Mục lục
Bảy Năm Anh Đợi Em - Nhan Tự Nhĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3.

“Vâng vâng, đi ngay.”

Lý Mộc Nhi hẹn tôi ở quán café cách hai khu phố.

Tôi vừa vào đã gặp một đôi mắt lạnh băng hình viên đạn. Đại tiểu thư khoanh tay nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

“Chào cô, có việc gì sao.”Tôi thận trọng kéo ghế đối diện cô ta ngồi xuống.

Lý Mộc Nhi ném bộp điện thoại lên bàn: “Hôm qua anh Cẩm Thần nói với tôi, anh ấy sẽ không cưới tôi. Cô giải thích cho tôi biết, đây là ý gì?!”

Người trong quán café đổ dồn mắt nhìn sang chúng tôi.

Tôi bị cô ta hỏi đơ người.

Tô Cẩm Thần không cưới cô, không phải cô nên đi hỏi anh ấy sao? Đâu liên quan gì đến tôi? Tôi giải thích cái gì?

Cô ta nắm cằm tôi, kéo mặt tôi về phía cô ta: “Có phải cô thổi gió bên tai anh ấy? Giả mù sa mưa sắp xếp cho chúng tôi hẹn hò, thực tế là ép anh ấy chia tay với tôi!”

Tôi không phải là người không biết nóng giận, nhưng móng tay cô ta dài như cây thước.

Tôi vội trấn an cô ta: “Không thể nào, sáng nay anh ấy còn nói với tôi, phải chi 30 triệu để cưới cô. 30 triệu đấy chị à, cô là người chị duy nhất của tôi.”

Lý Mộc Nhi sửng sốt.

Tôi nhanh nhẹn kéo mặt mình tránh ra thật xa.

Lý Mộc Nhi định thần lại: “Thật sao? Cô không lừa tôi đấy chứ?”

“Sao lại thế được?” Tôi cho cô ta xem bản kế hoạch mình vừa viết, “Quy trình hôn lễ đều ở đây cả, anh ấy mong muốn được kết hôn với cô càng sớm càng tốt. Tôi cũng thật lòng mong đợi đến ngày ấy.”

Ánh mắt Lý Mộc Nhi bỗng cảnh giác: “Hai người không định nuốt của hồi môn của tôi, tham lam tài sản gia đình tôi, sau đó đá tôi đi chứ.”

“Xem ngôn tình ít thôi.” Tôi dặn dò.

Lý Mộc Nhi hừ, khinh thường đánh giá tôi, mắt toát lên vẻ tính toán: “Được, nếu vậy cô theo tôi đi mua sắm, mua ít đồ cưới.”

Cô ta đứng lên, phần váy bên mông phác họa ra đường cong yêu kiều, xách túi bạch kim, khí thế bức người chờ tôi.

Tốt, ra là Hồng Môn yến.

Lý Mộc Nhi dẫn tôi đến Hermes.

Nhân viên thấy cô ta thì mời vào phòng VIP.

Cô ta búng tay: “Tôi muốn trang sức đính hôn.”

Nhân viên kính cẩn đưa quyển giới thiệu sản phẩm đưa cho cô ta.

“Thư ký Diệp, ngồi đi.” Lý Mộc Nhi tháo kính râm, tiếu lí tàng đao vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

Tôi thấp thỏm ngồi xuống.

Con gái 1688* chúng tôi đặt chân vào Hermes thực sự cần can đảm. (Chú thích: 1688, Taobao là trang web thương mại điện tử phổ biến ở TQ kiểu như Shoppe, Lazada của mình vậy)

Lý Mộc Nhi trải cuốn catologue lên đầu gối tôi, lật từng trang, bình phẩm: “Thư ký Diệp thấy cái nào đẹp?”

Tôi khen ngợi từ tận đáy lòng: “Cái nào cũng đẹp.”

“Xem kỹ đi.” Lý Mộc Nhi mỉa mai, “Dù sao thì đừng nói là mua không nổi, thư ký Diệp còn không có cơ hội xem qua.”

Tôi không thích nghe những lời này: “Tôi có thể tra Baidu.”

Lý Mộc Nhi nghẹn lời.

“Tra trên Baidu thì cái gì cũng có, kể cả trang web chính thức của Hermes. Chưa kể những người giàu nhiệt tình khác còn đăng trên Tiểu Hồng Thư để chia sẻ với chúng tôi.”

