Lục Xuyên Trạch nghe thấy tiếng thét của Chử Trần, đến thở cũng không dám thở mạnh. Giãy dụa nhấc người dựa vào đầu giường, thấp giọng cười nói: ''Tôi cũng không hề biết cậu sẽ là Omega đó, vừa nãy là ngoài ý muốn, tôi không có hứng thú gì với cơ thể của cậu.''
Lục Xuyên Trạch nói thêm câu nữa thì mặt của Chử Trần càng đen đi một phần, không hứng thú còn sờ, nếu có hứng thú còn muốn làm cái gì nữa.
Chử Trần dằn xuống tức giận, bò dưới đất vươn tay lấy từ cái lỗ nhỏ trên ván giường ra một chiếc hộp đen, trong hộp đựng tất cả đều là thuốc ức chế được đặc chế.
Chử Trần thành thạo vén áo tắm của mình lên, nhanh – chuẩn – dứt khoát đẩy thuốc ức chế vào. Chử Trần nhìn Lục Xuyên Trạch không khác tí gì, hâm mộ không thôi.
Cậu trời sinh mang cảm giác đau đớn nhạy cảm, mỗi lần dùng thuốc ức chế đều như muốn lấy mạng, Lục Xuyên Trạch thì tốt rồi, da thô thịt dày không chút phản ứng.
''Chử Trần, sao cánh tay lại thâm đen vậy.''
Chử Trần còn đang dọn dẹp đống thuốc, không thèm ngẩng đầu, ''Bình thường, chuyện vặt thôi, cậu bớt nhiều chuyện.''
Lục Xuyên Trạch cười khỉnh một tiếng, nằm trên giường không động đậy. Đôi mắt liếc về vết bầm tím trên cánh tay, thầm than. Chử Trần sợ đau nhất, bây giờ hắn không thể cảm nhận được gì, chắc hẳn cơn đau đã chuyển sang Chử Trần trong cơ thể hắn rồi.
''Đứng dậy.''
Lục Xuyên Trạch bất động, không phải không muốn cử động, quả thật là quá mệt. Lúc trước mà có người nói với hắn kỳ dịch cảm của Omega có thể khiến người ta mệt chết hắn nhất định sẽ không tin, không ngờ rằng bị vả mặt nhanh đến như vậy.
Chử Trần lạnh lùng nhìn người đang nằm giả chết trên giường, cười hừ một tiếng, tiến lên nắm cổ tay hắn kéo dậy.
''Lục Xuyên Trạch, đây là giường của tôi.''
''Bây giờ tôi là Chử Trần.''
Tuy nói trên mặt chỉ mang một vẻ ''lợn chết không sợ nước nóng'', nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi dậy, rụt rè tựa vào sofa không động đậy.
Ga giường và vỏ chăn đều bị tháo ra cuộn lại thành một đống vứt vào trong máy giặt, Lục Xuyên Trạch chăm chú nhìn bóng dáng Chử Trần đang bận rộn khóe môi chợt cong lên.
Thay xong vỏ chăn Chử Trần nằm phịch xuống giường, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn Lục Xuyên Trạch, ''Sao cậu chưa đi?''
''Cậu đoán thử nếu mai mọi người thấy Chử Trần đi ra từ phòng của Lục Xuyên Trạch, sẽ ầm ĩ tới mức nào.''
Không một tiếng động.
Những cái khác không nhắc, ai chẳng biết Chử Trần cùng Lục Xuyên Trạch là đối thủ một mất một còn, từ trước giờ là ''Vua không gặp Vua''. Mỗi lần chạm mặt thì đều như núi lở đất nứt, tia lửa bắn tung tóe, nghiêm trọng hơn còn dẫn đến việc ''cá gặp vạ lây''.
Nếu như để người khác phát hiện hai người họ đi ra từ phòng của nhau, chắc chắn bài đăng của trường tuyệt đối đều là ''bạo''.
''Chử Trần, sao cậu vẫn điềm tĩnh vậy. Không tò mò sao, biến thành như này, chúng ta còn có thể quay trở lại được không.''
Nếu không phải Lục Xuyên Trạch dùng giọng điệu bình thản đều đều để nói chuyện này, Chử Trần còn thật sự tin rằng cậu ta đang lo sợ.
''Này có gì đâu, để mai nói đi, có lẽ ngủ một giấc là đổi về lại.''
Sau đó cũng không thèm để ý ánh mắt sáng ngời đằng sau, ôm lấy gối của mình đi mất. Chỉ là đi tới hành lang giống như có người đang đuổi theo phía sau, chạy vội sang đầu bên kia.
Ký túc xá của Lục Xuyên Trạch ở phía trong cùng của tầng một, Chử Trần thì ở ngoài cùng, ở giữa cắt ngang là các phòng của tầng. Ngày thường hai người họ đều cố tình tránh né đối phương, một người đi thang máy hướng Tây, người còn lại đi hướng Đông.
Chử Trần trước khi vào ở dùng đặc quyền để ở phòng ký túc xá một người, phòng một người trong trường quân đội ít đến đáng thương, nhưng không ngờ rằng Lục Xuyên Trạch cũng ở phòng đơn.
Chử Trần rón ra rón rén mở cửa phòng Lục Xuyên Trạch, đem chăn bông giũ như miếng đậu phụ thành kiểu dáng mình thích, đổi gối của mình, trong lòng không chút gánh nặng nào nằm xuống.
Chăn không hề có mùi pheromone ngọt tới độ trong miệng đều là vị trà sữa, ngược lại là một mùi hương gỗ mát lạnh, là mùi thuốc che giấu pheromone mà Lục Xuyên Trạch thường dùng.
Chử Trần nhắm mắt, cẩn thận nhớ lại dáng vẻ Lục Xuyên Trạch thở hổn hển trên giường, thật sự khá là có cảm giác. Chử Trần vô ý thức nuốt nước miếng, trong miệng dường như còn tràn ngập vị ngọt. Sau đó đột nhiên nghĩ tới gì đó mặt mày xám xịt. Mới nãy, cảm xúc kia hình như là khuôn mặt của bản thân mình mà.
Chẳng lẽ mình lại là kẻ cuồng bản thân, đây là suy nghĩ cuối cùng của Chử Trần trước khi chìm vào giấc ngủ.
Tiếng chuông từ máy phát tín hiệu như đang gọi hồn kêu inh ỏi, Chử Trần vươn tay ra khỏi chăn, lần mò dưới gối nghe máy, ''có rắm mau thả.''
Lục Xuyên Trạch nghe đầu bên kia tiếng động bực bội khác thường, biết rằng Chử Trần ngái ngủ càng ghê gớm hơn.
''Chử Trần, từ trước tới giờ tôi chưa từng trễ, bây giờ cậu nên tới lớp học đi.''
''M* kiếp.''
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng ầm, Lục Xuyên Trạch đều tưởng tượng được cảnh Chử Trần ném máy trên giường cái một rồi cáu kỉnh mà chửi bới. Điều duy nhất còn ổn là chưa dập máy.
''Dậy chưa? Cụ Chử.''
Tiếng ma sát kêu sột soạt bên tai Lục Xuyên Trạch, giây tiếp theo máy nghe bị ngắt kết nối.
Sự bực tức theo Chử Trần cho tới khi vào phòng học, tinh thần lực 3S áp chế khiến căn phòng đang ồn ào trong chớp mắt chuyển sang chế độ im lặng.
Chử Trần mắt nhìn thẳng, bày ra khuôn mặt lạnh lùng mà Lục Xuyên Trạch thường làm ngồi vào chỗ mà Chử Trần quen ngồi.
Tiếng hít thở, những ánh mắt săm soi khiến Chử Trần ngớ ra, sao cậu lại ngồi đây, đúng thật là chưa tỉnh ngủ mà.
Tiết Thành - người ngồi bàn trước kiêm tay sai của Chử Trần im lặng nhìn Chử Trần, nắm chặt tay, hít sâu một hơi, nói nhỏ: ''Lục thần, đây là chỗ của anh Chử.''
Quần chúng ăn dưa lúc này hận không thể mọc mắt sau đầu, nhìn xem Lục Xuyên Trạch có vẻ mặt gì.
