• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2. Tất cả là do đĩ nhỏ đã quyến rũ hắn!

Sau khi Hạ Nguyên tắm rửa sạch sẽ, cậu lấy bộ quần áo bẩn mà Bùi Nam Thạch đã thay đi giặt, nhìn bọt xà phòng trên tay, cậu thầm nghĩ xà phòng người thành phố sử dụng khác với xà phòng ở thôn làng của mình, vừa nhiều bọt hơn còn thơm hơn nữa.

Cậu lại nghĩ nếu có thể dùng loại nước xà phòng này giặt quần áo của mình thì thật thích quá, như vậy mình cũng sẽ có mùi thơm này.

Bùi Nam Thạch đang ngồi trong phòng làm việc, càng nhớ đến chuyện đó càng cáu kỉnh. Hắn thực sự có phản ứng với một thằng con trai.

Làm sao hắn có thể xuất hiện phản ứng đó chứ? Hơn nữa, cậu ta còn là một thằng nhóc nhà quê nhỏ bé có vẻ ngoài bình thường, dáng người phẳng lì cộng thêm cái kiểu ngốc nghếch.

Dù chỉ tập trung vào công việc, chưa từng yêu hay quan hệ tình dục với ai, cũng như không hào hứng với khía cạnh đó nhưng hắn luôn mặc định bản thân là người dị tính và chắc chắn mình không phải đồng tính.

Mà lỡ có là gay thì bạn đời của mình cũng phải là một người xinh đẹp, dễ thương và ngọt ngào chứ nhỉ? Sao có thể là một kẻ quê mùa ngốc nghếch đến thế?

Chắc hẳn đã có điều gì đó không ổn xảy ra rồi.

Bùi Nam Thạch cẩn thận phân tích nguyên nhân.

1. Bởi vì cậu ta cố tình để lộ vòng eo trắng trẻo thon thả để mê hoặc mình, vòng eo tưởng chừng như một cánh tay đã ôm hết, nhìn yếu ớt đến nỗi chỉ cần dùng chút sức thì nó sẽ đứt gãy.

2. Bởi vì cậu ta cố ý để lộ cổ chân nõn nà để dụ dỗ mình, nơi mềm mại đó vừa nhìn đã muốn cắn, nếu trồng dâu tây trên đó chắc chắn là rất đẹp.

3. Bởi vì cậu ta cố tình vểnh mông quyến rũ mình, dù được bọc trong lớp vải xấu xí kém sang nhưng vẫn có thể nhìn ra những đường cong tròn trịa cuốn hút, nếu chạm vào chắc cảm giác tuyệt lắm.

4. Bởi vì cậu ta cố ý liếc mắt đưa tình một cách trắng trợn và trần trụi như thể coi hắn là mỡ trên thớt, y hệt muốn ăn thịt hắn ngay lập tức.

5. Bởi vì cậu ta cố tình ăn thức ăn thừa, còn lè cái lưỡi dâm đãng để câu dẫn hắn, nhìn cái lưỡi nhỏ mềm đo chắc phải ngon và nước bọt chắc cũng ngọt lắm.

Tóm lại, tất cả đều là lỗi của đĩ nhỏ vì đã quyến rũ hắn!

Bùi Nam Thạch càng nghĩ càng tức.

Hắn một mặt giận đĩ nhỏ mặt dày quyến rũ mình, mặt khác lại bực mình vì quá yếu đuối phản ứng lại cậu ta.

Nhìn chiếc lều lớn căng phồng dưới thân, sắc mặt liền trở nên tối sầm. Hắn nóng đến mức không còn cách nào phải vào nhà vệ sinh để xả súng.

Bùi Nam Thạch u ám đi đến cửa phòng tắm, phát hiện đèn vẫn sáng, bên trong có tiếng động, hình như là tiếng nghịch nước?

Chẳng lẽ là đĩ nhỏ đang tắm trong đó?

Cậu ta dám tắm ở đây à? Chẳng lẽ không biết mỗi phòng ngủ đều có phòng vệ sinh riêng?

Tự nhiên tắm ở đây là ý gì?

Vì biết hắn sẽ tới đây đi vệ sinh nên cố tình đợi sẵn để câu dẫn?

Đm, ảo tưởng thật đấy!

Bùi Nam Thạch tức giận đến mức phần dưới cơ thể càng cương đau hơn.

