Ta nhớ nữ nhân kia từng nói với nha hoàn, gương mặt đầy vẻ xuân sắc:
“Phu quân ta không chịu nổi mùi cua, nhưng ta lại thích món này nhất.”
“Chàng hứa với ta, hôm nay khi ta về phủ, chàng sẽ thưởng cho ta một bát đầy gạch cua do chính tay chàng bóc.”
Hắn về muộn như vậy, là vì bận bóc cua cho nàng ta sao.
Ta cũng từng rất thích ăn cua.
Trước khi lấy Mạnh Diệp, phụ thân và huynh trưởng thường xắn tay áo, bóc đầy một bát thịt cua cho ta.
Sau này, Mạnh Diệp nói hắn không chịu nổi mùi tanh của cua, dù chỉ đứng từ xa cũng khiến dạ dày hắn đảo lộn.
Vì hắn, ta đã không còn ăn cua nữa.
Đến hôm nay, khi ta còn đang vì tình yêu mà nhượng bộ, thì hắn đã học cách dung hòa trong tình yêu.
Dung hòa sở thích và thói quen của một người khác một cách cẩn trọng.
Thực ra, ta cũng từng có một tình yêu mãnh liệt và rõ ràng như thế.
Khi ấy, ta vẫn chưa phải là thê tử của hắn.
Chỉ thuận miệng nói một câu rằng, bánh đậu xanh của nhà ngoại ta mềm mịn, thơm dịu mà không ngấy, chỉ tiếc là quá xa, lần sau muốn ăn lại chẳng biết phải chờ đến bao giờ.
Vậy mà hắn đã một mình cưỡi ngựa, ngày đêm không nghỉ, chạy suốt bốn ngày liền để mang về bánh đậu xanh từ nhà ngoại.
Ta, người luôn được phụ thân và huynh trưởng nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng thiếu tình yêu, nhưng cũng không khỏi động lòng vì sự quan tâm chân thành và nồng nhiệt của thiếu niên ấy.
Nhiều năm trôi qua, cách Mạnh Diệp yêu một người, vẫn không hề thay đổi.
Chỉ là, người được yêu, không còn là ta.
Trong lòng ta cảm thấy nghẹn ngào, đôi mắt cũng trở nên cay xè.
“Bánh đã vụn nát cả rồi.”
Bàn tay hắn đang vuốt ve mái tóc ta chợt khựng lại:
“Cái gì?”
Ta mỉm cười:
“Năm ấy, chiếc bánh đậu xanh mà chàng ôm chặt trước n.g.ự.c mang đến cho ta, vẫn bị vỡ vụn thành từng mảnh trong suốt hành trình dài.”
“Mạnh Diệp, chàng nói xem, nếu chúng ta có một đứa con, có phải mọi chuyện sẽ trọn vẹn hơn không?”
Đôi mắt hắn đối diện với ta, nhưng đầy vẻ chột dạ mà nhìn sang nơi khác:
“Đừng nghĩ lung tung! Nếu nàng muốn ăn bánh đậu xanh, ngày mai ta sẽ cho người mua về cho nàng.”
Thời gian đã thay đổi, ta cũng đã lâu không còn ăn bánh đậu xanh nữa.
Chỉ có những cô nương chưa từng trải qua thế sự mới có thể bị một món ăn làm cho vui sướng như vậy.
Còn ta, không thèm tìm kiếm dấu vết của tình yêu trong sự lạnh nhạt.
Hắn tưởng rằng ta không biết, nhưng chỉ một khắc trước đó, hắn đã đến viện của mẫu thân hắn để xin cho người phụ nữ bên ngoài và đứa trẻ chưa chào đời kia một danh phận chính đáng.
Còn mẫu thân hắn chỉ đáp lại bốn chữ:
“Khứ mẫu lưu tử*.”
*Giữ con, bỏ mẹ.
Khi có người báo rằng trong Viện Văn Thư có việc gấp, Mạnh Diệp liếc nhìn ta một cái, nói:
“Phu nhân nghỉ ngơi sớm đi, ta đi một chút rồi sẽ về.”
Hắn sẽ không trở lại đâu, đó là màn cảnh cáo mà nữ nhân kia dành cho ta.
Ta quay người liền gọi Liên Thành, người hộ vệ được đưa đến từ nhà mẹ đẻ.
Trên chiến trường, hắn là người thăm dò tình báo, chỉ cần hắn muốn, chẳng có gì mà không thể điều tra ra.
“Điều tra xem, gần đây lão gia đã đi đâu.”
“Đừng để lộ ra, cũng đừng kinh động đến hắn.”
Liên Thành ngạc nhiên nhìn ta một thoáng.
Ta và Mạnh Diệp đã thành hôn mười lăm năm, từ khi còn bé đến giờ đã gắn bó với nhau suốt ba mươi năm.
Ta có thể nghi ngờ rằng phụ thân và huynh trưởng của ta nắm quyền lớn sẽ mưu phản, nhưng sẽ không bao giờ tin rằng Mạnh Diệp sẽ phản bội ta.
Chính vì vậy, khi bị phản bội, bị người mà ta tin tưởng nhất quay lưng, lại càng đau đớn hơn.
“Cửa sau của Viện Văn Thư có chiếc xe ngựa dự phòng của hắn, ngươi cứ bám theo, chắc sẽ điều tra dễ dàng thôi.”
Một khi con người đã chấp nhận thực tế, buông bỏ cảm xúc, đầu óc sẽ trở nên đặc biệt sáng suốt.
Mạnh Diệp mỗi ngày đều lui tới Viện Văn Thư, làm sao có thể nuôi một người sống sờ sờ ngay dưới mí mắt của ta?
Có lẽ hắn đã từ Viện Văn Thư mà tráo đổi xe ngựa, lặng lẽ rời đi.
Ta đoán không sai, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thông tin về cô nương mà hắn giấu ở Tây Thành, thậm chí ba đời tổ tiên của nàng ta, đã nằm trong lòng bàn tay ta.
Nàng là thứ nữ của vị phó tướng từng theo huynh trưởng ta, tên là Ôn Vân Dương.
Nay đang tuổi thanh xuân, cưỡi ngựa ở vùng ngoại ô kinh thành và vô tình lọt vào mắt xanh của Mạnh đại nhân.
Thân phận thứ nữ vốn đã khó khăn, nàng ta chịu đủ sự khinh miệt của đích tỷ và chủ mẫu, cưỡi ngựa ra khỏi thành chỉ để tìm một con đường sống.
Mạnh Diệp thương xót nàng.
Vì thế mà hắn thương đến tận giường, còn cho nàng một căn viện ba dãy, nha hoàn, nô bộc, thậm chí còn nhiều hơn cả của ta.
Tình yêu của một cô nương trẻ là nồng nhiệt và bá đạo, nàng luôn vội vàng chứng tỏ mình quan trọng hơn chính thất đã già và tàn úa như ta.