Một tiếng rưỡi sau Giang Tùy Châu về nhà.
Nếu anh đến nhà Diệp Tiểu Noãn thì từ đó về đây không quá 40 phút, thế mà anh cần một tiếng rưỡi.
Tôi không muốn đoán chuyện gì diễn ra từ lúc tôi cúp máy đến khi anh rời đi về nhà. Tôi chọn cách hỏi thẳng.
Vẻ mỏi mệt của Giang Tùy Châu có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Anh ngồi trên sô pha, khom lưng, tay chống lên chân.
Anh nói: “Em không nên gọi cuộc điện thoại đó!”
Câu này như bậc lửa đốt kíp nổ. Tôi bùng nổ ngay lập tức.
“Giang Tùy Châu, anh muốn nói với tôi việc nên hay không nên sao? Rõ ràng anh đồng ý với tôi không đi mà lại lén đi ra ngoài, anh nên vậy? Nửa đêm trai đơn gái chiếc, anh nên vậy? Đường đỏ trà gừng? Anh mất thời gian bao lâu mới nấu xong? Anh nên vậy? Vì một người khác phái khác, anh năm lần bảy lượt tổn thương cảm xúc của tôi, anh nên vậy? Hừ, anh nên vậy! Tôi thấy anh nên nhất là nên độc thân!”
Mắt tôi đỏ hoe vì tức giận, nhãn cầu như vỡ ra, sưng lên đau đớn. Toàn thân căng cứng đến run rẩy. Ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào không thể khống chế.
Không mất bình tĩnh đến khóc lóc thảm thiết là thể diện cuối cùng của tôi. Tôi quay người vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Không biết qua bao lâu, trong bóng tối, Giang Tùy Châu mò mẫm bước vào.
Anh nằm xuống cạnh tôi, thở dài ôm tôi.
“Anh sai rồi. Đây là lần cuối cùng, anh bảo đảm không quan tâm đến việc của bọn họ nữa!”
Tôi yên lặng nhìn về phía trước trong bóng đêm, không đáp lại, cũng không phản bác.
Trong khoảng thời gian tôi về phòng, sau khi bùng nổ cảm xúc, tôi đã bình tĩnh lại.
Những việc xảy ra trong đêm nay được tôi rà soát lại từ đầu đến cuối.
Tôi đột nhiên phát hiện một điểm khiến tôi khó chịu ngay từ đầu.
…
“Có phải anh thích Diệp Tiểu Noãn không?”
“Em không muốn anh đi thì cứ việc nói thẳng, đừng nói chuyện kiểu như vậy. Nếu để người khác nghe thấy thì chuyện giữa Diệp Tiểu Noãn và Ôn Húc càng khó khăn.”
Anh không thanh minh, không giải thích. Thậm chí anh không lo lắng việc tôi hiểu lầm, anh chỉ lo lời nói của tôi sẽ ảnh hưởng đến Diệp Tiểu Noãn.
Suy cho cùng thì đó cũng là chuyện của Diệp Tiểu Noãn với Ôn Húc; không phải là chuyện của Ôn Húc với Diệp Tiểu Noãn.
Trật tự thay đổi, khác nhau một trời một vực.
5.
“Cho nên mày nghi ngờ Giang Tùy Châu thật sự thích Diệp Tiểu Noãn? Không thể nào!”
Bạn thân tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Nói gì thì nói, cô ta cũng là bạn gái Ôn Húc, cho dù anh ấy có động lòng thì đối tượng cũng không nên là Diệp Tiểu Noãn. Anh ấy chỉ nể mặt Ôn Húc!”
Tôi cười khẽ thành tiếng: “Nể mặt Ôn Húc? Mày với anh ta cũng xem như bạn từ nhỏ tới lớn, lúc mày đau bụng anh ta sẽ nấu đường đỏ trà gừng cho mày sao?”
Bạn thân trợn to mắt. “Đường đỏ trà gừng? Anh ta sẽ thấy tao giống đường đỏ trà gừng thì có!”
“Đúng vậy, tao cũng chưa từng uống!”
Tôi và bạn thân cùng im lặng.
Hồi lâu sau, cô ấy hỏi: “Mày định làm gì?”
Tôi xoa huyệt thái dương: “Tao cần một khoảng thời gian yên tĩnh.”
Tôi đi công tác một tuần.
Tôi không nói với Giang Tùy Châu. Trước khi lên máy bay nhắn cho anh một tin.
Bầu không khí giữa chúng tôi hai ngày qua rất tệ. Anh có ý định phá băng, chủ động nói chuyện với tôi. Nhưng Giang Tùy Châu không phải là người khom lưng cúi đầu với người khác. Sau khi tôi không phản ứng với anh, anh cũng im lặng.
Mấy ngày đi công tác, tôi suy nghĩ rất nhiều.
Khi tôi tách mình khỏi môi trường đó, dường như tôi có thể nhìn nhận mọi việc rõ ràng hơn.
Thật ra tôi đã để ý sự tiếp xúc giữa Giang Tùy Châu với Diệp Tiểu Noãn từ lâu. Nhưng tôi không nói gì, cứ nhẫn nhịn chịu đựng.
Bởi vì Diệp Tiểu Noãn là bạn gái Ôn Húc.
Bởi vì suy đoán về Giang Tùy Châu với Diệp Tiểu Noãn là chuyện hết sức hoang đường.
Nhưng nếu bỏ qua mối quan hệ giữa chúng tôi và Ôn Húc thì mối liên hệ giữa Giang Tùy Châu và Diệp Tiểu Noãn quả thực quá thân thiết.
Tôi nhớ một tuần trước. Không biết vì chuyện gì mà Ôn Húc và Diệp Tiểu Noãn lại cãi nhau.
Ôn Húc sầm mặt quay lưng lái xe bỏ đi, ném Diệp Tiểu Noãn ở lại đó.
Sau đó Ôn Húc điện thoại cho Giang Tùy Châu, nhờ anh đưa Diệp Tiểu Noãn về nhà.
Giang Tùy Châu nghe xong im lặng rất lâu, tặng anh ta mấy chữ: “Đồ khốn kiếp.”
Anh vội vàng lấy chìa khóa xe ra cửa, sốt ruột đến mức thậm chí không thèm chào tôi.
Đêm đó anh không về. Mãi đến hừng đông mới quay lại.
Tôi hỏi anh làm gì mất nhiều thời gian đến thế. Anh nói tâm trạng Diệp Tiểu Noãn không tốt, không muốn về nhà nên anh chơi bi da với cô ta suốt đêm.
“Cô ấy có nói anh cứ về trước nhưng nửa đêm, cô ấy là con gái có một mình. Ôn Húc giao cô ấy cho anh, anh không thể bỏ mặc.”
Mọi thứ đều hợp tình hợp lý, chỉ có tôi nghĩ ngợi linh tinh.
Nhưng đứng bên ngoài nhìn vào thì điều đó không đúng. Chỉ là chưa sai đến mức rung trời lở đất.
Cho nên tôi cần phải chịu đựng sao? Vì sao?
6.
Giang Tùy Châu xích mích với Ôn Húc. Đây là tin tôi nhận được vào ngày thứ tư của chuyến công tác.
Bạn thân gửi một video cho tôi.
Trong video, Giang Tùy Châu dùng áo khoác che chở Diệp Tiểu Noãn, ôm cô ta vào lòng.
Ôn Húc sắc mặt lạnh lùng đuổi theo. “Đứng lại, cô ấy là bạn gái tôi.”
Vẻ mặt Giang Tùy Châu lạnh nhạt, ngoái đầu nhìn lại đầy châm chọc.
“Ôn Húc, nếu cậu không quản được gia đình mình, không thể bảo vệ được cô ấy thì tôi phải đưa cô ấy đi!”
Nghe nói chị của Ôn Húc cầm chi phiếu và offer một công ty nước ngoài nổi tiếng đến tìm Diệp Tiểu Noãn, yêu cầu cô ta rời đi.
“Mày cũng biết lực sát thương của Tiểu Ôn tổng chúng ta mà, chị ấy nói thẳng với Diệp Tiểu Noãn, cô ta không thể gả vào Ôn gia. Thay vì lãng phí thời gian đẹp nhất của mình trên một người đàn ông, không bằng đảm bảo tương lai tốt đẹp cho bản thân.”
Tiểu Ôn tổng nhà họ Ôn, sấm rền gió cuốn, sát phạt quyết đoán. Chị ấy lớn hơn chúng tôi mấy tuổi, luôn là tấm gương cho chúng tôi noi theo. Chị ấy có thể nói những lời như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.
Mới mười phút trước, tôi nhận được tin nhắn của chị, chỉ một câu. [Quản lý tốt Giang Tùy Châu, hoặc chị quản thay em.]
Tôi gõ nhẹ lên bàn.
Tôi nhớ ban đầu khi bố mẹ Ôn kịch liệt phản đối, Tiểu Ôn tổng vẫn không nói một lời. Chị không hứng thú quan tâm những chuyện tình cảm yêu đương này.
Hiện giờ chị ấy lại ra mặt, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó.
Vì vậy tôi gọi điện cho bộ phận thiết kế hỏi thăm tình hình công việc gần đây của Diệp Tiểu Noãn.
“Cô ấy không đi làm một tuần rồi ạ.”
“Ai duyệt cho cô ta nghỉ?”
“Cô ấy không xin nghỉ phép.”
“Sau đó thì sao?”
Đầu dây bên kia im lặng. Tôi cảm thấy huyệt thái dương mình nhảy thình thịch.
“Thông báo cho cô ta, hợp đồng lao động của công ty với cô ta chấm dứt.”
Hợp đồng lao động có thể tự động chấm dứt khi người lao động tự ý bỏ việc trong 3 ngày, mà cô ta bỏ bê công việc, vắng mặt suốt một tuần lại không hề ảnh hưởng.
Thậm chí tôi còn không biết hóa ra cô ta lại có đặc quyền như vậy ở công ty.