Điều đúng đắn mà hắn nên làm lúc này là rời đi rồi lập tức sa thải con điếm nhỏ đó. Nhưng đôi chân như bị người khác khống chế, không thể bỏ đi thậm chí còn bước vào.

Hắn chỉ muốn biết đĩ nhỏ kia sẽ quyến rũ hắn bằng cách nào thôi, đến lúc cậu trêu chọc hắn sẽ không động lòng, nhân cơ hội sỉ nhục đuổi cậu ra ngoài.

Đúng, chính là như vậy.

Bùi Nam Thạch mang theo tính toán bước vào phòng tắm, nhưng những gì hắn nhìn thấy không phải là hình ảnh trắng hồng trong tưởng tượng, mà là cảnh bé dâm mặc quần áo mộc mạc ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ với một cái chậu đầy bong bóng trước mặt, mà trong đó có bộ quần áo hắn vừa thay hôm nay.

Đĩ nhỏ dùng bàn tay cầm chiếc áo sơ mi trắng dính đầy bong bóng của hắn, vò nhẹ hai lần rồi đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, vui vẻ cười tít mắt.

Bùi Nam Thạch: Đệt, đệt, đệt!!!

Con đĩ nhỏ này dâm đãng đến nỗi ám ảnh muốn ngửi quần áo của hắn!

Không thể ở lại, tuyệt đối không thể để ở lại!

Ai biết được tối nay cậu ta sẽ lẻn vào phòng ngủ cưỡng hiếp hắn thì sao.

Đáng ghét, nó học cái thủ đoạn thả thính này ở đâu thế, đúng là thứ dâm dật lẳng lơ!

"Cậu đang làm gì!" Hắn lạnh lùng hỏi.

Hạ Nguyên nghe được âm thanh liền quay đầu lại, trên mặt vẫn là nét thuần khiết tự nhiên: "Bùi tiên sinh, tôi đang giặt đồ."

“Bằng tay?” Lông mày hắn hơi nhíu lại.

“Dạ." Hạ Nguyên gật đầu, không dùng tay thì dùng gì?

Cậu lập tức thành khẩn thề: "Bùi tiên sinh, ngài yên tâm, từ nhỏ tôi đã làm việc nhà nên kinh nghiệm rất phong phú, nhất định sẽ giặt sạch quần áo cho ngài!"

Bùi Nam Thạch nhìn vẻ mặt chân thành của cậu mà cảm thấy hoang mang. Ai quan tâm nhóc có giặt sạch hay không, quần áo của hắn không thể giặt kiểu đó! Tên ngốc này thật sự ngu ngơ hay là cố ý, chỉ vì muốn——

“Phải rồi, Bùi tiên sinh ơi, nước giặt của ngài thơm quá, chẳng những có thể tạo bọt nổi bong bóng mà vừa ngâm có một lúc đã sạch sẽ rồi." Hạ Nguyên nói tiếp, "Nhưng tôi tuyệt đối không ngâm qua loa, tôi nhất định sẽ giặt thật cẩn thận!

Bùi Nam Thạch:......

"Nhưng mà đây là mùi gì? Tôi ngửi mãi mà không nhận ra." Hạ Nguyên đưa quần áo lên mũi, ngửi lại lần nữa, lẩm bẩm: "Là mùi hoa hồng à? Không giống lắm."

Bùi Nam Thạch:!!!

Con điếm nhỏ này cư nhiên ngửi quần áo của hắn trước mặt hắn!

Quyến rũ quá!

Là sự cám dỗ trần trụi!

Xem ra không phải cậu ta không hiểu mà chắc chắn là cố tình dụ dỗ hắn! Nhất định phải sa thải con đĩ dâm đãng này ngay lập tức!

Sắc mặt Bùi Nam Thạch tối sầm quay lại thư phòng.

Hạ Nguyên nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, có chút do dự. Không biết Bùi tiên sinh có tin mình sẽ giặt sạch hay không nhỉ? Nếu như tin thì tại sao vẻ mặt vừa rồi của ngài ấy có vẻ hơi tức giận. Nhưng mà nếu không tin thì tại sao không cản mình lại???

Thôi kệ vậy, dù có tức giận nhưng vẫn không đuổi việc cậu thì đây vẫn là dấu hiệu tốt, chỉ cần kiên trì thêm bốn tiếng nữa là có thể nhận được 500 tệ, hehe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK