Nhưng trước khi chuyện đó xảy ra, bệnh tình của Tô Nam trở nặng. Cô phải nằm liệt giường, chờ chết. Đối mặt với cái c.h.ế.t cận kề, Tô Nam đột nhiên cảm thấy hối tiếc vô cùng.
Cô nghĩ: "Thời gian đẹp đẽ nhất đời người, mình lại lãng phí vào những cuộc cãi vã vô nghĩa. Nếu sống không nổi nữa thì ly hôn đi! Ngay cả xin ăn ngoài đường còn vui vẻ hơn suốt ngày tức giận. Giờ thì hay rồi, mình sắp chết, còn chồng mình chắc đang vui vẻ bên người phụ nữ khác. Thật chua chát!"
Trong cơn tuyệt vọng, Tô Nam dâng lên một dũng khí mạnh mẽ: trước khi chết, cô nhất định phải làm được điều mình muốn nhất – ly hôn!
Vì vậy, khi con trai – Chu Khang – đến thăm, cô kéo tay con, khẩn cầu:
"Con gọi ba đến đây, mẹ muốn cùng ba con làm thủ tục ly hôn."
Chu Khang cau mày khó chịu:
"Đến giờ này mà mẹ còn gây chuyện? Sao mẹ không thể yên ổn một chút? Không phải bà nội đã nói rồi sao, bệnh của mẹ là tự mình tức giận mà ra!"
Ngay cả lúc này, mẹ chồng cô vẫn không quên dẫm cô một cú.
Tô Nam cố giữ bình tĩnh: "Con cứ gọi ba con đến. Mẹ không muốn tranh cãi nữa." Lúc này, cô thậm chí không còn cảm giác gì với đứa con trai này.
Chu Khang thở dài: "Ba con không muốn gặp mẹ. Mẹ cứ yên ổn mà nằm dưỡng bệnh đi. Đến nước này rồi mà mẹ còn muốn ly hôn, thật không hiểu nổi." Nói xong, anh ta bỏ đi.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của con trai, đôi mắt Tô Nam trở nên mờ mịt.
Mùa hè năm 1982
Cái nóng oi ả đến ngột ngạt.
Tô Nam ngồi nhìn lịch treo tường, cảm giác như mọi thứ đều không thật. Cô đã quay về năm 1982, vào tháng 8.
Lúc này, cô và Chu Ngạn mới cưới chưa đầy một năm.
Họ quen nhau từ năm 1976, yêu nhau suốt 5 năm, đến tháng 10/1981 mới làm đám cưới. Trong thời đại này, một mối tình lâu dài như vậy thật hiếm thấy. Theo lý thuyết, cuộc hôn nhân này lẽ ra phải bền vững.
Nhưng chỉ chưa đầy một năm sau khi cưới, mối quan hệ giữa họ đã bắt đầu rạn nứt.
Không phải vì kẻ thứ ba chen chân, cũng không phải vì tình cảm phai nhạt, mà vì những mâu thuẫn nhỏ nhặt trong cuộc sống hôn nhân – những thứ hiện thực không thể tránh khỏi – đã dần dần bào mòn họ.
Tô Nam xuất thân từ nông thôn – nơi mà trong thời kỳ chênh lệch lớn giữa hộ khẩu thành thị và nông thôn, việc gả vào thành phố là điều không dễ dàng. Một tấm hộ khẩu thành thị đại diện cho lương thực phân phối, nhiều phúc lợi và một công việc ổn định – những thứ mà người nông thôn luôn ao ước.
Hơn nữa, Tô Nam còn gả vào một gia đình danh giá: Chu Ngạn – một chàng trai đến từ gia đình cán bộ trong xưởng. Cả cha mẹ Chu Ngạn đều là lãnh đạo trong nhà máy, và bản thân anh cũng là một người đầy triển vọng. Anh từng học tại Đại học Công Nông Binh, sau đó được phân về xưởng làm kỹ thuật viên. Với tài năng và sự chăm chỉ, Chu Ngạn nhanh chóng trở thành nhân viên kỹ thuật nòng cốt.