“Nhanh! Bắt lấy hắn! Hắn là con trai của tên Đại Ma Đầu!”
“Ngươi cho rằng chỉ dựa vào mấy người các ngươi mà bắt được ta sao! Hừ! Nực cười...... Ạch!”
Hèn hạ, bọn nhân sĩ chính phái chó má, thế mà lại dùng thuốc mê! Mắt thấy một người trong đó cầm đao giết tới, Tề Vũ Hạo ngay cả khí lực mở mắt cũng không có, trái tim co thắt lại chỉ muốn kêu tên Thừa Ảnh.
“Ầm” một tiếng, đao của người kia còn chưa đụng tới Tề Vũ Hạo đã bị một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện rút kiếm chặn lại. Tề Vũ Hạo mừng rỡ nhìn thoáng qua người đang chắn trước mặt mình, tâm trạng căng thẳng liền được buông lỏng, rốt cuộc không chịu được nữa liền mê man ngủ.
Thời điểm tỉnh lại, Tề Vũ Hạo phát hiện bản thân đã nằm trên giường của chính mình. Lượng thuốc mê của bọn nhân sĩ chính phái rất nặng, khiến toàn thân Tề Vũ Hạo lúc này vẫn không có khí lực.
“Thừa ảnh!...... Đi ra!...... Ta muốn gặp ngươi......”
....... Đáng tiếc trong phòng trừ âm thanh của chính mình, thì không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào.
“Ta biết ngươi vẫn luôn ở đây!”
“Nhất định phải đợi khi ta có nguy hiểm, ngươi mới bằng lòng xuất hiện sao?”
“Tốt...... Tốt...... Hay cho một ảnh vệ!”
Tề Vũ Hạo giãy dụa đứng dậy xuống giường, cầm lấy thanh kiếm trên bàn, chuẩn bị hướng cánh tay mình chém một phát.
Rên lên một tiếng, nhưng lại không phải do Tề Vũ Hạo phát ra.
“Thừa Ảnh!”
“Thiếu chủ! Xin đừng tổn thương chính mình!” Người kia cúi thấp mặt xuống, mặc kệ cánh tay đang chảy máu của mình. Nhìn không rõ nét mặt của hắn, nhưng trong giọng nói rõ ràng lộ ra sự lo âu cùng bất đắc dĩ.
Tề Vũ Hạo bị trúng thuốc mê rất nặng, nhưng vừa rồi y là muốn bức Thừa Ảnh hiện thân nên mới gắng gượng chống đỡ thân thể, bây giờ toàn thân bủn rủn ngay cả khí lực đứng vững cũng không còn. Thừa Ảnh nhìn thấy, vội vàng dùng cánh tay không bị thương đỡ lấy y.
“Đỡ ta lên giường, ngươi đi xử lý vết thương trước, đợi lát nữa nếu ta lại không nhìn thấy ngươi, thì sẽ không phải là dùng kiếm chém cánh tay nữa!” Ngoại trừ loại uy hiếp này, Tề Vũ Hạo thực sự nghĩ không ra biện pháp khác.