Ta ngẩng đầu liền thấy Sở Hành mặc thường phục Thái tử, xuyên qua đám người, bước về phía ta.
Những lời bàn tán phía sau lập tức tan biến.
Ta và Sở Hành là thanh mai trúc mã. Khi ta còn chưa sinh ra, hôn ước đã được định sẵn. Từ nhỏ, hễ có ai nói xấu ta, hắn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ. Khi hắn phạm lỗi và bị phạt, ta cũng là người đầu tiên xin tha cho hắn.
Trước đó, không một ai hoài nghi tình cảm của ta và Thái Tử. Và họ đã ngầm khẳng định người duy nhất có thể làm Thái Tử Phi chính là ta.
Nhưng hôm nay, trong tiệc sinh nhật mừng ta tròn mười sáu tuổi, hắn lại đưa một cô gái khác đến.
Liễu Nhược mong manh, yếu đuối tựa như chú chim nhỏ giật mình, nép sát vào bên người hắn.
Sở Hành đã quỳ suốt đêm, nhưng chẳng có lấy một chút mệt mỏi, ngược lại trên khóe môi hắn còn thoáng nét cười, thân mật nói gì đó bên tai nàng ta.
MIKO
Lúc Liễu Nhược nhìn ta, ánh mắt nàng ta bỗng chốc lộ vẻ hoảng hốt và bối rối, đột nhiên vội vã bước về phía ta quỳ "Phịch!" một tiếng y hệt kiếp trước.
4.
Đến cả giọt nước mắt vương trên mi tưởng chừng sắp rơi xuống, cũng y hệt.
Kiếp trước, ta từng bị dáng vẻ yếu đuối đáng thương của nàng ta mê hoặc. Thậm chí ta còn thật lòng suy nghĩ cho nàng ta và Sở Hành.
Ta xuất thân từ họ Tạ, còn phu quân tương lai là Thái Tử, nên chưa bao giờ dám hi vọng một đời một kiếp với hắn.
Sự xuất hiện của nàng khiến lòng ta chua xót, nhưng vẫn giữ được phong thái của một tiểu thư danh giá.
Sở Hành muốn từ hôn, ta không khóc, không làm ầm, chỉ vì tình cảm nhiều năm mà chân thành khuyên vài câu:
"Liễu cô nương ở kinh thành không có nơi nương tựa, thân thể lại có chút khiếm khuyết, dù là vì cứu huynh..."
"Thì vị trí chính thê, e rằng dù có quỳ gãy đầu gối, bệ hạ sẽ không chấp thuận, mà còn mang đến tai họa cho nàng."
"Điện hạ, chi bằng lùi một bước mà tiến nhiều bước, trước tiên cứ đưa nàng vào Đông Cung, sau này…"
"Tương lai sau này, chẳng phải đều do điện hạ định đoạt sao?"
Chỉ vài câu nói của ta đã giúp nàng ta thoát khỏi tai họa, nhưng lại khiến ta rước họa vào thân.
5.
Cộp! Cộp! Cộp!
Kiếp trước, ta vừa thấy Liễu Nhược quỳ xuống liền vội vàng chạy đến đỡ nàng ta.
Nhưng lần này, ta chỉ thờ ơ đứng nhìn, nàng ta vẫn không chút do dự mà dập đầu trước mặt ta.
Tiếng "cộp" vang lên từng hồi.
Hồng Nhạn kéo tay áo ta.
Hôm nay có rất nhiều khách khứa, tất cả đều đang nhìn về phía này.
Ta gạt tay em ấy ra.
Vội gì chứ?
"Nhược Nhược!" Sắc mặt Sở Hành đã khó coi.
Cứ dập đầu như vậy, chỉ không lâu sau, trán Liễu Nhược đã rướm máu.
Kết hợp với hai hàng lệ lăn dài trên má, trông thật đáng thương.
Nàng ta quay sang nhìn Sở Hành, rồi lại nhìn ta, cắn môi, tiếp tục dập đầu.
Ta ung dung cầm tách trà lên, chậm rãi thưởng thức.
Tự nhiên ta thấy có chút tò mò, không biết nàng ta có thể giả bộ đến mức nào?