Từ khi học ở lớp này Chử Trần luôn ngồi ở dãy cuối, mà vị trí của Lục Xuyên Trạch lại ngồi ở vị trí C. Bây giờ Lục Xuyên Trạch ngang nhiên ngồi vào chỗ của Chử Trần, là đang muốn tuyên chiến hay sao.
Ai mà chẳng biết, vừa nhập học ngày đầu tiên Chử Trần không phục với việc tuyển chọn lớp trưởng Lục Xuyên Trạch, thậm chí ở ngay tại đó buông lời đe dọa nhất định sẽ cướp lại vị trí lớp trưởng. Cuộc bình chọn hotboy tiếp đó Chử Trần đích thân ra trận tự bầu cho mình một phiếu, kéo mọi người đều bỏ phiếu cho cậu. Bởi vì Chử Trần khó chịu khi thấy số phiếu của Lục Xuyên Trạch cao hơn mình.
Cuộc thi đối kháng tinh thần lực sau này Chử Trần cũng túm không buông Lục Xuyên Trạch, tới tư thế cũng phải tranh cao thấp. Nếu như hai người họ một mạnh một yếu khác biệt rõ ràng không nói, cứ phải xấp xỉ ở tất cả phương diện không ai chịu khuất phục.
Nóng hổi hơn một vài người bạn giấu tên của bọn họ chồi lên, dồn hết tình cảm viết vài áng văn, tất cả đều là lịch sử tình cảm đấu nhau từ nhỏ tới lớn của hai người. Lúc này mọi người mới vỡ lẽ, hóa ra cả hai là kẻ thù cũ.
Nhưng bọn họ cho tới giờ chưa từng đối đầu trực diện, quần chúng ăn dưa chỉ muốn biết tới chừng nào mới đánh đây.
Chử Trần nâng mí mắt, bình thản nói: ''Vậy thì sao?''
Cái đuôi trong lòng Chử Trần sắp vểnh lên tận trời, đầu thầm nghĩ với diễn xuất này của mình ở Trái Đất cũ thể nào cũng đoạt được giải Oscars Ảnh Đế. Diễn cái kiểu điềm tĩnh thờ ơ với đời của Lục Xuyên Trạch ngày thường một cách tinh tế toàn vẹn.
Tiết Thành cứng họng, muốn hắn làm thế nào đây, không ai không biết Chử Trần khó chịu nhất việc có người ngồi vào chỗ của mình. Giờ thì hay rồi, còn là cái người mà cậu ghét nhất ngồi nữa chứ.
Tiết thành cũng không quan tâm nhiều nữa, hôm nay cho dù hắn có bị khí lạnh của Lục Xuyên Trạch đông cứng cũng phải bảo vệ ''trong trắng'' của anh Chử hắn.
''Lục thần, tôi đã nói với anh Chử, anh ấy sắp tới rồi.''
Mỗi ngày Chử Trần đều đúng giờ bước vào lớp, Lục Xuyên Trạch vì muốn duy trì hình tượng nên luyện tập hơn nửa tiếng ở ký túc xá, ăn xong cơm mới ung dung tới.
Lục Xuyên Trạch đứng tựa vào khung cửa, tay đút túi quần, kiêu ngạo cất tiếng: ''Lục Xuyên Trạch, ra đây.''
Chử Trần quay đầu nhìn Lục Xuyên Trạch, nhíu màu, nói cái gì vậy, diễn xuất này làm lố rồi nha.
Chử Trần không động đậy, hôm nay chính là Thiên Vương Lão Tử tới, theo tính cách của Lục Xuyên Trạch cậu không thể động.
Lục Xuyên Trạch đang dựa vào cửa sắc mặt đanh lại, giọng nói như chứa đựng những mảnh băng vụn lạnh lẽo khiến người sợ hãi, ''Đi ra.''
Một người đứng dựa vào cửa sổ, một người đứng ở cửa, một đứng một ngồi. Đám đông kẹp giữa cố hết sức làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình, không để hai người này phát hiện ra.
Chử Trần thở dài, lạnh lùng đi tới cửa, từ trên nhìn xuống Lục Xuyên Trạch, ''Đi.''
Lục Xuyên Trạch ngoan ngoãn đi theo Chử Trần, để lại đám người trong phòng bối rối không thôi, tại sao lại thấy Chử đại lão hơi nghe lời nhỉ. Sau đó nhanh chóng phủ nhạn, ảo giác nhất định là ảo giác.
Quả nhiên không khí phía trên vẫn tốt hơn, cậu có thể hiểu tại sao Lục Xuyên Trạch lại thích cúi đầu nhìn mình. Bản thân cậu 1m83 so với Omega chắc chắn là hạc giữa bầy gà, nhưng chiều cao này với Alpha chỉ ở mức giữa. Nhất là khi đứng cạnh người cao 1m91 bên cạnh. Chân dài hơn cậu 8cm.
Chử Trần không vui nói: ''Lục Xuyên Trạch, cậu vừa mới làm tôi sụp đổ hình tượng đấy.''
Lục Xuyên Trạch chợt dừng bước chân, trai đẹp nghi ngờ.jpg.
''Tôi làm hỏng hình tượng cậu khi nào, tôi hoàn toàn dựa theo dáng vẻ bình thường cậu nhìn tôi thôi được không.''
Nắm tay Chử Trần cứng lại, ''Tôi đút túi vào tay bao giờ, dùng cái ánh mắt bố mày là nhất nhìn cậu bao giờ cơ.''
Lục Xuyên Trạch lặng lẽ cầm thiết bị Tencent ra, mở chức năng chụp ảnh, nhô lên khỏi da làm lộ ra biểu cảm của Chử Trần.
Chử Trần hoảng hốt, thiếu chút nữa đã bị Lục Xuyên Trạch đánh lạc hướng. Vốn dĩ đường nét trên khuôn mặt đã lạnh lùng giờ càng căng chặt hơn, Lục Xuyên Trạch ngẩng đầu nhìn xương quai xanh của mình rồi lại bất lực thu hồi tầm mắt.
''Ánh mắt của cậu không đúng, tôi chưa bao giờ dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt suống nhìn người khác.''
Chử Trần hừ một tiếng, ờ, Lục thần cậu trước giờ là thần là thánh, trong mắt hờ hững đến mức không chút cảm xúc.
Hai người tựa vào lan can, bầu không khí giương cung bạt kiếm khiến người qua đường đều nín thở mà đi. Hận không thể tranh nhau làm người vô hình, từ nay biến mất không còn gặp lại.
''Đúng rồi, hôm qua cậu thắng không?''
''Xí, đám ô hợp thôi mà. Đáng lẽ cậu phải hỏi tôi làm sao thắng.''
''Ồ, làm sao thắng.''
''Ôi, cũng chỉ là chuyện trong tích tắc. Cậu cũng thật là, vậy mà để người ta đánh tới mức máu chỉ còn 20%.''
Sự chê bai và tự mãn trong lời nói quá rõ ràng, Lục Xuyên Trạch gật đầu cho có. Hồi lâu mới đáp: ''Thực ra, từ đầu tôi chỉ muốn xem xem còn 1% máu trong đấu trường thì sẽ như thế nào.''
Ánh sáng trong mắt Chử Trần bỗng chốc xám xịt, ''Được nha, lần sau cùng anh trai luyện tập, cho cậu biết mùi vị của việc chết trên đấu trường thực tế ảo ra sao.''
Lục Xuyên Trạch úp mở nói: ''Anh Tranh, em còn chưa thua bao giờ đâu.''
Chớp mắt khuôn mặt Chử Trần đỏ lừ, trong mắt toàn là lửa bốc lên. Tay đặt lên đầu Lục Xuyên Trạch mới nhớ ra đây là cơ thể của mình. Kìm lại cơn giận chửi thể một phen, ''Đừng có mà gọi tôi là anh Tranh.'' (đoạn ''chửi thề'' censored nên mình đoán bừa).
Tranh Tranh hai chữ này chạm vào lòng Lục Xuyên Trạch đều nhẹ hơn bất cứ thứ gì, nếu không phải trước đó biết đang nói gì căn bản nghe không rõ.
''Cậu chưa từng thua là vì chưa gặp được tôi, buổi tối lên sàn đấu. Thể hiện kỹ năng cho cậu bớt vênh váo.''
Nói tới cũng lạ, cậu với Lục Xuyên Trạch chưa từng gặp nhau khi ngẫu nhiên ghép trận ở đấu trường. Lấy tính cách của hai người cậu đều không phải kiếu sẽ chủ động đi tìm người khác PK, cứ thế đến hiện tại cũng chưa phân thắng thua.
''Tiết Thành, sao rồi?''
Tiết Thành quay đầu lại, khép lại cửa sau, đè thấp giọng đáp: ''Tình hình chiến trận căng thẳng, đầu tiên là ánh mắt anh Chử áp chế, sau đó Lục thần giọng điệu đè nén, nên chắc là anh Chử nhỉnh hơn một bậc, mặt Lục thần đỏ hết rồi, còn muốn đánh nhau nữa.
''Sao có thể, Lục thần của tôi không phải người như vậy.''
''Ừm, xác thực không phải đánh nhau, là đang sờ đầu anh Chử. Quả không hổ là Lục thần, biết cả việc anh Chử không thích người ta động vào đầu mình, cậu ta cứ chạm vào đấy, Lục thần thắng rồi.''
Một học sinh nam thường ngày không nói gì đột nhiên lên tiếng: ''Cậu không cảm thấy Lục thần với anh Chử cứ kì kì sao á, đang bình thường sờ đầu cái gì.''
Tiết Thành vuốt cằm điềm tĩnh nói: ''Đây là chiến thuật, tạo thành áp lực tâm lý lên anh Chử, nếu như anh Chử mà không chịu được động thủ không phải là thua rồi sao.''
Những người khác nhốn nháo phụ họa theo, nhưng tại sao đột nhiên biến mất hết rồi.
Tiết Thành chầm chậm quay đầu, đối diện với ánh mắt '' giếng cạn không gợn sóng'' của Chử Trần, ''Lục, Lục thần.''
Chử Trần chỉ là tùy tiện nhìn Tiết Thành một cái, ngay tức khắc thu hồi tầm mắt ngồi xuống vị trí center.
Chỉ một ánh nhìn đã khiến Tiết Thành nổi hết da gà, nhanh chóng ngồi ngay ngắn, ần cần hỏi Lục Xuyên Trạch: ''Anh Chử, anh cùng Lục thần là như nào vậy?''
Mắt trái viết chữ ''hóng'', mắt phải viết chữ ''hớt''. Đây là không làm rõ thề không bỏ cuộc.
Bút trên tay Lục Xuyên Trạch quay vài vòng rồi vững trãi rơi vào trong lòng bàn tay, ''Cậu hứng thú lắm sao?''
''Cũng, cũng gần vậy.''
Tiết Thành nước mắt lưng tròng quay trở về, sao hôm nay trên người anh Chử lại có bóng dáng của Lục thần vậy, ánh mắt đó quả thật là sợ hãi, không thể nói không chút liên quan, chỉ có thể nói là giống y như đúc.
Chú thích:
[1] 王不见王: hiện tại được dùng trong ngôn ngữ mở rộng của cờ tướng, chỉ việc 2 quân Tướng và Sư gặp nhau bắt buộc có một con sẽ chết. Ẩn dụ việc 2 người không thể gặp nhau, khi chạm mặt sẽ có xung đột. (Giải thích mang ý tương đối)
[2] 城门失火、殃及池鱼: thành ngữ trong một câu chuyện ngụ ngôn, xuất hiện sớm nhất trong ''风俗通义'' của Ưng Thiệu thời Đông Hán. Cả câu tức: khi thành cháy, người dân dùng nước ở hộ thành hào để dập lửa, khi dập được lửa cũng là lúc cá bị thiếu nước chết. Thành ngữ dùng để chỉ người đứng ngoài không làm gì nhưng vẫn bị vạ lây, gặp tai họa.
[3] 娇喘吁吁: ''娇喘'' trong câu thường dùng miêu tả nhịp thở của một người để nhấn mạnh sự mềm mại, yếu đuối, dùng trong cả trường hợp thực hiện hành động có cường độ cao (như ấy ấy).
[4] 带感: ngôn ngữ mạng, được sử dụng khi người con trai nói về con gái hay trong những bộ phim, bài nhạc, bài viết, có nghĩa: rất có cảm giác (tốt), khá cảm động...
[5] 天王老子: để chỉ người tôn quý, có uy quyền nhất.
Danh Sách Chương: