Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4.
Tháng năm, trăm hoa đua nở, tranh kỳ đấu diễm, chính là thời tiết đẹp nhất trong năm ở kinh thành.

Quan to quý tộc, trâm hoa cung nữ trong kinh thường có tập tục chở rượu ra khỏi thành, lựa chọn thắng cảnh lâm viên uống rượu làm thơ, ngắm hoa ngắm cảnh.

Mỗi lần như vậy cũng là thời điểm các nhà nhận thiệp mời nhiều nhất.

Thẩm gia mặc dù nghèo túng nhưng vẫn còn thanh danh ngày xưa, vả lại Thẩm gia còn có một vị công tử, hai vị tiểu thư chưa bàn hôn sự, Thẩm đại phu nhân trên tay cũng được không ít thiệp mời, đa số là tiệc ngắm hoa.

Tiệc ngắm hoa nói là ngắm hoa, thực ra là xem mắt, công tử tiểu thư bình thường không nhìn thấy nhau, mượn danh tiếng này cũng có thể nhìn nhau rõ ràng cẩn thận.

Thẩm đại phu nhân bởi vì thấy nữ nhi của Hồng Lư Tự Lâm thiếu khanh gả vào cao môn, trong lòng hối hận không dẫn nữ nhi Thẩm gia đi phủ Tĩnh Nam Hầu.

Thẩm gia các nàng có tổng cộng bốn nữ nhi, nàng sinh Thẩm Đại cùng Thẩm Tứ, Thẩm Đại gả ra ngoài sớm, Thẩm Tứ tuổi còn nhỏ, cũng không thể đi tiệc ngắm hoa.

Thẩm nhị tiểu thư của nhị phòng cũng gả ra ngoài, chỉ còn lại Thẩm Căng của tam phòng còn có thể đi tiệc ngắm hoa lộ mặt.

Dáng vẻ Thẩm Căng không tệ, chỉ là tính tình nhạt nhẽo, nhát gan, hơn nữa lần trước không biết ăn nhầm thứ gì bị ngộ độc, sợ tới mức hơn nửa tháng không dám ra khỏi cửa.

Làm sao so được với tiểu thư Lâm gia, vì gả cho một gia đình tốt, ngày tháng tư lạnh lẽo lại nhảy xuống hồ sen, bất chấp cả tính mạng.

Cũng do bà mềm lòng, thương hại Thẩm Căng không cha không mẹ, còn tận tâm tính toán cho nàng, nếu Thẩm Căng không biết tốt xấu, chỉ có thể uổng phí tâm tư của bà.

“Đi thông báo cho tam tiểu thư một tiếng, nói phu nhân Dương đại học sĩ đưa thiếp mời, muốn mời ta đến vườn hoa nhà nàng tham gia tiệc ngắm hoa, bảo tam tiểu thư thay quần áo đi với ta.”

Tiểu nha hoàn vội đem lời nói truyền cho Thẩm Căng, trong lòng Thẩm Căng sớm hiểu được ý đồ của đại bá mẫu để cho nàng tham gia tiệc ngắm hoa, nhưng bởi vì Lục Trầm Chu đã đính hôn, nàng không hề lo lắng bị người thiết kế gả cho Lục Trầm Chu, lập tức đồng ý, đứng dậy thay quần áo.

Dương đại học sĩ đưa thiệp mời tới là người phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, thường thích thiết yến ngoài vườn hoa nhà mình, mời thân bằng ngắm hoa ngắm cảnh. Vả lại hắn yêu thích tự nhiên, tiệc ngắm hoa cũng không trải đồ ngồi, là thu thập hoa rơi trải trên mặt đất, tên là "Hoa nhân đệm".

Thẩm Căng vừa mới cập kê, kiếp trước bởi vì chuyện trong thọ yến phủ Tĩnh Nam Hầu, sau khi nàng đính hôn với Lục Trầm Chu liền ở nhà không đi ra ngoài nữa.

Nàng lần đầu tiên tham gia tiệc ngắm hoa của Dương đại học sĩ, cảm thấy vô cùng thú vị.

Thẩm đại phu nhân đã dẫn nàng tới, tất nhiên muốn nàng xuất hiện trước mặt người khác, nếu như phu nhân nhà nào coi trọng Thẩm Căng, nói không chừng có thể có một mối nhân duyên tốt.

Thẩm Căng mặc dù không thích hành vi như thế của Thẩm đại phu nhân, nhưng phận ăn nhờ ở đậu, nàng không dễ dàng làm trái ý của Thẩm đại phu nhân, đành phải để bà dẫn đến chỗ Đại học sĩ phu nhân, mặc cho người ta bình phẩm từ đầu đến chân.

Căn cơ của Thẩm gia bày ra ở nơi đó, nếu muốn vượt qua ngũ phẩm quan gả đến nhà huân quý, sợ là không dễ dàng. Nhưng nếu chọn lựa từ quan lại trong kinh thành, cũng có thể chọn ra một hai người xứng đôi.

Nhưng hôn sự của Lục Trầm Chu đối với quý nữ trong kinh thành đả kích quá lớn, các phu nhân tiểu thư tụ tập một chỗ, đa số bàn luận về Liễu Uyển Nhu, biết được hôm nay nàng cũng sẽ cùng tiểu thư phủ Định Bắc Hầu Lục Trầm Ngư tham gia tiệc ngắm hoa, các phu nhân tiểu thư nào còn có tâm tư để ý đến Thẩm Căng, đều đang chờ nhìn Liễu Uyển Nhu.

Thẩm Căng vô tình có được khoảng thời gian nhàn hạ, dứt khoát từ trong đám sắc màu rực rỡ đi ra, chậm rãi đi dọc theo dòng suối của Dương phủ.

Lục Trầm Chu vốn đang nói chuyện với đám người Thế tử Tĩnh Nam Hầu ở bờ bên kia dòng suối, đang nghe Thế tử Tĩnh Nam Hầu đấm ngực dậm chân mắng mình bị người ta thiết kế cưới độc phụ, trong ánh mắt chợt thấy một dáng người màu tím nhạt từ bờ bên kia đi qua, hắn không khỏi ngẩng mặt lên.

Đúng lúc nhìn thấy một bóng người quen thuộc, một bộ sa y màu tím khói, như gió mặc hoa phất liễu, từ bên bờ đi xa, không phải Thẩm Căng thê tử kiếp trước của hắn thì là ai?

Lúc này chưa mở tiệc, người bên ngoài phần lớn là tụ tại một chỗ nhàn thoại việc nhà, một mình nàng một thân đi về phía trước, không biết lại muốn tính kế ai đây.

Thế tử Tĩnh Nam Hầu cũng thấy Thẩm Căng, thấy nàng phong thái nhẹ nhàng, dung nhan tú lệ hơn Lâm thị nhiều lắm, càng thở dài: "Thế gian nữ nhi tốt nhiều biết bao, hết lần này tới lần khác ta lại gặp Lâm thị.”

Lục Trầm Chu nghe vậy, cánh mũi mấp máy, bất giác hừ một tiếng.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài, Thẩm Căng cũng có thể xưng là dịu dàng đoan trang. Nhưng nếu xét bên trong, Thẩm Căng và Lâm thị có gì khác nhau?

Nói với Thế tử Tĩnh Nam Hầu: “Nữ nhi trên thế gian này muốn trèo cao đâu chỉ có mình Lâm thị, hiền đệ cũng chớ có tức giận, cùng lắm thì sau khi thành hôn tìm cái cớ hưu thê là được, cũng không thể bị người ta tính kế, còn phải để người ta được như ý.”

Thế tử Tĩnh Nam Hầu nhớ tới Lâm thị liền đau đầu, nàng đã có thể thiết kế gả vào Hầu phủ, sao biết nàng không để lại hậu thủ?

Nếu ngày nào đó mình lại trúng kế, để cho nàng sinh hạ một trai một gái, cũng đừng mơ đến chuyện hưu thê.

“Tính toán tốt nhất cũng chỉ là nạp thêm hai mỹ thiếp mà thôi. So ra vẫn kém Hầu gia ngươi, cưới ý trung nhân không nói, tẩu phu nhân còn là một đại mỹ nhân.”

Lục Trầm Chu nghe vậy khóe môi hơi nhếch lên, nếu không phải mình đã sớm có tính toán, chỉ sợ hiện tại ở chỗ này mắng chửi độc phụ là mình.

Thẩm Căng còn chưa biết mình đã bị Lục Trầm Chu nhìn thấy, nàng thản nhiên du ngoạn một vòng, vốn định từ trên cầu đi qua, lại dạo một vòng rồi trở về bên cạnh Thẩm đại phu nhân, mắt thấy trong rừng liễu nhiều người nhốn nháo, vả lại đa số là đàn ông, liền trực tiếp xoay người theo đường cũ trở về.

Không ngờ nửa đường gặp phải người quen, là tiểu thư phủ Định Bắc Hầu Lục Trầm Ngư và biểu tiểu thư Liễu Uyển Nhu.

Lục Trầm Ngư lại không biết ở nơi nào náo loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh, cầm cành liễu, thì thầm nói gì đó với Liễu Uyển Nhu.

Sắc mặt Liễu Uyển Nhu có chút xấu hổ, đứng ở một bên chỉ nghe Lục Trầm Ngư nói, cũng không trả lời.

Thẩm Căng Quang nhìn từ xa, cảm thấy lo lắng thay cho Liễu Uyển Nhu.

Liễu Thông Phán tuy là thiên tử sai phái đến Dương Châu, nhưng thân phận địa vị của Liễu gia chung quy không thể so với phủ Định Bắc Hầu cha truyền con nối. Sau khi Liễu Uyển Nhu vào kinh, mặc dù có lão phu nhân ở phía sau làm chỗ dựa, nhưng vì lấy lòng hai huynh muội Lục Trầm Chu và Lục Trầm Ngư, bí mật chịu không ít thiệt thòi.

Nhất là Lục Trầm Ngư, bởi vì lão Hầu gia qua đời sớm, lão Hầu phu nhân và Định Bắc Hầu thương nàng tuổi nhỏ mất cha, đối với nàng rất sủng ái dung túng, thế cho nên dưỡng thành tính tình kiêu ngạo ương ngạnh của nàng, cho dù là ở trước mặt biểu tỷ Liễu Uyển Nhu nàng yêu thích nhất, cũng là một lời không hợp muốn mắng liền mắng.

Nên sau khi Thẩm Căng gả vào phủ Định Bắc Hầu, hai cô tẩu cãi nhau không ít.

Thẩm Căng vì lấy đại cục làm trọng, có thể nhẫn nhịn Lục Trầm Ngư sẽ nhịn, chỉ có lúc Lục Trầm Ngư ở ngoài phủ náo loạn thật sự không ra dáng vẻ gì, mới có thể dựa vào thân phận Hầu phu nhân cùng trưởng tẩu quản nàng một chút.

Lại làm cho tình cảm giữa Lục Trầm Ngư và Liễu Uyển Nhu càng tốt, Lục Trầm Ngư không chỉ một lần trước mặt nàng nói muốn Liễu Uyển Nhu làm tẩu tẩu của nàng ta.

Hiện tại Liễu Uyển Nhu thật sự sắp trở thành tẩu tẩu của nàng, nàng lại không quý trọng.

Thẩm Căng bật cười lắc đầu, nàng không muốn có liên quan đến Lục Trầm Chu, tự nhiên cũng sẽ tránh đám người phủ Định Bắc Hầu, liền cúi người trốn sau núi giả, chờ cô tẩu các nàng đi qua.

Lục Trầm Ngư đĩnh đạc mắng một trận trút giận, mới lôi kéo Liễu Uyển Nhu vừa đi vừa nói: "Nhìn bộ dáng vô dụng của tỷ kìa, người khác nói thân phận tỷ không cao, tỷ không thể nói ngược lại các nàng không có bản lĩnh gả đến phủ Định Bắc Hầu chúng ta sao?”

Liễu Uyển Nhu bị nàng nắm cổ tay, giãy một cái cũng không tránh thoát, đành phải nhỏ giọng khuyên giải an ủi Lục Trầm Ngư: “Biểu muội, việc nhỏ như vậy không cần kinh động biểu ca. Vốn các nàng nói cũng là sự thật, nhà ta quả thật kém hơn nhà muội, nhưng chuyện ta đính hôn với biểu ca cũng không thể thay đổi, coi như là các nàng ghen tị, cứ mặc kệ các nàng nói đi.”

"Các nàng ghen tị tỷ, sao không ghen tị với Lâm tiểu thư kia? Lâm tiểu thư mới là người không biết xấu hổ, vội vàng tính kế gả đến phủ Tĩnh Nam Hầu. Những nữ nhi tiểu môn tiểu hộ này đều nghĩ như thế nào vậy, tự cho mình là thiên tiên hay sao, đều muốn gả chỗ cao? Vừa nãy tỷ không nghe thấy Thẩm phu nhân kia nói cái gì sao, chỉ là nữ nhi ngũ phẩm viên ngoại lang gia, cũng dám nằm mơ xứng với lão Hầu gia phủ Bình Tây Hầu, làm kế thất cho người ta! Ta khinh, không biết tốt xấu!”

Liễu Uyển Nhu nói gì đó, Thẩm Căng không nghe rõ, khi nàng nghe Thẩm phu nhân và kế thất của lão Hầu gia phủ Bình Tây Hầu, nàng hơi giật mình.

Đại bá mẫu thật đúng là không gả cao môn không bỏ qua, lão Hầu gia Bình Tây Hầu phủ đã hơn năm mươi, nguyên phối phu nhân mới qua đời vào đầu năm, lúc này nàng liền tính toán đem một cô nương mới cập kê nhét qua làm kế thất.

Thẩm Căng siết chặt ống tay áo, nàng không thể để đại bá mẫu tùy ý sắp xếp hôn sự cho nàng nữa, nếu không… chỉ sợ tương lai của nàng còn khó khăn hơn gả vào phủ Định Bắc Hầu!

5.
Lại nói lúc Lục Trầm Ngư lôi kéo Liễu Uyển Nhu tìm được Lục Trầm Chu, nước mắt trên mặt Liễu Uyển Nhu còn chưa khô.

Lục Trầm Chu nhíu mày nghe muội muội hắn kể lể dông dài, nghe đến cuối mới hiểu được là có tiểu thư nhà giàu cửa cao trước mặt châm chọc Liễu Uyển Nhu.

Hắn thở dài, cảm thấy loại chuyển nhỏ này sớm không nói muộn không nói, lại nói ngay lúc đến phủ người khác làm khách.

Nhìn một đám công tử ca đứng ở xa xa nhìn hắn cười, hắn không thể phê bình Lục Trầm Ngư nhiều, liền dỗ dành nàng hai câu, không đề cập đến những thứ khác.

Lục Trầm Ngư tới tìm hắn chính là muốn hắn đi trút giận cho Liễu Uyển Nhu, lấy lại thể diện cho phủ Định Bắc Hầu, thấy hắn như vậy, không khỏi giậm chân sẵng giọng: "Ca ca, sao huynh không tức giận? Các nàng nói biểu tỷ không đúng chút nào, giống như các nàng không gả cho phủ Định Bắc Hầu chúng ta, phủ Định Bắc Hầu chúng ta sẽ chịu thiệt thòi lớn. Ta còn nghe nói, lần trước đại thọ của phủ Tĩnh Nam Hầu, Lâm tiểu thư gì đó muốn tính kế gả cho ca ca, bởi vì ca ca không đi, cho nên nàng mới lừa gạt Thế tử Tĩnh Nam Hầu.”

“Câm miệng!”

Sắc mặt Lục Trầm Chu trầm xuống, vội vàng quát khẽ một tiếng, ngăn Lục Trầm Ngư lại.

Muội muội này của hắn bị chiều hư rồi, hiện giờ Lâm gia tiểu thư đã cùng Tĩnh Nam Hầu thế tử định hôn, ít ngày nữa sẽ thành thân, nàng nghe được lời đồn nhảm, còn muốn ồn ào khắp nơi, cũng không sợ đắc tội Tĩnh Nam Hầu phủ.

Vả lại, chuyện Lâm thị bày mưu muốn gả cho hắn, nàng từ đâu nghe được?

Tin đồn kiểu này nếu truyền ra ngoài, rơi vào trong tai người Tĩnh Nam Hầu phủ, sau này định Bắc Hầu phủ và Tĩnh Nam Hầu phủ làm sao qua lại?

“Ai nói cho muội biết Lâm gia tiểu thư muốn thiết kế gả cho bản hầu?”

Hắn rất ít khi nghiêm khắc với Lục Trầm Ngư, Lục Trầm Ngư nhất thời có chút hoảng sợ, cầm ống tay áo Liễu Uyển Nhu sợ hãi nói: “Muội nghe lén được từ chỗ Thẩm đại phu nhân, bà… Bà ta cùng đại học sĩ phu nhân thương lượng muốn đính hôn cho nữ nhi, liền thuận miệng nói một câu, ta nghe ý tứ kia của nàng nếu không phải ca ca ngươi cùng biểu tỷ thành hôn, nàng cũng muốn cho nữ nhi noi theo Lâm tiểu thư tính kế ca ca.”

Thẩm đại phu nhân? Thê tử của trưởng tử Thẩm gia Thẩm Chiêm, bá mẫu của Thẩm Căng?

Lục Trầm Chu dù sao cũng là người đã từng kết thân với Thẩm gia, biết được tình huống của Thẩm gia, Thẩm Chiêm sinh hai nữ một nam trong đó đại nữ nhi đã gả ra ngoài, tiểu nữ nhi chưa cập kê.

Thứ đệ của Thẩm Chiêm không đậu khoa cử, chỉ là tú tài, dưới gối cũng chỉ có một nữ nhi, cũng sớm gả ra ngoài.

Hôm nay người Thẩm gia có thể bàn hôn sự, cũng chỉ còn lại có nữ nhi Thẩm Căng của tam phòng.

Phụ mẫu Thẩm Căng đều mất sớm, sống nhờ dưới gối phu thê Thẩm Chiêm, Thẩm đại phu nhân tính toán cho hôn sự của Thẩm Căng cũng không lạ.

Hắn cảm thấy kỳ lạ, Thẩm đại phu nhân làm sao biết được Lâm thị muốn tính kế gả cho hắn?
Hồi tưởng lại ngày đó hắn và Thẩm Căng hòa ly, Thẩm Căng từng nói với hắn, bình thường nàng ở cùng hắn đều là thân bất do kỷ, gả vào Định Bắc Hầu phủ không phải mong muốn của nàng.

Chẳng lẽ chuyện mừng thọ phủ Tĩnh Nam Hầu còn có gì mờ ám?

“Ngoại trừ phu nhân Đại học sĩ, bà ta có nói với những người khác chuyện Lâm thị muốn gả vào phủ Định Bắc Hầu chúng ta không?"

Lục Trầm Ngư lắc đầu: "Lúc ấy chỉ có Đại học sĩ phu nhân và Thẩm đại phu nhân ở đó, không có người ngoài, ta vì chuyện biểu tỷ bị người ta cười nhạo mà tức giận, lôi kéo nàng vừa lúc đi ngang qua nghe lén được vài câu. Nhưng Thẩm đại phu nhân biết ca ca ngươi có hôn ước, đã lên kế hoạch gả con gái đến Bình Tây Hầu phủ làm kế thất của lão Hầu gia."

Bình Tây Hầu đã hơn năm mươi tuổi, Thẩm Căng hiện tại chỉ mới vừa cập kê, hai người như vậy làm sao có thể kết thân?

Thẩm gia vì trèo cao, thật sự là mất hết mặt mũi.

Nếu Thẩm Căng đồng ý, nghĩ đến nàng vẫn trèo quyền phụ quý như vậy, mệt hắn vừa rồi còn nghĩ nàng có nỗi khổ riêng.

Sắc mặt Lục Trầm Chu trầm thấp, không muốn nghe những chuyện phiền lòng kia nữa, cũng không muốn quản Thẩm gia rốt cuộc gả con gái như thế nào, để Liễu Uyển Nhu mang Lục Trầm Ngư về bên nữ quyến, dặn dò nàng chăm sóc Lục Trầm Ngư thật tốt, đừng cùng hóng chuyện thị phi.

Hắn quay về bên cạnh đám người Tĩnh Nam Hầu thế tử, như cũ trò chuyện chuyện con đường làm quan của nam tử bọn họ.

Một buổi tiệc ngắm hoa, có thể nói khách chủ tận hoan, chỉ có Thẩm Căng tâm sự nặng nề.

Nàng không tiện mở miệng hỏi thăm đại bá mẫu đem hôn sự của nàng định hướng nơi nào, chỉ là hành sự cử chỉ càng ngày càng câu nệ cẩn thận, không dám tùy tiện đáp ứng cùng Thẩm đại phu nhân ra ngoài.

Vừa vặn ít ngày nữa chính là lễ cập kê của Thẩm tứ tiểu thư, Thẩm tứ là nữ nhi ruột của Thẩm đại phu nhân, lễ cập kê* lại là lễ tiết quan trọng nhất của nữ nhi, tâm tư của Thẩm đại phu nhân liền từ trên người Thẩm Căng chuyển tới bên Thẩm tứ.
*Theo “Kinh Lễ”, con gái đến tuổi 15 thì được cài trâm (kê) để thể hiện mình là thiếu nữ trưởng thành có thể đem gả chồng được. Giảng nghĩa đen bám sát theo từ tố thì có thể hiểu đại khái “cập kê” là tới (cập) [giai đoạn cài] trâm (kê).
Việc cài trâm đối với phụ nữ ngày xưa là một việc hết sức hệ trọng trong sinh hoạt cá nhân. Phải luôn để ý tới đầu tóc vì đó là một phần biểu hiện của sự đoan trang, tuyệt đối trong mọi tình huống không được xõa tóc tùy tiện hay để bù, rối.

Ngày hôm đó, Thẩm đại phu nhân chuẩn bị tốt phát kê, trâm cài tóc lại mời mấy vị phu nhân thế gia giao hảo đến đây đảm đương chính tân, tán giả, tán lễ, bấn giả và chấp sự, Thẩm Căng cùng ba tỷ muội Thẩm gia khác cũng sớm thay xong quần áo, chỉ chờ giờ lành vừa đến, liền cho Thẩm Tứ hành lễ cài trâm.

Không ngờ lúc này có người tới cửa, muốn cầu hôn Thẩm gia.

Thẩm đại phu nhân bị dọa nhảy dựng, vội cho người đi ra ngoài hỏi, người đến cầu hôn đúng là Tiết Hoài Tông, con trai độc nhất của Tiết Thị lang Hộ bộ đã qua đời.

Thẩm đại phu nhân nghe được tên người tới, mới nhớ ra.

Tiền Hộ bộ Thị lang Tiết Ích vốn là cấp trên của phu quân Thẩm Chiêm của bà, cũng là sư huynh đệ đồng môn, quan hệ cá nhân của hai người rất tốt, từng ước định nếu một người có nam, một người có nữ, liền kết làm thông gia.

Không lâu sau Thẩm Chiêm sinh hạ một nữ, mấy năm sau Tiết Ích mới sinh hạ một nam là Tiết Hoài Tông, vốn tưởng rằng hôn sự này phải từ bỏ, không ngờ Thẩm đại phu nhân sau đó lại sinh một nữ, liền quyết định hôn nhân từ nhỏ giữa Tiết Hoài Tông và Thẩm Tứ.

Vốn dĩ chức quan Tiết Ích cao hơn Thẩm Chiêm, hôn sự này trong mắt Thẩm đại phu nhân quả thực rất tốt.

Không ngờ giữa đường xảy ra bất trắc, ngay khi Tiết Hoài Tông vừa mới đến tuổi đi học, Tiết Thị Lang đột nhiên nhiễm phong hàn bệnh không dậy nổi, cứ như vậy buông tay nhân gian, chỉ để lại Tiết Hoài Tông cùng quả mẫu gian nan sống qua ngày.

Khi đó Thẩm đại phu nhân liền muốn lui hôn sự với Tiết gia, là Thẩm Chiêm nói thi cốt Tiết đại nhân chưa lạnh, làm việc như vậy sẽ khiến người khinh thường, nàng mới từ bỏ.

Sau đó trong nhà nhiều việc, lại gặp phu thê lão tam Thẩm gia ngoài ý muốn bỏ mình, Thẩm đại phu nhân bận rộn đến chân không chạm đất, quên luôn chuyện đính hôn này.

Mà nay Tiết Hoài Tông tìm tới cửa, nàng mới giật mình phát hiện mình đã chậm một bước. Nhìn tân khách đầy cả sảnh đường, nàng thật sự không muốn để cho người ta biết nữ nhi của mình hứa hôn với một gia đình nghèo túng.

Nhưng nếu đuổi người ra ngoài, sau này nhắc tới, khó tránh khỏi miệng đời thối mạ.

Thẩm đại phu nhân tiến thoái lưỡng nan, ở trong phòng cùng lão phu nhân và Thẩm Chiêm thương nghị hồi lâu, cuối cùng nhẫn tâm muốn lấy cớ nói xấu Tiết Hoài Tông là một tên vô lại, đuổi người ra ngoài, cho dù sau lưng bị người mắng hai câu, cũng tốt hơn đem nữ nhi đẩy vào trong hố lửa.

Nàng mở cửa, muốn đi ra ngoài gọi gia đinh đến đuổi người.

Đã thấy Thẩm Căng vội vã đi tới, nắm tay nàng, dắt nàng trở về phòng, liền quỳ gối trước mặt nàng:
“Đại bá mẫu chớ lo lắng, ta nguyện ý thay Tứ muội muội gả đến Tiết gia.”

6.
“Ngươi!”

Thẩm đại phu nhân ngây dại, mặc dù nàng không muốn nữ nhi gả đến Tiết gia chịu khổ, nhưng cũng không nghĩ muốn đẩy Thẩm Căng ra ngoài, Tiết gia như vậy, không trợ giúp được cho Thẩm gia, Thẩm Căng vì sao phải tự chuốc lấy cực khổ?

Thẩm Căng chẳng lẽ không biết tính toán của Thẩm đại phu nhân?

Nhưng nàng cũng có tính toán của mình, năm đó sau khi nàng được thiết kế định hôn ước với phủ Định Bắc Hầu, lại quay về Thẩm gia tham gia lễ cập kê của Thẩm Tứ, đã từng gặp qua Tiết Hoài Tông, biết Tiết Hoài Tông cũng không như đại phu nhân nghĩ.

Khi Tiết Thị Lang còn sống, có danh tiếng liêm khiết, Tiết Hoài Tông tuân theo chí hướng phụ thân, làm người chính trực, hữu dũng tri phương.

Sở dĩ lựa chọn vào ngày Thẩm Tứ làm lễ cập kê đến cửa cầu hôn, thứ nhất cập kê là ngày nữ tử hứa gả. Thứ hai, mẫu thân Tiết Hoài Tông bệnh nặng, nóng lòng được nhìn thấy Tiết Hoài Tông thành thân, Tiết Hoài Tông là người có hiếu, lại giữ lời hứa, cho nên mới đến Thẩm gia.

Thẩm đại phu nhân nếu là người thông suốt, có thể nói rõ với Tiết Hoài Tông, ngày đó hai nhà chỉ hứa hôn bằng miệng, nàng không nhận, Tiết Hoài Tông cũng không làm gì được.

Nhưng Thẩm đại phu nhân sốt ruột thương nữ nhi, cứ nghĩ đến tình huống xấu nhất, lúc này mới nghĩ ra một chủ ý xấu, lại nói Tiết Hoài Tông vô lại, cố ý đến Thẩm gia kết thân, khiến người đánh đuổi Tiết Hoài Tông đi.

Cũng không nghĩ Tiết Thị Lang làm quan nhiều năm, người mặc dù mất đi, còn có thân bằng cố hữu, nhìn thấy Thẩm đại phu nhân hành vi vô lễ như thế, có nhiều lời châm chọc.

Thậm chí có quan viên thanh lưu nhìn không nổi Thẩm gia chê nghèo yêu phú, ở trên triều đình mượn cớ phê bình Thẩm Chiêm, đến nỗi con đường thăng chức của Thẩm Chi càng thêm gian nan.

Ngày đó Thẩm Căng cảm thấy đáng thương cho cảnh ngộ Tiết Hoài Tông gặp phải, thấy hắn quần áo cũ nát, nghĩ là một đường trằn trọc bôn ba, liền sai người sai vặt ngoài cửa đưa cho hắn chút bạc vụn làm lộ phí.

Lần tiếp theo gặp lại Tiết Hoài Tông là lúc nàng gả đến Định Bắc Hầu phủ làm Hầu phu nhân tham gia khánh yến trong cung, Tiết Hoài Tông thi đậu tiến sĩ, khoác cung bào đội mũ cung, là một thiếu niên lang bộ dáng đoan chính.

Nhân vật trong sáng như vậy, người giản dị như vậy, Thẩm Căng cho rằng thay vì mình ở Thẩm gia tùy ý người ta sắp xếp, chưa biết phải gả cho ai, chẳng bằng gả cho Tiết Hoài Tông.

Kể từ đó đại bá mẫu không cần bởi vì lo lắng hôn ước của Thẩm Tứ mà khiến thanh danh Thẩm gia bị hao tổn, chính nàng cũng không cần lúc nào cũng lo lắng đề phòng sẽ bị đại bá mẫu nhét đi làm kế thất cho lão Hầu gia.

Thẩm đại phu nhân và Thẩm Chiêm nghe xong, suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy Thẩm Căng gả thay là thượng sách.

Chỉ là phụ mẫu Thẩm Căng đều mất, chuyện hôn nhân còn cần phải có kết quả.

Thẩm Chiêm quyết định để Thẩm Căng làm con thừa tự dưới danh nghĩa Thẩm đại phu nhân, về sau hắn và Thẩm đại phu nhân chính là phụ mẫu Thẩm Căng, của hồi môn ngoại trừ sản nghiệp phụ mẫu Thẩm Căng lưu lại, hắn và Thẩm đại phu nhân cũng sẽ cho nàng thêm một phần.

Vì thế Thẩm đại phu nhân liền cho người mời Tiết Hoài Tông vào cửa, trước mặt tân khách cả sảnh đường, tuyên bố Thẩm gia song hỷ lâm môn, tìm người xem bát tự, cũng định hôn kỳ của Tiết Hoài Tông và Thẩm Căng vào cuối tháng sáu.

Cùng ngày, Định Bắc hầu Lục Trầm Chu cưới Liễu Uyển Nhu làm thê, quan to quý tộc trong kinh đều đến Định Bắc hầu phủ uống một chén rượu mừng, ngay cả trong cung cũng ban thưởng không ít.

Về phần Thẩm Căng xuất giá, bởi vì chức quan của Thẩm Chiêm không cao, địa vị Tiết gia cũng không thể so với trước kia, nên cũng ít người biết đến.

Sau khi Lục Trầm Chu bận rộn hôn sự, bên ngoài cũng không quan tâm nhiều, đợi Liễu Uyển Nhu vào cửa, hắn liền tâm không tạp niệm, một lòng tập trung vào con đường làm quan.

Bởi vì hắn biết được kết cục trước ba năm, là vì chuyện tháng chín Đức Quang năm thứ nhất phế Thái tử, bốn nhà công hầu ngã hai nhà, chỉ có phủ Định Bắc Hầu và phủ Bình Tây Hầu vẫn đứng vững.

Năm Đức Quang thứ hai, Bình Tây Hầu phủ bởi vì tham dự đảng tranh chấp, liên lụy vào tù, tứ đại Hầu phủ chỉ còn lại có Định Bắc Hầu phủ.

Đương kim Hoàng thượng là bào đệ của Thái Tổ, sau khi Thái Tổ chết, giết huynh diệt đệ để leo lên bảo tọa, hai huynh đệ hắn lúc trước đều dựa vào quân đội lập nghiệp, bởi vậy sau khi lập quốc kiêng kị nhất cũng là những công thần nắm giữ binh mã.

Hiện giờ thấy tứ đại hầu phủ lục tục rơi đài, một Định Bắc hầu tuổi còn trẻ làm việc thỏa đáng, cũng không kết bè kết cánh, vả lại còn chủ động giao lại binh quyền, long nhan thiên tử vô cùng vui mừng, truy phong lão hầu gia làm Định Quốc Công, Định Bắc hầu phủ đổi thành Định Quốc Công phủ, thăng chức Lục Trầm Chu làm Ngự Sử Trung Thừa.

Nhất thời thanh danh Lục Trầm Chu vang dội, trong ngoài triều đình đều biết đó là ngự tiền hồng nhân, phủ Định Quốc công ở trong kinh cũng phong quang vô lượng.

Đều nói người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, Lục Trầm Chu vốn dáng vẻ bất phàm, trên người lại có quyền lực, càng phát ra khí chất ngọc chất kim tướng.

Đợi đến kỳ thi mùa xuân qua đi, tuổi còn trẻ như hắn, cũng có môn sinh qua lại.

Hôm nay hạ triều, mấy vị thuộc hạ đồng liêu của Ngự Sử đài cân nhắc mai là ngày nghỉ, không có việc gì làm, liền hẹn nhau đi vùng ngoại ô chè chén, gọi mấy vị giám sát Ngự Sử mới vào năm nay cùng đi, coi như đón gió tẩy trần.

Mấy vị giám sát Ngự Sử mới có cơ hội giao tiếp với cấp trên và tiền bối, phần lớn là vui vẻ đồng ý, chỉ có một người từ chối không đi.

Lục Trầm Chu biết được bắt đầu tò mò, liền hỏi là ai không đi, nhưng trùng hợp người nọ là đồng môn, cùng thi đậu tiến sĩ, liền trả lời: "Mâu thân Tiết Hoài Tông bệnh nặng nhiều năm, sợ người trong nhà chăm sóc không chu toàn, nên yến tiệc bình thường hắn đều không đi.”

Tiết Hoài Tông? Cái tên này có chút quen tai, Lục Trầm Chu đem trước sau hai đời đều suy nghĩ một chút, chợt hỏi: “Là con trai của Hộ bộ Thị lang Tiết Ích đã qua đời?"

Người bên cạnh cười nói: "Trung thừa đại nhân trí nhớ tốt, Tiết Hoài Tông đích thật là con trai của Tiết Ích, năm nay vừa nhược quán đã đậu tiến sĩ, Tiết thị lang trên trời có linh thiêng coi như đã được an ủi.”

Lục Trầm Chu gật gật đầu, cả triều đều biết Tiết Ích thanh liêm, phụ thân hắn lúc còn sống cũng khen mặc dù ông ấy thân ở Hộ bộ, nhưng có chí hướng ngôn quan, nhi tử của ông ấy cũng không kém.

Năm nay vừa nhược quán, vậy coi như là thiếu niên thi đậu, nhân tài như vậy nếu có thể cùng muội muội hắn kết thân, về sau cũng có thể làm phụ tá cho hắn.

Vì thế hắn thử thăm dò tình huống của Tiết Hoài Tông, người bên cạnh liền nói: "Nói đến Tiết hiền đệ thân thế tuy rằng nhấp nhô một chút, nhưng rốt cuộc có phúc trạch bên người. Nghe nói mẹ hắn bệnh nặng, sắp không xong rồi, nên muốn Tiết hiền đệ cưới thê tử. Tiết gia từ sau khi Tiết thị lang qua đời nghèo túng nhiều năm, Tiết hiền đệ khi đó lại chưa từng có một quan chức trên người, cho rằng chuyện lấy thê tử sẽ không giải quyết được. Không ngờ Tiết thị lang này khi còn sống, lại từng cùng Ngô Hưng Thẩm gia định hôn sự từ nhỏ, lúc Tiết hiền đệ tới cửa cầu thân, Thẩm gia không nói hai lời lập tức gả nữ nhi qua. Năm đó Tiết mẫu đã khỏi bệnh, đợi đến đầu năm nay Tiết hiền đệ thi đậu tiến sĩ, thân thể Tiết mẫu lại càng tốt, chỉ là bệnh tim cần lúc nào cũng uống thuốc, có người chăm sóc.”

Ngô Hưng Thẩm gia, Lục Trầm Chu không thể quen thuộc hơn, nghe được Tiết Hoài Tông cưới nữ nhi Thẩm gia, hắn bấm ngón tính toán một hồi, liền nói: "Tiết Hoài Thuyên đính hôn chính là Thẩm gia tứ tiểu thư.”

Người bên cạnh nghe vậy, lắc đầu: "Hình như không phải tứ tiểu thư, ta nhớ Tiết hiền đệ từng nhắc tới, nói là phu nhân hắn ở Thẩm gia đứng hàng thứ ba.”

Thẩm Tam tiểu thư? Tiết Hoài Tông cưới Thẩm Căng?

Điều này sao có thể, hắn sống hai đời, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói Thẩm Căng và Tiết Hoài Tông từng có hôn ước, định hôn từ nhỏ.

“Ngươi không có nghe lầm chứ, Tiết Hoài Tông cưới Thẩm gia tam tiểu thư?” Hắn truy vấn nói.

Người bên cạnh khẳng định gật đầu một cái: "Không nghe lầm, ba và bốn không thể lầm được.”

Lục Trầm Chu hai mắt khẽ mở, hay cho Thẩm tam tiểu thư, hay cho Ngô Hưng Thẩm gia, có hôn ước còn dám tính kế hắn! Coi thường hắn như vậy sao!

"Đi, tìm người chuyển lời cho Tiết Hoài Tông, nói rõ bản hầu thiết yến, đặc biệt mời hắn tới dự!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK