Tôi chui được vào gầm giường thì cũng là lúc hai tên còn lại phát hiện điều bất thường.
Chữ trên kính thông minh liên tục nhấp nháy.
“Chuyện gì vậy? Lão nhị! Mở cửa ra! Ch*t tiệt, nói gì đi chứ!”
“Đại ca, tránh ra để em phá cửa!”
“Rầm!” Cánh cửa bị đá văng.
“Đại ca, có dây bện! Con đ* này buộc ga với chăn lại để trốn! Ôi nhị ca! Đại ca nhìn kìa, bên kia còn có một chiếc giày! Con đ* này trốn mất rồi!”
“Lão nhị! Con khốn, đừng để tao bắt được mày, nếu không tao sẽ gi*t mày!”
“Đại ca, mau đuổi theo nó, nhanh không đến lúc đám cảnh sát phát hiện x///ác nhị ca ở dưới thì không thằng nào thoát được đâu!”
“Bình tĩnh, mày canh cửa đi, để tao đuổi theo nó! Cao thế này nó nhảy xuống chắc chắn cũng không chạy xa được đâu!”
Tên cầm đầu hình như không hoàn toàn bị mắc bẫy, hắn để lại một người canh cửa. Nhưng không sao, dù có trốn không thoát, tôi vẫn có thể cầm cự cho đến khi cảnh sát đến.
Tuy nhiên, tôi không thể ở lại phòng này thêm được nữa.
Khi hai tên kia vừa chạy ra ngoài, tôi bò đến cửa. Xác định phòng khách không có ai, tôi bò vào gầm giường trong phòng ngủ chính.
Nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất, bọn chúng chắc chắn không nghĩ tôi dám trốn ở đây.
Tuyệt vọng không phải là điều đáng sợ nhất, mà là trong tuyệt vọng còn một chút hy vọng. Gần như mỗi năm giây, tôi lại kiểm tra thời gian. Đến lần thứ mười ba khi tôi xem đồng hồ, kính thông minh báo có tiếng bước chân xung quanh.
Mới chỉ một phút trôi qua, bọn chúng đã quay lại?
Hay là cảnh sát đến?
Nhưng chữ trên kính thông minh nói với tôi rằng đó chính là bọn khốn kia.
“Đại ca có thấy nó không? Nó chạy nhanh vậy à?”
Điều kỳ lạ là tên cầm đầu không trả lời.
Sau một loạt tiếng bước chân, hắn lên tiếng:
“Lão tam, mày lại đây, kéo cái chăn này ra.”
Mặc dù không rõ mục đích của hắn là gì, nhưng trái tim tôi lại bắt đầu đập mạnh sau khi vừa bình tĩnh được đôi chút.
“Thấy chưa? Kéo nhẹ đã bung ra, nó không trèo được xuống đâu… Mày có thấy nó chạy ra ngoài không?”
“Không có! Em luôn canh cửa, không thấy ai ra cả.”
“Nó không nh///ảy xuống, nó vẫn còn trong nhà này.”
Câu nói rợn người đó như một chiếc búa tạ đ///ập mạnh vào trái tim tôi.
“Con đ* ch///ó! Dám chơi tao… Nó ở đây! Không có! Chỗ này cũng không có, có vẻ không phải ở phòng này.”
Xong rồi!
Hai phòng ngủ đối diện nhau, nếu tìm không thấy ở phòng ngủ phụ, thì tiếp theo sẽ là phòng ngủ chính.
Tôi đã co mình lại hết mức có thể, gần như cuộn tròn ở góc giữa tủ đầu giường và tường. Nhưng vẫn chưa đủ, chỉ cần bọn chúng cúi đầu là sẽ thấy tôi ngay.
Tôi cần phải nghĩ ra cách đánh lạc hướng bọn chúng.
Vì vậy, tôi gửi một tin nhắn vào số điện thoại bạn trai:
【 Tôi đã báo cảnh sát, họ sẽ đến ngay, các người chờ ch*t đi! 】
Quả nhiên, một bóng đen dừng lại ở cửa.
“Đại ca, nó nhắn tin cho em..”
“Nó nói gì?”
“Anh tự xem đi… Đại ca, hay là mình chạy đi, lỡ nó báo cảnh sát thật…”
“Bốp!”
“Động não lên! Nó bị câm mà, câm thì báo cảnh sát thế nào?”
Ngay sau đó, cái bóng lùi lại, biến mất.
Vài giây sau, chữ trên kính thông minh lại hiện lên:
“Tao không biết mày làm cách nào, nhưng chắc chắn mày nghe được tao nói. Nghe cho kỹ, nếu tao bắt được mày, tao sẽ l///ột từng mảnh da trên người mày! Lão tam, nhắn hỏi xem giờ nó đang ở đâu.”
Đọc những dòng này, tôi cảm thấy một điều gì đó rất lạ.
Bảo tên này ng* thì cũng không đúng, vì hắn đoán được rằng tôi nghe thấy bọn chúng nói chuyện. Nhưng bảo hắn thông minh thì lại không phải, vì hắn lại hỏi tôi đang ở đâu. Sao tôi có thể nói cho hắn được?
Khi tôi định gửi tiếp một tin nhắn báo cảnh sát, bỗng nhiên mọi thứ tối sầm lại. Cả căn phòng nháy mắt chìm vào bóng tối.
Tên bi//ến th//ái này dập cầu dao điện rồi!
6.
Trong bóng đêm, chỉ cần tôi trả lời tin nhắn, chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Nhưng nếu tôi không trả lời, bọn chúng sẽ biết tôi vẫn còn trong nhà. Giấu điện thoại trong áo cũng không được vì tôi đang mặc đồ ngủ, vải mong gần như trong suốt, chẳng che được chút ánh sáng nào...
Khi tôi đang hoang mang lo sợ, tên cầm đầu ra lệnh:
“Nó không nhắn lại đúng không? Con này chắc chắn chưa chạy thoát. Mày vào phòng ngủ chính, tao tìm ở phòng khách. Hôm nay dù thế nào tao cũng phải l///ột da nó ra!”
“Đại ca, hay là đi thôi, lỡ cảnh sát đến thật…”
“Câm mồm! Mày muốn để lão nhị ch*t uổng à?”
“Ngu thế chết cũng đáng đời…”
“Bốp! Đừng lải nhải nữa! Mau đi tìm đi!”
“Vâng.”
Có thể thấy tên lão tam có vẻ không muốn làm lắm. Hắn đứng ở chân giường vài giây nhưng không cúi xuống kiểm tra mà bước đến tủ quần áo.
Cơ hội đây rồi!
Nhân lúc hắn mở cửa tủ ngó vào trong, tôi nhanh chóng bật chế độ im lặng trên điện thoại và gọi WeChat cho tên họ Tôn, cũng chính là lão nhị trong số 3 bọn chúng.
Vừa nãy lão nhị để quần áo ở phòng ngủ phụ, điện thoại cũng ở trong đó.
“Đại ca! Điện thoại nhị ca kêu này! Có phải con nhỏ đó gọi không?”
Lão tam vội vàng chạy ra khỏi phòng, tìm kiếm điện thoại. Tôi gửi tin nhắn chụp màn hình đã báo cảnh sát cho bọn chúng:
【 Các người không còn nhiều thời gian đâu, chờ ch*t đi! 】
Nhìn thấy tin nhắn, lão tam lập tức hoảng loạn:
“Đại ca nhìn đi! Nó báo cảnh sát thật rồi! Chúng ta mau đi thôi! Chắc nó không còn trong nhà đâu!”
“Đồ ngu! Nếu nó không ở đây, sao nó lại bảo chúng ta đi mà không để cảnh sát ập vào đây bắt luôn? Mày có phải là thằng đần không?”
Đọc những dòng này, tôi thật sự muốn tự tát mình một cái. Sao tôi không nghĩ đến việc lừa bọn chúng rằng mình còn ở đây để khiến chúng mắc bẫy?
“Không phải, đại ca, cảnh sát bảo 20 phút là tới rồi. Giờ tìm nó cũng chẳng kịp đâu, mình đi trước đi, sau này tìm cơ hội quay lại xử nó sau.”
“Mày đang ra lệnh cho tao à?”
Trên kính thông minh, âm thanh còi cảnh báo liên tục vang lên.
“Ông đây gi*t nhiều người như vậy mà chưa từng bị con nào chơi thế này! Hôm nay không gi*t được nó, tao ngủ không nhắm mắt! Mày không tìm, tao tự tìm!”
“Không phải đâu, đại ca, thật sự không kịp nữa đâu… Anh nghe xem… Tiếng còi xe cảnh sát đấy. Còn không đi chúng ta sẽ bị bắt!”
“Cút ngay! Hôm nay dù bị bắt, tao cũng phải l///ột da, r///út gân nó...”
“Ông đ///iên mẹ rồi! Ông không đi thì tôi đi! Ông ở đấy mà chờ bị tóm!”
Lão tam vội vàng rời đi. Chỉ còn lại tên cầm đầu bước vào phòng ngủ.
“Tao biết mày đang ở đây, ra đi! Đừng mong cảnh sát cứu được mày, mày trốn không thoát đâu! Thế nào? Tự ra hay để tao vào tìm mày?”
Hắn không làm tôi sợ.
Ở đây xe cảnh sát không thể vào được tận cửa vì ngõ nhỏ và nhiều nhà. Cho dù có định vị, chỉ dựa vào đi bộ, cũng rất khó để tìm ra căn nhà này.
Giờ phút này, tôi chỉ còn cách liều mạng.
Tôi sờ đến thanh côn sắt để ở gầm giường để phòng thân, nắm chặt trong tay. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần hắn cúi đầu xuống, tôi sẽ tấn công!
“Tủ quần áo không có, vậy chắc chắn mày đang trốn dưới gầm giường.”
Hắn vừa nói vừa chống một tay cầm dao xuống đất, sau đó từ từ cúi đầu xuống.
Tôi lập tức bật đèn flash, nhân lúc hắn che mắt, tôi dồn toàn bộ sức lực đ///ập côn sắt vào đầu hắn.
Nhưng… hắn chụp lấy một cách nhẹ nhàng.
Dưới ánh đèn, đôi mắt hắn đỏ rực, khuôn mặt dữ tợn với nụ cười nham hiểm:
“Bé yêu, tìm được rồi.”
7.
Tôi liều mạng cố rút côn sắt về. Nhưng dù tôi có dùng bao nhiêu sức, cây côn trong tay hắn vẫn không nhúc nhích. Hắn cười nham hiểm, dùng lực kéo mạnh, suýt chút nữa làm trật khớp cánh tay tôi.
Chưa kịp hoàn hồn, cây côn đã đâm thẳng trở lại, đâm vào bụng tôi. Tôi cảm giác như bụng mình bị xuyên thủng! Cố gắng xoay người bỏ chạy, nhưng lại bị hắn dễ dàng tóm lấy mắt cá chân.
Nỗi đau lan tỏa khắp cơ thể, cướp đi toàn bộ sức lực của tôi. Tôi vô lực giãy giụa, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn bản thân bị kéo ra khỏi gầm giường...
Khi tôi sắp bị kéo ra ngoài, đột nhiên cảm giác trên chân nhẹ bẫng.
Trên kính thông minh hiện lên dòng chữ:
"Mày muốn ch*t hả? Được rồi, tao cho mày toại nguyện! Ch*t một mình đi!”
"Lão tam, thằng khốn này! Mày dám... a!"
"Mày không muốn sống thì cũng đừng kéo tao xuống địa ngục! Ch*t đi!"
Ngay sau đó, tôi cảm nhận được sàn nhà rung lên. Tên cầm đầu ngã vật xuống đất, máu chảy đầy mặt, đôi mắt không nhắm nổi, ch*t vẫn gườm gườm nhìn tôi.
Tôi ch*t lặng, không thể tin nổi lão tam lại gi*t lão đại.
Sau khi gi*t người, lão tam nhanh chóng bỏ đi. Đến cửa, hắn dừng lại:
"Tao biết mày nghe được tao nói, nhớ kỹ! Ở đây chỉ có hai kẻ xấu, giờ chúng đều đã ch*t, tao gi*t được bạn trai mày thì cũng có thể gi*t mày!"
Hắn vừa rời đi thì cảnh sát ập đến. Họ kéo tôi, lúc này đã hôn mê, ra khỏi gầm giường.
Khi tôi tỉnh lại, trời đã sáng. Tôi đang nằm trên giường bệnh, một nữ cảnh sát trẻ ngồi bên cạnh, đang gọt táo cho tôi.
Tôi nhanh chóng cầm lấy điện thoại, gõ dòng chữ cho cô ấy xem:
【Vẫn còn một kẻ giết người chưa bị bắt! Mau bắt hắn!】
Nữ cảnh sát sững sờ:
【Hiện trường chỉ có hai hung thủ thôi mà?】
【Không phải! Còn một tên nữa! Hắn còn uy hiếp tôi không được nói cho các cô! Cầu xin cô, nhất định phải bắt hắn! Nếu không sẽ không tìm được thi thể bạn trai tôi!】
Nữ cảnh sát lập tức đứng lên, nhìn tôi đầy quyết tâm:
【Bạn trai cô cũng bị gi*t sao? Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hắn!】
8.
Vừa mới ăn xong bữa trưa, tôi lại gặp Chu Lị - nữ cảnh sát đó.
Cô ấy nói có hai việc cần trao đổi với tôi.
Việc thứ nhất, vụ án cô giáo mầm non kia đã được phá, hung thủ là bạn trai cũ của nạn nhân, vì tình sinh hận mà ra tay tàn nhẫn như vậy.
Điều này không khớp với lời khai của tôi.
【Đương nhiên trong tình huống nguy cấp như vậy, có thể cô đã nghe nhầm hoặc hiểu nhầm, điều này có thể thông cảm được. Hai tên đột nhập nhà cô vừa mới được thả ra sau khi mãn hạn tù, đều có tiền án, không loại trừ khả năng có nạn nhân khác. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.】
Nói xong, Chu Lị lấy từ trong túi ra một tấm ảnh, đặt trước mặt tôi:
【Người này… cô có quen không?】
Trong ảnh là một người đàn ông, thân hình gầy gò, ánh mắt mờ đục. Tôi cẩn thận nhớ lại một chút, rồi lắc đầu.
【Đây là lão tam mà cô đã nhắc đến.】
Tôi có chút ngạc nhiên.
Không ngờ cảnh sát làm việc nhanh chóng như vậy, chỉ trong nửa ngày đã bắt được người.
Tôi vội vàng hỏi:
【Bắt được hắn ở đâu? Tìm thấy bạn trai tôi chưa?】
【Không phải chúng tôi bắt được... hắn tự thú.】
Nói đến đây, ánh mắt Chu Lị thay đổi.
Trong ánh mắt cô ấy, tôi từ một nạn nhân đáng thương bỗng trở thành phạm nhân giảo hoạt.
【Hơn nữa, hắn còn khai rằng hắn chính là bạn trai cô!】
Nhìn dòng chữ trên kính thông minh, tôi tức giận vô cùng:
【Hắn là kẻ gi*t người... Tôi chưa bao giờ gặp hắn! Hắn đang nói dối! Hắn chỉ muốn thoát tội!】
Nhìn phản ứng của tôi, ánh mắt Chu Lị dịu lại:
【Hắn là bạn tù của hai tên kia, cả ba đều phạm tội hi*p d*m. Tôi cũng có khuynh hướng tin lời cô, lần này tôi đến chỉ để xác minh xem cô có quen hắn không.】
Tôi có chút không hiểu:
【Việc tôi có quen hắn không có liên quan gì đến việc hắn là kẻ giết người?】
【Dĩ nhiên là có liên quan. Nếu cô quen hắn, hoặc nếu hắn thật sự là bạn trai cô, thì hành động của hắn có thể được xem là tự vệ chính đáng. Nếu không quen biết, đó sẽ là tội cố ý gi*t người.】
Tôi hít sâu một hơi, gõ ra lời khai cuối cùng:
【Tôi không quen biết hắn.】
Ba ngày sau, tôi xuất viện về nhà. Vừa bước xuống xe, tôi đã thấy Chu Lị đứng đợi sẵn, bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên, cảnh sát Ngụy.
Cảnh sát Ngụy dáng người cường tráng, ánh mắt sắc bén, dù không mặc cảnh phục, chỉ cần liếc qua cũng biết ông ta là cảnh sát.
Hơn nữa, còn là một cảnh sát lão làng đầy kinh nghiệm.
Sau khi chào hỏi, cảnh sát Ngụy nắm chặt tay tôi một cách thân thiện nhưng có phần cứng rắn.
“Vẫn không nghe thấy à?”
Đây là lần đầu tiên tôi bị một người đàn ông nắm tay như vậy, cảm giác có chút mất tự nhiên.
Nhưng tay ông ấy nắm rất chắc, thậm chí bóp chặt khiến tôi cảm thấy hơi đau.
Tôi chỉ có thể gật đầu, chỉ vào kính thông minh của mình.
Ông ta cười:
“Cháu còn nhớ tôi không? Chúng ta đã từng gặp nhau, 18 năm trước, khi đó cháu chỉ cao tới đây, mới vừa lên 5...”
9.
Năm tôi lên 5, có chuyện đã xảy ra… Chuyện đó dù có hóa thành tro, tôi cũng không thể nào quên.
Gia đình tôi sống ở một ngôi làng nhỏ nằm trong khu vực dãy núi Thập Vạn Đại Sơn.
Năm đó, vào mùa hè, một trận động đất mạnh cấp 8 bất ngờ xảy ra.
Ngôi nhà hai tầng bằng gạch đỏ của gia đình tôi làm sao có thể chịu nổi trận động đất đó? Chỉ trong tích tắc, nhà sập.
Bố tôi ở tầng hai, không may bị chôn vùi ngay tại chỗ.
May mắn là tầng một mới được gia cố, nên mẹ và hai anh em tôi mới có thể sống sót.
Khi đó, dư chấn vẫn liên tục, mọi người trong làng bàn bạc rồi quyết định sẽ đi bộ đến huyện thành để tránh nguy hiểm.
Đoàn người cứ thế kéo nhau rời khỏi làng, trốn chạy trong đêm tối. Trên đường đi, không ngừng có người gia nhập cùng chúng tôi.
Đi đến nửa đêm, chúng tôi bị lạc giữa màn đêm đen kịt.
Đa phần mọi người quyết định cố gắng đi tiếp.
Chỉ có mẹ tôi vì dẫn theo hai con nên quyết định ở lại cùng một vài người để chờ đến khi trời sáng rồi đi tiếp.
Ai ngờ chỉ tách ra không lâu, trời đột nhiên đổ mưa to.
Chúng tôi buộc phải tìm một cái hang núi, trốn vào bên trong tránh mưa.
Quá mệt mỏi, tôi nằm trong lòng mẹ và ngủ thiếp đi...
Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng thét chói tai của mẹ.
Vừa mở mắt ra, tôi thấy mấy người đàn ông đang đè lên người mẹ, xé toạc chiếc áo ngủ mỏng manh của bà.
Tôi sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng lấy hết dũng khí lao lên.
Trong bóng tối, một tia chớp lóe lên.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của một người đàn ông, hắn cười ghê rợn, rồi kéo quần tôi xuống, nhặt một hòn đá đ/ập thẳng vào đầu tôi.
Tôi chỉ cảm thấy đầu mình tê đi và rồi ngất lịm.
Khi tỉnh lại, ánh nắng đã tràn ngập khắp nơi.
Bên cạnh tôi là mấy tấm vải bố trắng.
Trong đó, có cả mẹ và anh trai tôi.
Tôi không nghe thấy gì, cũng không thể nói được lời nào, chỉ có thể khóc mãi không thôi.
Trong ký ức, có một người cảnh sát cao lớn ôm tôi vào lòng.
Ông ấy mắt đỏ hoe, dịu dàng nói với tôi rằng ông sẽ đưa tôi đến một nơi rộng lớn, nơi đó có rất nhiều bạn nhỏ, còn có rất nhiều đồ ăn ngon và trò chơi thú vị.
Sau này tôi mới biết, nơi đó gọi là cô nhi viện