Anh ấy hận tôi, chuyện này nằm trong dự liệu.
Dù sao thì bọn tôi cũng kết thúc trong không vui. Sáu năm trước tôi nắm trong tay tài liệu bất lợi của Tạ Tùy, lừa nhà họ Tạ được một số tiền lớn.
Đêm đó tôi chuẩn bị bỏ trốn ra nước ngoài. Anh ấy đang bị bệnh, không biết nhận được tin tức ở đâu vội chạy đến tìm tôi. Sau đó bị hơn chục vệ sĩ đuổi theo giữ lại.
“Bé yêu, có chỗ nào anh làm chưa tốt sao? Em nói cho anh biết, anh chắc chắn sẽ sửa.”
“Tên ngốc này, anh nhìn xa trông rộng thêm chút có được không, 20tr tệ lận đấy, anh đừng để ý đến tôi nữa, đôi bên đều có lợi.”
Anh ấy cầu xin tôi đừng đi. Tôi không thèm liếc mắt một cái, mặc cho anh ấy gào khản cả giọng, hèn mọn cầu xin. Từ đầu đến cuối tôi vẫn vô cùng thờ ơ.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, Tạ Tùy cuối cùng cũng hết hy vọng.
Mắt anh ấy đỏ ngầu, như muốn ăn thịt người, khàn giọng quát lớn: “Tốt nhất em vĩnh viễn đừng quay lại nữa! Đừng để anh gặp được em! Nếu không anh nhất định giết chết em!”
Chuyện cũ quá mức nặng nề, tôi không có gì để nói.
Lực siết cổ tay tôi càng lúc càng chặt, Tạ Tùy nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu lạnh lẽo: “Em bỏ đi sáu năm, tôi ròng rã tìm em suốt sáu năm.”
“Nghê Điệp, em còn dám về sao?”
“Sao lại không dám, tôi về cùng với bạn trai mình.”
Tôi không chút sợ hãi, đối diện với ánh mắt của anh ấy, mỉm cười như chẳng có gì.
06.
“Em có bạn trai mới rồi?” Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, giọng nói có phần nhỏ đi.
“Đúng vậy, tôi quen khi ở nước ngoài, là cậu hai nhà họ Giang, Giang Yến.” im lặng một chút tôi lại bổ sung thêm, “anh ấy rất hào phóng với tôi.”
Sau một hồi im lặng, Tạ Tùy buông tay tôi. Anh ấy tức giận quay lưng lại, từ trong cổ họng gầm lên một chữ “cút.” Giống như chỉ cần nhìn tôi thêm một lần cũng thấy phiền….
Cuộc phỏng vấn lần này cũng tạm, còn nhiều thông tin chưa moi. Chị Lý xuất viện, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Có điều nghĩ lại thời gian tôi vừa đến công ty, thấy tôi nhát gan không dám hỏi này hỏi kia nên cũng không trách tôi.
Tối đó tôi vừa tan ca đã thấy Giang Yến đến đón.
Anh ta vừa về nước, cần kết bạn, lôi kéo nhân mạch. Nói rằng có một buổi tiệc rượu, cần tôi tham gia cùng.
Tôi không có nói bừa gạt người. Tôi và Giang Yến đúng thật là đang yêu nhau. Có điều tính chất thì không phải vậy, bọn tôi càng giống đồng minh hợp tác với nhau hơn.
Tôi cần tiền, anh ấy cần mặt mũi. Hữu danh vô thực, bọn tôi không can thiệp chuyện riêng của nhau.
Trong phòng riêng, tất cả đều là cậu ấm cô chiêu từ những gia đình giàu có.
Tôi thấy họ gọi tôi một tiếng “chị dâu”, “em dâu.” Trong tiếng người ồn ào tôi nghe có ai hỏi, “sao anh Tùy còn chưa đến nữa?”
Trực giác của tôi nhận thấy có gì đó không ổn.
Quả nhiên không lâu sau Tạ Tùy xuất hiện.
