Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái y đến, chỉ vào thuốc trên đất nói ngay là thuốc tránh thai.

Bắt mạch cho ta xong, ông ta nói thẳng là thân thể ta hư hàn*, do thường xuyên uống thuốc tránh thai gây ra.

*"Cơ thể hư hàn": là thuật ngữ trong y học cổ truyền, mô tả tình trạng cơ thể bị suy yếu và lạnh. Đây là tình trạng mà cơ thể không đủ năng lượng, sinh lực hoặc khí huyết, dẫn đến cảm giác lạnh, mệt mỏi, thiếu sức sống.

Quý Trình Trạch giận dữ, nắm chặt cằm ta: "Không phải ngươi yêu ta nhất sao? Sao ngay cả con của ta ngươi cũng không muốn có?"

Ta vừa định giải thích thì hắn đã ném ta lên giường.

"Người đâu, nhốt nàng ta trong phòng, không có lệnh của ta, không được ra ngoài.”

"Toàn bộ thuốc trong phòng đem đi vứt hết."

Hắn sải bước rời đi, phất mạnh áo choàng.

Buổi tối trở về, Quý Trình Trạch ép ta xuống giường.

"Không muốn có con phải không? Hiện tại thuốc trong phòng đều bị ta vứt hết rồi.”

"Vậy thì cứ làm, làm đến khi ngươi mang thai mới thôi."

Ta phản kháng vô ích, chỉ có thể bị ép buộc chịu đựng.

Sau khi kết thúc, hắn dùng lời lẽ nhẹ nhàng an ủi ta: "A Vân, ta làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi.”

Khi ta thành thân, ngươi có con bên mình, tân phu nhân sẽ không làm khó ngươi. Nâng ngươi lên làm thiếp, ngươi cũng thoát khỏi thân phận nha hoàn."

Ta đành gật đầu đồng ý một cách mơ hồ.

Nhưng trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

Ta phải bỏ trốn.

Vì vậy, nửa tháng sau, ta lợi dụng lúc Quý Trình Trạch ra ngoài, thị vệ trong phủ lơ là, liền trộm lấy khế ước bán thân của mình.

Mang theo số tiền và vàng bạc châu báu lừa được từ Quý Trình Trạch, ta trốn về phía Nam.

Quý Trình Trạch sau khi bãi triều trở về phủ, việc đầu tiên là hỏi thị vệ canh cửa: "A Vân hôm nay làm gì?"

Nhận được câu trả lời là A Vân cả ngày không ra khỏi phòng.

Quý Trình Trạch tâm trạng vui vẻ, A Vân hôm nay thật ngoan.

Khi mở cửa phòng, lại không thấy người mà mình mong nhớ.

Quý Trình Trạch dừng lại: "A Vân, A Vân, ngươi ở đâu?"

Không có ai đáp lại.

"A Vân, đừng chơi trốn tìm với ta, ta thấy ngươi rồi."

Vẫn không có tiếng trả lời.

Quý Trình Trạch tiến lại gần, phát hiện hộp đựng châu báu đã trống không.

Chưa từng có cảm giác hoảng hốt như lúc này trào dâng trong lòng, hắn lớn tiếng gọi thị vệ.

"A Vân đâu? A Vân đâu?"

Thị vệ muốn giải thích gì đó, nhưng bị Quý Trình Trạch đá một cú ngã xuống.

Cú đá này hắn dùng toàn lực, thị vệ ngã xuống không dậy nổi.

"Mau phái người đi tìm, dù có đào ba thước đất cũng phải tìm ra nàng cho ta!"

Việc đầu tiên sau khi trộm được khế ước bán thân, tất nhiên là xé tan nó.

Ta từ nhỏ lớn lên cùng một bà lão, bà lão cô độc nghèo khổ, một thân một mình, ban ngày nhờ làm chút việc may vá cho nhà giàu mà kiếm sống, ta hay gọi bà là bà bà.

Bà bà dù khổ nhưng vẫn kiên quyết bắt ta đọc sách.

"Đọc sách để thông minh, hiểu lý lẽ, nha đầu nhà ta thông minh sau này nhất định có tiền đồ."

Đáng tiếc, một năm trước, bà bà không may bị cảm lạnh, nhiều năm lao lực tích tụ thành bệnh, nằm liệt giường không dậy nổi.

Ta cũng bị ép phải bỏ học.

Sau đó nghe nói Quý phủ đang tuyển nha hoàn, để kiếm tiền chữa bệnh cho bà bà, ta đã bán mình vào Quý phủ.

Đến Quý phủ mới biết, là tìm nha hoàn thông phòng cho công tử Quý gia.

Yêu cầu biết lễ nghĩa, hiểu lễ tiết, còn phải xinh đẹp. Không cần tinh thông văn chương.

Vì vậy ta đã giấu việc mình biết chữ.

Vóc dáng thon thả, dung mạo diễm lệ của ta đã giúp ta trúng tuyển dễ dàng, ta không phải người duy nhất trúng tuyển, nhưng lại là người duy nhất được ở bên cạnh Quý Trình Trạch.

Người ngoài đều nói ta là một yêu tinh mê hoặc người khác.

Ta không quan tâm, chỉ muốn làm hài lòng Quý Trình Trạch, nên tìm đủ mọi cách làm hắn vui.

Lời khen ngợi yêu mến không bao giờ tiếc rẻ.

Quý Trình Trạch cũng dần dần để ta tiếp cận, đến khi quan hệ ngày càng thân mật.

Hắn cũng không ngần ngại ban thưởng cho ta.

Nhưng trong cảnh giàu sang phú quý ngút trời, bà bà vẫn ra đi.

Ta từ lâu đã có ý định bỏ trốn, nên không thể có thai trong lúc này.

Ban đầu định lừa thêm chút tiền rồi lên đường, sau đó bị Quý Trình Trạch phát hiện và ép lên giường mỗi ngày với hắn, cuộc sống quá khổ.

Vì vậy ta bỏ trốn sớm hơn dự định.

Ngồi trên xe ngựa hướng về Giang Nam, ta nhìn chiếc ngọc bội hình mây chỉ bằng nửa bàn tay, toàn thân ấm áp, họa tiết mây xoay tròn như ý. Ta nhìn thoáng qua liền biết đây là vật vô giá.

Ta từ nhỏ đã biết mình là đứa trẻ được bà bà nhặt về, nhưng đối với ta, ơn dưỡng dục còn lớn hơn ơn sinh thành.

Trước khi bà bà qua đời, bà đã trao ngọc bội này cho ta.

"A Vân, đi tìm phụ mẫu của con đi, ta ích kỷ giữ con bên mình suốt mười ba năm.”

"Họ nhất định rất nhớ con."

Ban đầu ta vì hai lạng bạc mà bán mình vào Quý phủ, nếu bà bà sớm đưa ra ngọc bội này, ta cũng không cần phải trở thành nha hoàn thông phòng.

Hiện giờ trong tay ta có tiền, cớ gì phải băng rừng vượt núi đi tìm người gọi là phụ mẫu kia.

Chẳng qua là muốn tìm một nơi bình an, làm một cái nghề nhỏ mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK