng họ mưu đồ, hiện nay họ đã có thế gia giúp đỡ, sự hỗ trợ của nhà ta tuy có ích lớn, nhưng sao có thể so sánh việc giúp người khi hoạn nạn?
"Khương Vân Tức ở Hoài Bắc cùng ăn cùng ở với binh sĩ, hai bàn tay đầy vết chai, hắn hiểu nỗi khổ của tướng sĩ canh giữ biên cương, người như vậy lên ngôi hoàng đế, mới có thể đồng cảm, đối xử tốt với tướng sĩ trong quân."
Khương Vân Tức là lựa chọn tốt nhất cho tương lai của nhà họ Chung.
Vì vậy, khi hắn đến cầu hôn, ta không chút do dự gật đầu đồng ý.
2
Năm xưa Chung Quốc công phủ gả nhi nữ, Hoàng hậu nương nương ban tặng mũ phượng hỷ phục, Trưởng công chúa đích thân thêm của hồi môn, dưới ánh nến lung linh, ánh mắt hắn sáng ngời, tình ý dạt dào.
Rõ ràng chúng ta đều hiểu, hai họ kết hợp, không phải để tác thành cho tình yêu của riêng ai. Nhưng tình ý trong mắt hắn như ánh sao lấp lánh của dải ngân hà đêm hè, dường như xa xôi không thể với tới, lại như gần ngay trước mắt.
Khi loạn lạc ở Thục Trung diễn ra, hắn điều động binh mã Hoài Bắc kịp thời dẹp loạn, lập đại công.
Bệ hạ điều hắn về Đế đô, ban cho hắn quyền điều động tuần phòng doanh trong kinh.
Tối hôm đó, chúng ta mở tiệc ăn mừng.
Sau khi cho mọi người lui ra, hắn mượn men say, nửa tỉnh nửa mê bàn bạc với ta: "Tôn nữ nhà Thái phó, họ Trữ, từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, tính tình ôn hòa, ta nạp nàng ấy làm trắc phi được chứ?"
Ta không nhớ mình đã đáp lại thế nào, chỉ nhớ một luồng khí lạnh lẽo từ sau lưng dâng lên, như một cây kim đ.â.m vào tim ta, cơn đau âm ỉ lan ra khắp tứ chi.
Đôi mắt hắn hơi đỏ lên vì đã uống rượu, ánh mắt nhìn ta có sự dò xét, thăm dò, giống như một con cáo gian xảo.
Trong lúc ta còn đang chấn động chưa kịp hoàn hồn, hắn lại ân cần tìm cho ta một bậc thang để xuống.
"Bản vương say rồi, vương phi dìu bản vương đi nghỉ ngơi đi."
Đồng sàng dị mộng, ta trằn trọc cả đêm không ngủ được.