Anh ấy đi vào trong, ánh mắt nhìn tôi và Giang Yến một chút, nhưng rất nhanh lại rời đi.
07.
Anh ấy vừa ngồi xuống, một đống người đã thân thiện vây quanh mời rượu hỏi han.
Trước sự vây quanh của mọi người, biểu cảm của Tạ Tùy vẫn hời hợt. Anh ấy châm một điếu thuốc, ngẩng đầu nhận lấy ly rượu.
Tạ Tùy từng là một người không chạm vào thuốc lá và rượu, bây giờ lại thuần thục như vậy.
Tôi im lặng nhìn anh ấy.
“Anh Tùy, hình xăm trên cổ tay anh còn chưa tẩy sạch à?”
Có người tinh mắt, chú ý đến hình xăm bên trong cổ tay phải của Tạ Tùy. Đó là hình xăm một con bướm, cánh bướm màu đỏ đã phai đi chỉ còn mờ mờ.
Người bên cạnh lại cười mờ ám, tiếp tục nói: “Chắc chắn là vì em gái nhỏ nào đó rồi, đoán chừng anh Tùy vừa yêu vừa hận, thế nên không nỡ tẩy sạch.”
“Em gái nào vậy? Bọn tôi quen anh Tùy trễ, chưa từng nghe nói.”
Tạ Tùy lười biếng mệt mỏi ngước mắt: “Không nhớ rõ từ lâu rồi.”
“Đã tẩy hai lần nhưng vẫn không sạch, lười quá nên tạm thời cứ để như vậy đi.”
Anh ấy liếc nhìn tôi đang vùi đầu ăn trái cây, lạnh giọng nói: “Để tìm xem hôm nào rảnh rảnh, xăm bừa con rùa đen lên cũng được.”
Tôi sặc dưa hấu, ra sức liều mạng ho khan. Giang Yến vội vàng vỗ lưng thông khí cho tôi.
Tạ Tùy mặt không biểu cảm, đưa một cốc nước đến trước mặt tôi: “Cô Nghê, uống nước đi.”
“Đừng để bị sặc chết.”
08.
Mồm miệng ác độc vậy đó.
Giang Yến nhướng mi: “Hai người biết nhau à?”
Uống hơn nửa ly nước, cuối cùng tôi cùng bình thường trở lại.
“Mấy ngày trước em có phỏng vấn anh Tạ đây.”
Mấy người trên núi hôm đó cũng có mặt, nghe vậy, lại ầm ĩ một hồi. Nói bản thân không nhận ra tôi, ai nấy thi nhau uống rượu tự phạt.
Giang Yến nói: “Thế thì trùng hợp thật, năng lực nghiệp vụ của Nghê Nghê nhà tôi rất tốt đúng không.”
“Là do cô ấy nhân dịp giữ lấy tôi phỏng vấn khi đang đi trên đường, bọn tôi mới có cơ hội quen nhau.”
Tạ Tùy bóp mạnh ly rượu, cười lạnh không đáp. Qua ba tuần rượu, mọi người cũng nói tới chủ đề chính.
Giang Yến bắt đầu thử thăm dò bàn chuyện làm ăn với Tạ Tùy.
Sản nghiệp nhà họ Giang đều ở nước ngoài, lần này về nước không thể không hợp tác với nhà họ Tạ.
Những người khác sôi nổi thảo luận, nói Giang Yến thật sự rất nhiệt huyết.
Giang Yến mỉm cười bày tỏ thái độ: “Như vậy thì có là gì, có thể thuận lợi hợp tác với nhà họ Tạ, muốn tôi thế nào cũng được.”
Tạ Tùy cũng cười.
Cười.
Ở trong mắt, không hề có độ ấm.
Anh ấy rít một hơi thuốc lá, phà khói trắng.
Nghiêng đầu sang, nhìn tôi rất lâu.
“Bạn gái của anh rất xinh.”
“Nếu tôi nói, tôi muốn hai người chia tay thì sao?”