Còn đầu của Thẩm Thư Ý, lúc này đang lăn trên đất, nhiễm đầy bụi bặm, không còn vẻ đẹp tươi tắn khi còn sống, rồi lăn đến dưới chân của người đến trễ, Phương Văn Châu.
Hắn ta cúi đầu nhìn cái đầu, khi nhìn rõ gương mặt đó, đột nhiên trợn to mắt.
"Tiểu sư muội, muội..."
Phương Văn Châu nắm chặt thanh kiếm trong tay, như đang cố gắng kìm chế, nhưng vẫn không giấu được sự chấn động và tức giận trong lòng.
Ta làm như không thấy, vẫn chậm rãi lau vết m.á.u trên thân kiếm.
Dùng m.á.u kẻ thù nuôi dưỡng kiếm Đoạn Thủy của ta, thật sự có thể khiến linh khí của nó càng thêm dồi dào.
Ta quay đầu nhìn hắn ta, cười ngạo nghễ: "Đại sư huynh, ta vừa báo thù xong, chẳng lẽ huynh không vui mừng cho ta sao?"
Phương Văn Châu mím môi, như đang cân nhắc dùng từ.
Hắn ta kiêng dè ta, hiện giờ lại càng hận ta, nhưng lại phải cố lấy lòng ta.
Sau vài lần đấu tranh kìm nén.
Cuối cùng, vẫn như kiếp trước, hắn ta để lộ cảm xúc tức giận lúc này.
"Tiểu sư muội, ta biết muội một lòng muốn báo thù. Nhưng người g.i.ế.c cả nhà muội là Thẩm Nguyên, muội chỉ cần g.i.ế.c Thẩm Nguyên là đủ, tại sao phải liên lụy đến người vô tội?"
Kiếp trước, vì báo được thù lớn, trong lúc vui mừng và đau khổ, tinh thần và thể xác ta đã kiệt sức.
Do đó không muốn tranh luận nhiều với đại sư huynh.
Chỉ thản nhiên nói một câu: "Bọn họ đều đáng chết."
Câu nói này, vốn dĩ không có gì sai.
Phụ mẫu ta vì quá tốt bụng, không nhìn ra tâm địa lang sói của ông ta, còn tốt bụng tặng thức ăn và y phục.
Nhưng Thẩm Nguyên lại nảy sinh lòng tham, g.i.ế.c cả mười một người trong Tống gia ta!
Vô tội? Thế nào gọi là vô tội?
Ai mà không vô tội chứ?
Khi đó, tiểu muội ta chỉ mới ba tuổi, ngây thơ và đáng yêu. Muội ấy đưa bánh trong tay cho Thẩm Nguyên, nhưng Thẩm Nguyên lại xiên muội ấy lên trên thanh kiếm dài, đ.â.m thủng ruột gan, m.á.u chảy đến chết!
Tiểu muội của ta chẳng lẽ không vô tội sao?
Mẫu thân ta đang mang thai, đệ đệ trong bụng đã đủ tháng, cả nhà chúng ta đều mong chờ đệ ấy ra đời. Nhưng Thẩm Nguyên lại dùng lưỡi d.a.o m.ổ b.ụ.n.g mẫu thân ta, vô cùng tàn nhẫn!
Mẫu thân ta chẳng lẽ không vô tội sao?
Người thân của ta đều c.h.ế.t thảm như vậy, họ chẳng lẽ không vô tội sao?
Còn Thẩm Nguyên—
Ông ta dùng tiền cướp từ nhà ta để cưới vợ nạp thiếp, kéo dài nối dõi.
Có lẽ, trong những năm sau đó, ông ta dùng tiền của nhà ta cũng từng cứu giúp bá tánh nghèo khổ, cũng từng phát cháo trên phố, cũng từng được người đời gọi là người tốt.
Nhưng thế thì sao?
Phụ mẫu ta nhân hậu, mỗi năm không biết đã cứu giúp bao nhiêu người, nhưng vẫn chịu đựng đủ tra tấn mà chết.
Sao hung thủ chỉ làm hai năm việc tốt, đã được coi là cải tà quy chính, đáng được tha thứ, còn phụ mẫu ta lại phải c.h.ế.t oan!
Không, ta không đồng ý!
Vì thế---
Thẩm Thư Ý đã nhận sự giáo dục và lợi ích từ phụ mẫu nàng ta, đương nhiên cũng phải gánh chịu tội lỗi mà phụ mẫu nàng ta mang lại.
Trước khi muốn họa không đến con cái thì lợi ích phải không đến con cái.
Tiền bạc dính m.á.u của Tống gia ta, đều bị Thẩm Nguyên cướp đi, mới có thể nuôi dưỡng được mười mấy người nhà Thẩm gia ăn mặc sung sướng.
Đã là trả thù thì nhất định phải diệt cỏ tận gốc, không để lại một ai!
Bằng không, chẳng phải tự để lại mối họa ngầm cho mình sao?
Ta không ngốc như vậy.
Thẩm Nguyên cũng hiểu đạo lý này, nên suốt nhiều năm đều phái cao thủ giang hồ truy sát ta.