• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa nén nhang trước, Ninh Vương đột nhiên xông vào phòng tĩnh thất của ta, chắc là cùng đường, bèn hỏi ta có thể cứu hắn hay không.

 

Tối qua, rất nhiều binh lính bao vây chùa, lùng bắt tội phạm, không ai được ra ngoài.

 

Người dẫn đầu chính là thế tử Tống Minh An của phủ Tử tước.

 

Sắp đến Phật đản, nhiều tiểu thư khuê các đang ở chùa tu hành, nhất thời lòng người hoang mang.

 

Binh lính nói có một tên sát nhân hung ác đã trà trộn vào chùa.

 

Hôm nay, Ninh Vương chạy trốn vào đây, ta mới biết sự tình không đơn giản.

 

Trong lòng ta sợ hãi, không muốn gây thêm rắc rối, nhưng người cầu xin ta giúp đỡ lại là Ninh Vương - Mạc Dung Khang …

 

Ta và Ninh Vương quen biết cách đây một năm.

 

Hôm đó, ta dạo phố, nhìn trúng một cây trâm ngọc, cô nương bên cạnh cũng nhìn trúng, nhất quyết muốn tranh giành với ta. 

 

Cô nương kia kiêu ngạo ương bướng, lúc đó ta không biết nàng ta là thiên kim của Lễ bộ Thượng thư - Tống Vũ Nhu , nhất thời tức giận không muốn nhường, đến lúc trả tiền mới phát hiện ra mình đã đánh rơi ví tiền. 

 

Tình cảnh lúc bấy giờ vô cùng ngại ngùng. 

 

 Tống Vũ Nhu mỉa mai ta một cách cay độc, khiến ta vô cùng bẽ mặt. 

 

 

May mắn thay, vị công tử đứng xem đã ra tay giúp ta trả tiền, giải vây. 

 

Tống Vũ Nhu bực bội bỏ đi. 

 

Sau đó, phụ thân được thăng chức, khách khứa đến phủ Thẩm chúc mừng, vị công tử kia cũng có mặt. 

 

Ta mới biết công tử chính là Ninh Vương.

 

 

Sau vài lần gặp gỡ, ta và Ninh Vương dần quen biết.

 

Vài lần gặp gỡ, ta thấy Ninh Vương phong độ ngời ngời , dũng cảm mưu lược, không phải loại người tầm thường.

 

Thế nhưng, cách đây không lâu, trong cung bỗng truyền ra tin Ninh Vương ám sát Hoàng thượng, có ý định tạo phản. 

 

Ta biết tin tức đó chắc chắn là giả. 

 

Nhưng mà, tranh giành ngôi vị hoàng đế từ trước đến nay vốn dĩ tàn khốc, cho dù ta biết hắn vô tội, cũng không dám nói nửa lời. 

 

Không ngờ hôm nay, hắn lại xông vào phòng ta, cầu xin ta cứu mạng!

 

“Thẩm cô nương, cứu ta…” 

 

Hắn tuyệt vọng cầu xin, sắc mặt trắng bệch, hơi thở thoi thóp, trông vô cùng đáng thương. 

 

Thấy ta không nói gì, hắn cười khổ: “Nếu như nàng không muốn cứu, ta cũng không trách…”

 

Nói xong, hắn xoay người định bỏ đi. 

 

Ta không khỏi động lòng, cắn răng, chỉ vào án thư: “Chui vào đó đi. Nếu như qua mắt được, ngươi tự tìm cách rời khỏi đây, đừng liên lụy đến ta. Nếu như không thể qua mắt được, ngươi cứ bắt ta làm con tin, nói ta làm tất cả mọi chuyện đều là bị ngươi ép buộc, không phải tự nguyện, thế nào?”

 

Ninh Vương nói: “Được.”

 

Hắn nhanh chóng chui vào gầm bàn, không hề do dự. 

 

Ta đặt bức tranh dang dở xuống, che kín chiếc bàn. 

 

Bức tranh Phật rất lớn, vừa vặn che khuất khung cảnh dưới gầm bàn. 

 

Ta lại ngồi canh giữ trước án thư, xòe rộng vạt áo, che khuất tầm nhìn. 

 

Vừa chuẩn bị xong, Tống Minh An đã xông vào. 

 

Ta bình tĩnh ứng phó với hắn, kỳ thực trong lòng sợ c.h.ế.t khiếp.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK