Ta quay đầu lại, hắn cảnh giác toàn thân căng thẳng, tay đặt lên d.a.o găm bên hông.
Khi nhìn rõ mặt ta, hắn ngây người trong chốc lát, rồi xung quanh hắn ẩn hiện tia sáng hồng.
"Ngươi..."
Ta rất hài lòng, tiểu tử này có thể dạy dỗ được.
"Ngươi tỉnh rồi." Ta học theo những câu thoại trong cuốn truyện trộm được dưới núi.
"Là cô nương cứu ta?"
"Chính là ta."
"Đa tạ cô nương." Hắn như nhớ lại việc ta vỗ mặt hắn: "Đã qua một đêm, cô nương vẫn ở đây?"
Ta nghiêng đầu nhìn hắn: "Đương nhiên, ta phải chờ ngươi tỉnh mới yên tâm."
Nếu không thì sao? Ngay cả đi vệ sinh ta cũng nhanh chóng giải quyết, sợ xảy ra chuyện bất trắc.
"Ta không thích làm áo cưới cho người khác."
Hắn không hiểu, nhướng mày: "Ý là sao?"
Vì khuôn mặt này, ta kiên nhẫn giải thích:
"Nếu có người nhân lúc ta rời đi, ngồi vào chỗ này nhận công lao của ta, hoặc ngươi tỉnh lại tự mình rời đi, không biết là ta cứu ngươi, thì chẳng phải ta cứu ngươi uổng công sao?"
Hắn như lần đầu tiên gặp người như ta, ngây ra một lúc.
Ta tiếp tục nói: "Ta là người sống nơi núi rừng, không chịu nổi chuyện qua cầu rút ván."
Ở chỗ ta, không có chuyện biết ơn mà không báo đáp.
Hắn bị lời của ta làm nghẹn, vẻ mặt rất khó tả, hồi lâu mới nói ra một câu:
"Cô nương thật đặc biệt."
"Đúng vậy, thiên hạ vô song chỉ có một."
Hắn bị ta chọc cười, cười mà như bất đắc dĩ, nhưng quanh thân lại hiện thêm vài tia sáng hồng, nét mặt căng thẳng cũng dãn ra phần nào.
Sau đó hắn khó nhọc đứng dậy, có vẻ muốn rời đi:
"Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương hôm nay, ngày sau nhất định báo đáp."
"Ngày sau không cần." Ta không khách khí ngắt lời hắn.
"Ta khuyên ngươi nên ở trong hang động này thêm nửa ngày."
"Tại sao?"
Dù hắn đã giải độc, nhưng khí đen quanh người vẫn chưa tan hết, nhưng lời này không thể nói ra, ta bảo:
"Suốt đêm qua có người tìm ngươi mấy lần, ngươi rời khỏi hang này thì khó giữ mạng, ta không cứu ngươi lần thứ hai đâu."
Hắn nhíu mày, sự lo lắng trong hắn tăng vọt.
Nhưng người này vẫn biết nghe lời, lại khó nhọc ngồi xuống, chỉ là sắc mặt nhìn không tốt.
Ta đoán hắn biết rõ ai đã hại mình, cũng hiểu tình thế nguy hiểm, biết lời ta nói là thật, nên mới ở lại.
"Ngươi không cần lo lắng." Ta lấy từ túi nhỏ ra một củ rễ rau dại đưa cho hắn, an ủi: "Nơi này ẩn khuất, không dễ bị tìm thấy."
Đây là nơi ta dùng kỳ môn độn giáp tìm được, kẻ muốn hại hắn không dễ gì tìm đến, trừ khi ta muốn để họ tìm thấy.
"Ngươi ăn chút gì đi."
Hắn nhận lấy củ rễ rau, trông rất khó khăn, không biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của ta và cái bụng trống rỗng kêu đói, cuối cùng dùng d.a.o găm gọt vỏ, khó nhọc ăn.
Ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Sư phụ chắc sợ ta ch/ết đói, mới nhét thứ này vào túi ta.
Ông từ nhỏ đã không cho ta lãng phí lương thực, làm ta rất khó xử, để lâu nữa nó sẽ hỏng mất.
Nhìn hắn ăn đau khổ, ta rất đồng cảm, nếu hắn không ăn thì ta phải ăn, vị hôn phu tương lai của ta quả là người tốt.
Đúng vậy, ta đã chọn đúng người.
Đã là kiếp nạn của thiên mệnh, ta phải chọn một người thích hợp.
Chính là hắn rồi.
Đột nhiên, hắn nhìn mặt ta nói: "Ta đã gặp cô nương ở đâu rồi phải không?"
Đấy, điều ta muốn đã đến rồi.
Ta hỏi hắn: "Ngươi gặp ta trong mộng à?"
"Cô nương nói đùa rồi." Hắn nhìn mặt ta, tựa như nghĩ đến điều gì.
"Cô nương sống ở trên núi này?"
"Trước hôm qua thì đúng."
"Hử?" Hắn nghi hoặc nhìn ta.
"Phụ mẫu ta không cần ta, khi ta còn nhỏ đã muốn vứt bỏ ta, là sư phụ đã thu nhận ta. Nay ta lớn rồi, người muốn ta xuống núi tìm người mà gả."
Hắn có vẻ trầm tư, dường như không tin.
Ta cần chính sự nghi ngờ này của hắn, nghi ngờ thân phận ta mới điều tra ta, mới có thể làm rõ gia thế thật của ta.
Sau khi học được thuật quan sát khí, ta đã xuống núi, gặp nghĩa phụ, nghĩa mẫu, họ không thể sinh ra một đứa con gái như ta.
Thân phụ thân mẫu của ta là người khác!
Ta nghe ngóng được, năm ta sinh ra có một vị quý nhân đến nhà ta trú ngụ, đúng lúc chủ mẫu của họ lâm bồn.
Sau đó quý nhân rời đi.
Theo quẻ tượng, họ ở tận kinh thành, giàu sang phú quý, hẳn là có liên hệ với người trước mặt này.
Nhưng ta có duyên mỏng với thân nhân, thân sinh của ta e rằng sẽ không muốn nhận ta, dù ta chủ động đến, cũng tự chuốc lấy bẽ bàng. Nhưng nếu người trước mắt này đưa ta về kinh, thì khác hẳn.
Hắn ngấm ngầm quan sát ta, đột nhiên nói:
"Vậy cô nương có dự định gì sau này?"
"Dự định à, có chứ, bao năm nay ta cũng học được vài ngón nghề để sinh sống."
"Ví dụ như ta có thể biết một nén nhang nữa trời sẽ mưa."