Lý Mộc Nhi tức hộc máu liếc tôi.

Nhìn tôi làm gì.

Không biết bây giờ là thời đại tin tức, bà nội công nhân cũng có tầm nhìn xa à?

Chúng tôi đấu khẩu, nhân viên tận dụng cơ hội giới thiệu: “Đây là phiên bản giới hạn mới ra của năm nay, kim cương rất rực rỡ.”

Tôi và Lý Mộc Nhi cùng ngậm miệng cúi đầu.

Trên hình là một bộ kim cương có thể đeo từ cổ đến rốn, mắt chúng tôi sáng lên.

“Bao nhiêu?”

“Sau khi chiết khấu thì còn 10,68 triệu.” (10.68 triệu tệ tầm 35 tỉ VNĐ)

Ánh sáng trong mắt tôi vụt tắt nhưng Lý Mộc Nhi thì không.

Lý Mộc Nhi dùng móng tay dài thòng chỉ vào ảnh: “Có đồ thật không?”

“Chỉ có một bộ vòng tay thưa cô.”

“Lấy đến thử xem.”

Lý Mộc Nhi đeo chiếc vòng tay hơn một triệu tệ, dưới ánh đèn trước gương, đắc ý liếc tôi.

Tôi thua.

Thua hoàn toàn.

… Kim cương c.h.ế.t tiệt kia lấp lánh quá.

Tôi cảm giác như một ít phẩm chất tốt đẹp trong cuộc đời tôi bị phá hủy. Dưới ánh sáng của viên kim cương, tôi cảm nhận được sự bất lực và tầm thường của mình.

Có lẽ vẻ tiếc nuối, khuất nhục trên mặt tôi quá rõ ràng, Lý Mộc Nhi càng đắc chí, vung tay chỉ đôi giày cao gót lấp lánh: “Lấy đôi giày kia cho tôi thử.”

Nhân viên cửa hàng cầm giày, quỳ xuống mang giày cho cô ta.

Lý Mộc Nhi ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân: “Không cần, tôi muốn cô ta làm.”

Cô ta nhướng mày nhìn tôi, mắt hiện tia độc ác: “… Thư ký Diệp?”

Cô ổn chứ?

Đại tiểu thư như cô làm nhục tôi sẽ nghiện à?

Cô thấy tôi giống kẻ ngốc?

Tôi mở laptop, viết một bảng ngân sách excel ngay tại chỗ: “Bỏ lại đi, chúng ta không mua đôi giày này.”

Lý Mộc Nhi không tin được tôi sẽ từ chối: “Cô nói cái gì?”

“Cô tiêu 10 triệu để mua một bộ vòng cổ, dự toán của tôi không đủ, có thể tiết kiệm tiền giày thì cứ tiết kiệm thôi. Dù gì thì váy che đi cũng không nhìn thấy giày nữa.”

Mặt Lý Mộc Nhi đầy kinh ngạc: “Cô đang nói cái gì?”

Tôi nghiêm túc lừa gạt: “30 triệu tệ không đơn giản là dành cho cô tiêu xài. Hôn lễ còn bàn tiệc, địa điểm, trang trí, hoa tươi, rượu, chi phí đi lại, chỗ ở cho khách mời. Với thân phận của hai người còn có những khoản chi phí lớn dành cho giao tế. Vì vậy cô thấy đấy, kinh phí thực sự rất eo hẹp, đôi giày này của cô tôi không thể chấp nhận được.”

Lý Mộc Nhi đứng phắt dậy: “Tôi mua giày cưới tại sao phải được sự đồng ý của cô?!”

Tôi giang tay: “Vì tôi được giao sắp xếp đám cưới.”

Lý Mộc Nhi giận dữ cầm Hermes lên định đánh tôi.

“Tiền ở chỗ tôi!” Tôi hét lên, “Tiền từ chỗ tôi chi ra! Đánh là cả vòng cổ cũng không có!”

Lý Mộc Nhi còn một tia lý trí, dừng lại. Mặt cô ta tiếc nuối, tức giận, không cam lòng.

Tôi vui vẻ: “Năn nỉ tôi đi~”

Lý Mộc Nhi ném lại một câu “Cô đợi tôi nói lại với anh Cẩm Thần”, xách theo túi đùng đùng bỏ đi.

Tôi uống nước trà nhân viên mang lên, thử đôi giày kia, đúng là khá đẹp.

Chờ đến lúc tôi moi được tiền từ đám cưới cô ta, tôi cũng mua một đôi.

4.

Ra khỏi tiệm, tôi nhận được điện thoại Tô Cẩm Thần: “Ở đâu?”

Chính gã đàn ông chó chếch này khiến tôi phải chịu đựng mọi thứ, tôi nghe giọng anh thì nổi giận, không muốn để ý tới anh.

“Chiều nay em không ở công ty.” Giọng anh rét lạnh 8 độ, “Không xin nghỉ cũng không bấm thẻ.”

Tôi nhớ ra tên đàn ông chó này là sếp mình: “… Tôi ra ngoài mua đồ cưới.”

Chiếc Bentley màu sâm panh nhanh chóng xuất hiện trong dòng xe cộ.

Tôi ngồi bên ghế phụ đánh giá sắc mặt anh. Biểu hiện anh vẫn như bình thường. Có vẻ Lý Mộc Nhi không múa may với anh như khi ở trước mặt tôi.

Tô Cẩm Thần đảo mắt sang: “Em đặt mua gì?”

“Trang sức.”

Anh hơi ngạc nhiên, “Trang sức gì?”

“Một bộ kim cương Hermes, 10,68 triệu.”

“Mười triệu…” Tô Cẩm Thần ngắt lời.

Nhưng chủ tịch bá đạo dù gì cũng là chủ tịch, cái khác không có nhưng tiền vẫn phải có, anh chỉ đóng cửa sổ xe lại, câu nói còn lại nghẹn xuống: “… Thích thì mua.”

Tôi yên lặng xé những quả bóng nhỏ khỏi áo.

Thế giới người giàu khác chúng ta.

“Tối nay ăn gì?”

“Không ăn.”

Ăn gì mà ăn, giận no rồi, đôi nam nữ chếch tiệt.

“Buổi trưa tiêu cả chục triệu mà mặt em còn sầm sì thế à.” Anh trêu.

Đâu phải mua cho tôi!

Bà vợ c.h.ế.t tiệt của anh còn muốn tôi quỳ xuống mang giày cho cô ta kia!

Ngàn vạn lời nói đều trong ánh mắt như muốn g.i.ế.t người.

Tô Cẩm Thần quay đầu đi lái xe: “… Ngày mốt có bữa tiệc tối cho doanh nhân. Tôi gửi danh sách cho em, lát nữa em xem có cần gì thì đến nhà tôi kiểm lại quà tặng.”

Tôi nằm liệt trên ghế.

Đại tiểu thư mua vòng cổ.

Tôi tăng ca.

Thế giới này thật không công bằng.

Tôi từ nằm rũ rượi trên xe đến nằm ườn lên sô pha nhà Tô Cẩm Thần, nhìn anh loay hoay trong bếp nấu bò hầm cà chua.

Tôi ăn hai chén.

Đối phó với vợ anh là tai nạn lao động.

Ăn no, khôi phục tinh thần, tôi xuống tầng hầm xem quà tặng.

Tôi đi theo anh 7 năm, biết trong kinh doanh có rất nhiều việc không thể dựa vào quy tắc bên ngoài mà thành. Mọi việc đều dựa vào những mối quan hệ, giao tế.

Quan hệ là phải có qua có lại.

Nếu người ta tặng quà cho Tô Cẩm Thần, tôi phải xem có nhận được không, nếu nhận thì xem xét giá trị. Khi tặng quà, xem đối phương là ai, cần họ làm gì, tặng quà tương ứng.

Tôi đi dép lê, lục lọi đồ trong tủ, Tô Cẩm Thần dựa cửa nhìn tôi. Bỗng có hai cái chai hình tròn đập vào mắt tôi.

“Ai đưa cái này cho anh?”

Tìm thấy món kem dưỡng da ngày - đêm trong phòng một người đàn ông độc thân, tôi thực sự không kiềm được hỏi.

“Quên rồi.” Tô Cẩm Thần nắm tay lại, ho khan mấy tiếng, “Em cầm đi. Gần đây sắc mặt em đen như Bao công.”

Tên chó này không nói câu này nghe hay ho cả, nhưng ba chữ “em cầm đi” miễn cưỡng lọt tai.

“Sao có người cứ tặng mỹ phẩm cho anh nhỉ, không hiểu nổi.” Năm nào tôi cũng có thể nhận được từ chỗ anh mấy món như kem nền, son, dầu tẩy trang, La Mer… anh không sử dụng nên toàn thuộc về tôi.

Tô Cẩm Thần nói trở mặt là trở mặt, mặt sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Em-nghĩ-tới-đâu-vậy?”

Tôi ngẫm nghĩ, “Hay họ muốn nhìn thấy anh trang điểm?”

Tô Cẩm Thần sửng sốt. Rồi anh cười lạnh: “Diệp Thấm, tôi thật sự sợ một ngày nào đó không nhịn nổi sẽ bóp c.h.ế.t em.”

Sao cũng được.

C.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi.

Tôi sống cũng đâu thoải mái gì.

Chuyện thường ngày ở huyện mà.

Chúng tôi đang bàn bạc về quà tặng thì có tiếng chuông cửa. Giọng Lý Mộc Nhi ngọt ngào từ chuông cửa vang lên: “Anh Cẩm Thần, em mang bánh vừa nướng xong đến cho anh.”

Tôi vừa nghe giọng nói đó thì nổi da gà. Ai ngờ Lý Mộc Nhi có hai mặt thế này.

Tôi chỉ chỉ lên lầu, rồi lại chỉ phòng chứa đồ, hạ giọng nói với Tô Cẩm Thần: “Anh lên trước đi, tôi trốn ở đây một lát.”

“Sao, từ bao giờ thích làm ăn trộm rồi?”

Tôi vội bịt miệng anh lại: “Bị cô ấy thấy không tốt, tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.”

“Rửa sạch cái gì?”

Đôi mắt đen nhánh của Tô Cẩm Thần đảo qua, giọng nói trầm thấp từ tính. Nghe còn quyến rũ hơn mấy anh chàng dẫn chương trình đêm khuya.

Lòng bàn tay tôi bị hơi thở anh cọ qua, ẩm ướt, ngứa ngứa.

Tôi đứng thẳng dậy, giấu tay ra sau lưng, nuốt nước bọt: “Ừm… chuyện đó, anh hiểu mà.”

“Tôi không hiểu.” Tô Cẩm Thần trợn mắt nói dối, “Không phải em đến chọn quà sao? Em sợ cái gì?”

Anh liếm môi: “Hay là… em có ý nghĩ nào đó không thành thật với tôi nên chột dạ?”

Tôi lại nhanh chóng bịt miệng anh.

Có kim chỉ ở đây là tôi khâu miệng anh lại ngay.

Đại ca, anh thật sự không nghe thấy vợ anh gọi anh ăn bánh hả?

Tô Cẩm Thần buồn cười nhìn tôi, gỡ tay tôi ra, ném lại một câu “Đi lên” rồi quay người đi mở cửa.

Tôi đứng bất động tại chỗ.

Bởi vì tôi không ngốc.

Tôi không muốn đại chiến với Lý Mộc Nhi nữa.

Một ngày một trận là đủ, một ngày hai trận thì tôi tổn thọ.

Kế hoạch của tôi rất ổn, tôi ngồi ở tầng hầm chờ hai người họ nói chuyện xong.

Tiếc là Lý Mộc Nhi không ngốc.

Tô Cẩm Thần vừa mở cửa, Lý Mộc Nhi đã đi thẳng vào trong: “Anh Cẩm Thần, sao lâu vậy mới mở cửa, trong nhà có khách à?”

Trên lầu vang lên tiếng chân đi vòng quanh các phòng.

“Cô có việc gì?” Tô Cẩm Thần rõ ràng rất khó chịu.

Anh là người có ý thức lãnh địa rất mạnh mẽ, trọng sự riêng tư, không thích có ai vào nhà, cô giúp việc đến dọn dẹp phải đến vào lúc anh đi làm. Bây giờ Lý Mộc Nhi đi lung tung, giọng anh đã lộ vẻ mất kiên nhẫn.

“Em nói rồi mà, em mang bánh đến cho anh… bên XX có một tiệm bánh mới mở rất ngon. Em phải xếp hàng lâu lắm mới có, mang đến cho anh nếm thử.”

“Đưa xong rồi cô về đi, tìm cái gì như quỷ vào thôn vậy?”

Tôi nghe tiếng bước chân xuống lầu, hoảng hốt tìm chỗ nấp. Nhưng tầng hầm là một phòng trà lớn, chiều cao 4-5 mét, không có chỗ nào để nấp, từ trên nhìn xuống là không sót chỗ nào.

Lý Mộc Nhi vừa đến cầu thang đã túm gọn tôi: “Diệp Thấm! Con khốn này! --- Tô Cẩm Thần, tại sao cô ta ở đây?”

Khóe miệng Tô Cẩm Thần hơi cụp xuống: “Cô gọi cô ấy là gì? Gọi lại lần nữa xem?”

Lý Mộc Nhi lùi lại hai bước, lúng túng nhưng vẫn hung hăng sủa như điên: “Tô Cẩm Thần, tại sao Diệp Thấm lại ở đây?”

Thấy hai người sắp ầm ĩ, một tay tôi cầm hai lọ kem vòng qua sau họ: “Xin lỗi… tôi đến đây tăng ca.”

Lý Mộc Nhi nghiêng nửa người ra: “Cần phải đến nhà ông chủ tăng ca sao? Cô có liêm sỉ không? Lại còn tăng ca, cô cầm thứ gì trên tay tưởng tôi không biết sao?”

Tôi cũng cảm thấy hai lọ kem này không giống lời vừa nói, nhưng không phải tại tôi không tìm được túi nilon ở đây sao.

Tôi giấu chúng ra sau lưng, nghĩ ra một lý do hoàn hảo: “Đừng hiểu lầm, đây là bạn trai tôi tặng.”

“Em thật sự có bạn trai sao?” Tô Cẩm Thần tức giận mắng bằng tiếng Anh.

“Anh là bạn trai cô ta?” Lý Mộc Nhi hét lên như ấm nước sôi.

Tôi: Đây là tình tiết gì? Sao loạn như nồi cháo vào?

“Tô Cẩm Thần! Anh đuổi con khốn này ngay đi, em không muốn nhìn thấy cô ta ở đây!” Lý Mộc Nhi điên lên lại muốn xông lên tát tôi.

“Cô giữ mồm miệng cho sạch sẽ.” Tô Cẩm Thần chắn trước người tôi, “Căn nhà này do cô ấy cực khổ trang trí, cô ấy thích đến lúc nào thì đến, thích làm gì thì làm. Cô là ai mà nửa đêm chạy đến nhà tôi nói nhăng nói cuội?”

“Em là ai? Em là ai?” Vành mắt Lý Mộc Nhi đỏ lên, “Em là vị hôn thê của anh.”

Tô Cẩm Thần cười khẩy: “Tôi thừa nhận à?”

Lý Mộc Nhi không tin nổi: “Anh vì một ả đàn bà hoang đàng mà không thừa nhận em?”

Gân xanh trên thái dương Tô Cẩm Thần nổi lên, nhưng lại nở nụ cười: “Cô không học được cách gọi người khác đúng không? Tốt.”

Anh xắn tay áo, mở tủ âm tường.

Tôi biết anh nổi giận thật nên vội bỏ chạy, “Hay là hai người cứ cãi đi, nhà tôi còn có việc…”

Nhưng tên chếch tiệt này làm hai chân tôi mềm nhũn.

Anh rút sợi roi ngựa ra.

“Lý Mộc Nhi.” Anh đẩy mắt kính, mỉm cười hết sức dịu dàng, “Từ nhỏ tới lớn tôi luôn xem cô như em gái…”

“Nhưng từ nhỏ tới lớn em đều thích anh!”

“Người lớn nói chuyện là có thể tùy ý ngắt lời sao?” Tô Cẩm Thần quất roi lên tủ, đi từng bước tới gần cô ta, “Cô không có gia giáo, không sao, hôm nay anh đây sẽ dạy cô nên nói chuyện với người khác thế nào.”

Tô Cẩm Thần vừa nói vừa tháo kính ra, giơ cao roi ngựa lên.

Đầu tôi chỉ còn hai chữ---

Đậu má!

Đậu má!

Đậu má!

Lý Mộc Nhi cũng sợ ngây người, đại tiểu thư ngàn tôn vạn quý làm gì chứng kiến cảnh tượng thế này. Cô ta gào thét chạy về phía tôi: “Cứu tôi với!”

Tôi nghiến răng ôm cô ta giấu ra sau lưng: “Tô tổng, ngài đây là bạo lực gia đình!”

Tô Cẩm Thần nhất quyết phạm pháp: “Lý Mộc Nhi, cô ra đây cho tôi. Xem hôm nay tôi có đánh nát miệng cô không.”

“Thư ký Diệp!!!!! Cô nhìn đi!!! Anh ấy đánh tôi!!!!!” Lý Mộc Nhi ôm tôi như quỷ khóc sói gào.

“Ồ, không phải biết gọi người ta một cách đàng hoàng rồi sao.” Tô Cẩm Thần lạnh lùng tháo cà vạt, “Hôm nay chúng ta tính sổ luôn một thể, còn hơn ngày nào cũng gây chuyện ầm ĩ!”

Hai người xem tôi như cột trụ Tần vương.

Tôi có thể làm gì chứ?

Tôi chỉ có thể khuyên bảo: “Nửa đêm rồi còn đánh trẻ con làm gì… thôi thôi…”

“Tất cả là lỗi của cô.” Dáng vẻ Tô Cẩm Thần thực sự muốn đánh cô ta.

“Bạo lực gia đình là phạm pháp!” Lý Mộc Nhi trốn sau lưng tôi khóc đến mức lớp trang điểm nhòe nhoẹt, “Bạo lực gia đình chỉ có một và vô số lần!”

Tô Cẩm Thần bị chọc giận quá hóa cười, “Đúng đấy, nên cô phải sáng suốt, nhanh chóng hủy bỏ hôn ước đi.”

“Không!” Miệng Lý Mộc Nhi còn cứng hơn thép.

Tô Cẩm Thần giận muốn bốc khói đỉnh đầu, xách roi ngựa đuổi theo.

Cô ta chạy, anh đuổi, tôi thấy cô ta có chạy đằng trời, nhào lên ôm eo Tô Cẩm Thần từ phía sau: “Thôi thôi, đánh hỏng đứa nhỏ thì không tốt!”

Tô Cẩm Thần cứng đờ người, yên lặng trong vòng tay tôi.

Thấy Lý Mộc Nhi chạy ra đến cửa, Tô Cẩm Thần quát to: “Bỏ bánh xuống!”

Lý Mộc Nhi gào khóc đặt bánh xuống, hét lớn, “Tô Cẩm Thần, anh đợi đó”, sập cửa bỏ đi.

Trong biệt thự rộng lớn chỉ còn tiếng đóng cửa vang vọng.

Tô Cẩm Thần lại không động tĩnh.

Thật lâu sau, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật.

Tôi căng da đầu, dự định đấu với Lý Mộc Nhi một trận nữa, không ngờ Tô Cẩm Thần lại trực tiếp lập nhóm A, đánh bay đầu chó Lý Mộc Nhi.

Quá mạnh mẽ, quá dữ dội.

Người đàn ông giận dữ hùng hổ dần chuyển sang bình tĩnh trong vòng tay tôi. Bàn tay to lớn đặt lên đầu tôi, xoa xoa nhẹ nhàng: “Đừng giận.”

Hả?

“Không ai có thể nói em như vậy.” Ánh mắt anh rất dịu dàng.



Vốn dĩ Lý Mộc Nhi sủa như điên với tôi như thế khiến tôi tức nghẹn. Vừa buồn, vừa tức, cảm giác ngột ngạt không tả nổi. Nhưng nếu Tô Cẩm Thần có thể bảo vệ chính nghĩa, tôi sẽ không lo lắng tủi thân, uất ức, còn có phần buồn cười.

Tôi cong cong khóe môi, nhìn thẳng đôi mắt đen nhánh của anh.

Gương mặt tuấn tú kia nhìn tôi vẻ trêu chọc, khóe môi cũng mang ý cười: “Cảm giác có tốt không?”

“Hả?”

Tô Cẩm Thần quay người dựa vào quầy bar bên cạnh, nắm tay tôi kéo vào lồng ngực: “Ôm tôi thích lắm sao mà em không chịu buông tay?”

Tôi vội vã thả tay ra, đứng thẳng người, lắc đầu như trống bỏi: “Xin lỗi, lần sau tôi không dám nữa.”

Tô Cẩm Thần khó hiểu nhướng mày.

“Quen biết anh cũng gần 10 năm, không ngờ anh còn đánh người.” Tôi cười còn khó coi hơn khóc.

Tô Cẩm Thần trầm giọng: “Tôi không đánh vợ mình.”

Anh xách bánh kem của Lý Mộc Nhi lên, nhét vào miệng tôi, nhìn thẳng vào tôi: “Tôi đối xử với vợ mình cực kỳ tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK