Ngài nhất định phải về nhà. Thật hết sức tẻ nhạt khi không có ngài, vì cả Victoria và Valerie đều không thể trở thành người bạn tâm đầu ý hợp ở ven hồ được.
Ngài có chắc là mình phải đến trường không? Nữ gia sư của em xem chừng khá thông minh. Em chắc chắn cô ấy có thể dạy ngài bất cứ điều gì ngài muốn biết.
Kính thư – P
Trang viên Needham, tháng Chín, 1813
***
P thân mến,
Ta e rằng em phải tiếp tục ở trong tình trạng vô cùng buồn chán đó cho đến Giáng sinh. Nếu em muốn một chút an ủi thì thậm chí ta còn không được quyền đến một cái hồ nào. Ta gợi ý em nên dạy hai đứa sinh đôi ấy câu cá chăng?
Ta chắc chắn mình phải đến trường… Nữ gia sư của em không thích ta đâu.
- M
Trường Eton, tháng Chín, 1813
Cuối tháng Giêng, 1831
Surrey
Tiểu thư Penelope Marbury, thuộc dòng dõi quý phái và có học thức, biết rằng mình nên cảm thấy vô cùng biết ơn khi vào một buổi chiều tháng Giêng lạnh lẽo, lúc đã bước qua tuổi hai mươi tám khá lâu, cô nhận được lời cầu hôn thứ năm (và có khả năng là lời cuối cùng).
Penelope biết một nửa London sẽ nghĩ cô không hẳn thiếu đứng đắn nếu sắp sửa quỳ gối xuống cùng Quý ngài Thomas Alles, rồi cảm ơn anh và Chúa trời về lời dạm hỏi rất tử tế và vô cùng cao thượng. Suy cho cùng, anh chàng quý tộc này rất đẹp trai, thân thiện, có đầy đủ răng và một mái tóc dày cộp – sự kết hợp của các đặc điểm tốt đẹp dành cho một phụ nữ không còn trẻ trung sau một cuộc hủy hôn và chỉ được vài người cầu hôn trong quá khứ.
Khi nhìn chằm chằm xuống đỉnh đầu có đủ tóc của Thomas, cô cũng biết rằng cha cô thích anh, và không nghi ngờ gì việc ông đã cầu phúc lành cho cuộc hôn nhân từ trước thời khắc này. Hầu tước Needham và Dolby đã thích ngài “Tommy Alles đó” từ hơn hai mươi năm trước, ngày mà cậu bé xắn tay áo lên, ngồi xổm trong chuồng ngựa của gia trang nhà cô thuở ấu thơ, và giúp đỡ đẻ cho một trong những con chó săn ưa thích nhất của vị hầu tước.
Từ ngày đó trở đi, Tommy là một cậu bé ngoan.
Là kiểu con trai mà Penelope luôn nghĩ rằng cha cô muốn có. Dĩ nhiên nếu ông có một đứa con trai thay vì năm đứa con gái.
Và sự thật là một ngày nào đó, Tommy sẽ trở thành một tử tước – lại còn là một tử tước giàu có. Trong khi mẹ của Penelope nói vọng ra từ ở phía bên kia cánh cửa phòng khách, nơi chắc chắn bà đang theo dõi cảnh tượng diễn ra trong tình trạng hết sức tuyệt vọng rằng: Đã ăn mày thì đừng đòi xôi gấc nữa, Penelope.
Penelope biết toàn bộ chuyện này.
Vì vậy, khi bắt gặp ánh mắt nâu ấm áp của cậu bé mà mình biết từ lâu nay đã trưởng thành – một người bạn thân thương, cô nhận thức rõ đây chắc chắn là lời cầu hôn cao thượng nhất mà mình từng nhận được, và cô nên đồng ý. Nói thật to.
Có điều cô không làm thế.
Thay vào đó, cô lại nói, “Tại sao?”.
Bầu im lặng theo sau lời nói ấy bị ngắt quãng bởi câu nói “Con bé nghĩ nó đang làm gì thế?” đột ngột vang lên từ bên kia cánh cửa phòng khách. Cái nhìn của Tommy chứa đầy vẻ thích thú và không chút ngạc nhiên khi anh đứng lên.
“Sao lại không chứ?”, anh trả lời một cách thân thiện và đáng yêu, lát sau anh nói thêm, “Chúng mình làm bạn với nhau nhiều năm rồi, tụi mình rất thích đi chơi cùng nhau. Anh đang cần một người vợ, còn em thì cần một người chồng”.
Những lý do để kết hôn anh vừa nói ra không hẳn là tồi tệ. Song cô lại đáp, “Em ra mắt xã hội chín năm rồi, Tommy. Anh đã có cả khoảng thời gian đó để hỏi cưới em mà”.
Tommy cũng biết điều khi tỏ ra buồn lòng, sau đó mỉm cười, trông chẳng giống một chú chó bơi giỏi chút nào. “Đúng thế. Và anh không có lời biện minh hay ho nào cho việc chờ đợi lâu như vậy ngoại trừ… Ờ, anh rất mừng khi nói rằng anh đã suy nghĩ chín chắn hơn, Pen.”
Cô mỉm cười lại với anh. “Vô lý. Anh sẽ không bao giờ suy nghĩ chín chắn hơn đâu. Cớ sao lại là em, Tommy?”, cô thúc ép. “Sao lại là bây giờ hả, Tommy?”
Anh bật cười trước câu hỏi, nhưng đó không phải là giọng cười thoải mái, trầm trầm, thân thiện của anh. Mà là giọng cười lo lắng. Anh luôn cười như vậy khi không muốn trả lời câu hỏi. “Cũng đến lúc ổn định cuộc sống rồi”, anh nói, trước khi nghiêng đầu qua một bên, cười toe toét, rồi tiếp tục, “Thôi nào, Pen. Hãy cùng nhau gây dựng một cuộc hôn nhân thành công nhé?”.
Penelope đã nhận được bốn lời cầu hôn trước đó và tưởng tượng ra vô số lời cầu hôn khác theo nhiều cách khác nhau, từ sự gián đoạn kịch tính, tuyệt vời ở buổi khiêu vũ đến lời cầu hôn riêng tư kỳ diệu trong một vọng lâu hẻo lánh giữa mùa hè ở Surrey. Cô từng mường tượng ra những lời thề nguyện về tình yêu và niềm đam mê vĩnh cửu, tràn ngập loài hoa yêu thích nhất của cô – hoa mẫu đơn. Mường tượng đến cả những cánh đồng hoa cúc dại trìu mến trải dài, vị chua dễ chịu của rượu champagne trên đầu lưỡi khi toàn bộ người dân London nâng ly chúc mừng hạnh phúc của cô. Cảm giác cánh tay của vị hôn phu ôm choàng lấy cô khi cô quăng mình vào vòng tay chàng và thở dài, Vâng… Vâng!
Đó đều là mơ tưởng – càng về sau càng khó có khả năng xảy ra – cô biết thế. Tính ra, một quý cô hai mươi tám tuổi chưa chồng hầu như hiếm khi kháng cự lại những kẻ cầu hôn.
Nhưng chắc chắn đâu có gì sai trái khi cô ước mong nhiều hơn là, Hãy cùng nhau xây dựng một cuộc hôn nhân thành công nhé!
Cô khẽ thở dài, không muốn làm Tommy buồn, rõ ràng anh đang cố hết sức mình. Nhưng họ đã là bạn nhiều năm nay, và lúc này, Penelope không muốn đem những lời dối trá vào tình bạn của họ. “Anh đang cảm thấy thương hại em, phải không?”
Mắt anh mở to. “Cái gì? Không! Sao em lại nói như thế?”
Cô mỉm cười. “Bởi vì đó là sự thật. Anh thấy tội nghiệp người bạn chưa chồng đáng thương này. Và anh sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của riêng mình để đảm bảo em có thể kết hôn.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt giận hờn – kiểu nhìn chỉ có giữa hai người bạn thân – rồi nâng cả hai bàn tay của cô lên và hôn lên các khớp ngón tay. “Nói bậy. Đến lúc anh kết hôn rồi, Pen. Em là một người bạn tốt.” Anh tạm ngừng, vẻ phiền muộn vụt hiện ra đầy thân thiện khiến người ta không thể cảm thấy bực mình với anh được. “Anh đã làm hỏng việc rồi, đúng không?”
Cô không thể ngăn được mình cười tủm tỉm. “Phải, một chút. Lẽ ra anh nên nhắc tới tình yêu bất diệt.”
Anh trông có vẻ hoài nghi. “Đặt tay lên trán và những thứ tương tự phải không?”
Nụ cười của cô giãn ra. “Chính xác. Và có khi anh phải viết cho em một bài thơ xô-nê.”
“Ôi, tiểu thư Penelope đáng yêu… Xin hãy cân nhắc việc cưới tôi chút xíu?”
Cô bật cười, Tommy luôn làm cô cười. Đó là một phẩm chất tốt. “Thực là một nỗ lực yếu kém, thưa ngài.”
Anh giả bộ nhăn nhó. “Chắc anh không thể nuôi lấy giống một loài chó mới để tặng em đúng không? Đặt tên nó là Quý cô P?”
“Rất ư là lãng mạn”, cô nói, “nhưng sẽ tốn một thời gian khá dài, anh không nghĩ vậy sao?”.
Có một khoảng lặng khi họ tận hưởng niềm vui bầu bạn cùng nhau trước khi anh lên tiếng, bỗng dưng rất nghiêm túc, “Xin em, Pen. Hãy để anh che chở cho em”.
Đây thật là một câu nói kỳ quặc, nhưng quá trình cầu hôn của anh đã thất bại trong tất cả các bước, vì thế cô không níu giữ lời nói ấy.
Thay vào đó, cô cân nhắc lời đề nghị. Một cách nghiêm túc.
Anh là người bạn cô quen lâu nhất. Chí ít cũng là một trong số họ.
Là người không rời bỏ cô.
Anh làm cô cười, và cô rất, rất yêu mến anh. Anh là người đàn ông duy nhất tuyệt đối đã không bỏ rơi cô sau vụ hủy hôn tai hại ấy. Chắc chắn chỉ mỗi điều đó thôi đã gây ấn tượng tốt rồi.
Cô nên đồng ý.
Nói đi, Penelope.
Cô nên trở thành Phu nhân Thomas Alles, hai mươi tám tuổi và được cứu vớt khỏi tình trạng gái già chưa chồng như dài vô tận vừa kịp lúc.
Hãy trả lời: Vâng, Tommy. Em sẽ lấy anh. Anh thật dễ thương vì đã hỏi cưới em.
Cô nên nói thế.
Nhưng cô không làm.
M thân mến,
Nữ gia sư của em không thích mấy con lươn. Chắc chắn cô ấy có đủ hiểu biết để dễ dàng nhận ra rằng việc ngài mang một con đến không thể biến ngài thành một kẻ tồi tệ được. Căm ghét tội ác nhưng không ghét kẻ tội đồ mà.
Kính thư – P
Tái bút: Tommy về thăm nhà tuần trước, và tụi em đi câu cá. Anh ấy chính thức là người bạn em thích nhất.
Trang viên Needham, tháng Chín, 1813
***
P thân mến,
Ta ngờ câu đó nghe có vẻ giống một bài thuyết giáo của Linh mục Compton. Em đã chú ý lắng nghe thuyết giảng trong nhà thờ. Ta thất vọng đấy.
- M
Tái bút: Cậu ta không phải người bạn ưa thích nhất của em đâu.
Trường Eton, tháng Chín, 1813
Tiếng cánh cửa lớn bằng gỗ sồi đóng lại đằng sau Thomas vẫn còn vang vọng suốt lối vào trang viên Needham, khi mẹ của Penelope xuất hiện nơi đầu cầu thang tầng một, trên chỗ cô đứng một tầng.
“Penelope! Con vừa làm gì thế này?” Phu nhân Needham lao xuống từ chính giữa cầu thang rộng lớn của ngôi nhà, theo sau là các cô em gái của Penelope, Olivia và Philippa, cùng ba con chó săn của cha cô.
Penelope hít một hơi dài và quay lại đối mặt với mẹ cô. “Một ngày yên tĩnh, thật đấy, cho đến lúc này”, cô nói thản nhiên, đi về hướng phòng ăn, biết rõ mẹ cô sẽ đi theo. “Con vừa viết thư cho em họ Catherine. Mẹ có biết em ấy vẫn cứ bị bệnh liên miên từ hồi nhiễm cơn cảm lạnh kinh khủng trước Giáng sinh không?”
Pippa cười thầm. Phu nhân Needham thì không.
“Mẹ không quan tâm đến em họ Catherine của con chút nào!”, nữ hầu tước nói, cao độ trong giọng nói tăng lên cùng âm điệu của nỗi lo âu.
“Điều đó khá tàn nhẫn đấy, không ai thích bị cảm lạnh cả.” Penelope đẩy cửa dẫn vào phòng ăn và phát hiện ra cha cô đã ngồi sẵn tại bàn, vẫn còn mặc bộ quần áo đi săn, lặng lẽ đọc tờ Nhật báo trong khi chờ đợi những người phụ nữ của gia đình. “Buổi tối tốt lành, thưa cha. Cha có một ngày tuyệt vời chứ ạ?”
“Ngoài đó lạnh thấu xương”, Hầu tước Needham và Dolby nói, không ngước lên khỏi tờ báo. “Cha đã sẵn sàng ăn nhẹ rồi. Thứ gì đó ấm một chút.”
Penelope nghĩ có lẽ cha cô chưa sẵn sàng chút nào cho điều sắp xảy đến trong suốt bữa ăn đặc biệt này, nhưng cô chỉ đẩy một con chó săn chân ngắn đang ngồi chờ trên ghế của mình xuống và chiếm lấy chỗ ngồi được trang bị đầy đủ, ở bên trái hầu tước. Và phía bên kia, hai cô em gái đều đang giương mắt ếch tò mò muốn biết chuyện gì sắp xảy ra. Cô giả vờ ngây thơ, trải khăn ăn ra.
“Penelope!” Phu nhân Needham đứng thẳng người ngay ngưỡng ô cửa hướng vào phòng ăn, nắm tay siết chặt, khiến những người hầu lúng túng, bất động trong tình trạng không rõ ràng, tự hỏi cô nên dọn bữa tối ra hay không. “Thomas đã cầu hôn!”
“Vâng. Con có mặt lúc đó mà”, Penelope nói.
Lần này, Pippa nâng ly nước lên để che đi nụ cười.
“Needham!”, Phu nhân Needham quyết định rằng mình cần thêm sự ủng hộ, “Thomas đã cầu hôn Penelope đấy!”.
Ngài Needham hạ thấp tờ báo. “Vậy à? Ta luôn thích cậu Tommy Alles đó.” Ông vừa nói vừa hướng sự chú ý sang cô con gái lớn, “Ổn thỏa chứ, Penelope?”.
Penelope hít vào một hơi thật sâu, “Không ổn lắm, thưa cha”.
“Nó không chịu kìa!” Tông giọng của mẹ cô chỉ phù hợp với tiếng than khóc xé lòng hoặc một dàn đồng ca Hy Lạp. Mặc dù hình như nó còn có mục đích là làm cho mấy con chó sủa vang.
Sau khi cùng gào khóc với mấy con chó, Phu nhân Needham tới gần bàn ăn, làn da nổi rất nhiều đốm nhỏ, cứ như bà vừa đi qua khu vực trồng cây thường xuân gây ngứa. “Penelope! Những lời cầu hôn từ các quý ngài trẻ tuổi có tư cách, giàu có không tự trổ ra trên cây đâu!”
Đặc biệt là vào tháng Giêng, con không dám nghĩ thế đâu. Penelope không dại gì mà nói ra điều mình đang nghĩ.
Khi một người hầu bước tới dọn món súp ra để bắt đầu bữa tối, Phu nhân Needham ngã khuỵu xuống ghế và nói, “Đem nó đi đi! Ai có thể ăn vào lúc này cơ chứ?”.
“Thật ra thì con đói ngấu đây”, Olivia lên tiếng, và Penelope cố nhịn cười.
“Needham!”
Vị hầu tước thở dài và quay sang Penelope, “Con đã từ chối cậu ấy sao?”.
Penelope vòng vo, “Không hẳn là thế”.
“Nó không chịu cậu ấy!”, Phu nhân Needham gào thét.
“Tại sao không?”
Đó là một câu hỏi hợp lý. Ai đang ngồi tại bàn ăn nhất định đều có thể trả lời được. Kể cả Penelope.
Có điều, cô không có câu trả lời. Không có câu trả lời thỏa đáng. “Con muốn cân nhắc lời cầu hôn.”
“Đừng có ngớ ngẩn thế. Nhận lời cầu hôn đi”, ngài Needham nói cứ như làm việc đó dễ lắm, và vẫy tay ra hiệu dọn món súp.
“Có lẽ Penny không muốn nhận lời cầu hôn của Tommy”, Pippa chỉ ra, và Penelope rất muốn hôn cô em gái có óc xét đoán này.
Phu nhân Needham nói, “Đây không phải việc muốn hay không muốn. Mà là việc bán khi còn có thể”.
“Thật là một quan điểm hay ho”, Penelope nói mát, cố gắng hết mình để giữ vững tinh thần.
“Sự thật là vậy mà Penelope. Và xem ra Thomas Alles là quý ông duy nhất trong xã hội thượng lưu sẵn sàng mua.”
Penelope nói, “Con thật sự ước gì chúng ta có thể nghĩ về một phép ẩn dụ nào đó hay hơn mua và bán. Và, thật ra, con không nghĩ là anh ấy muốn lấy con đâu. Con nghĩ anh ấy chỉ tỏ ra tử tế thôi”.
“Cậu ấy không chỉ tỏ ra tử tế thôi đâu”, ngài Needham nói, nhưng trước khi Penelope có thể thăm dò thấy sự sáng suốt đặc biệt đó, Phu nhân Needham lại lên tiếng.
“Đây hầu như không phải việc muốn kết hôn, Penelope. Con ở quá xa mức đó rồi. Con phải kết hôn! Và Thomas sẵn lòng cưới con! Con đã không nhận được một lời cầu hôn nào trong bốn năm! Hay con đã quên rồi?”
“Con đã quên rồi, thưa mẹ. Cảm ơn mẹ rất nhiều vì đã nhắc lại.”
Phu nhân Needham hếch mũi, “Mẹ cho là con định ra vẻ khôi hài?”.
Olivia nhướng mày, như thể cái ý tưởng bà chị cả có khiếu khôi hài thật khó tin. Penelope cưỡng lại thôi thúc muốn biện hộ cho óc hài hước của mình, điều mà cô muốn nghĩ rằng nó vẫn còn rất nguyên vẹn.
Tất nhiên cô chưa quên chuyện đó. Xét đến việc cô thường xuyên bị mẹ nhắc nhở về tình trạng hôn nhân của mình thì sự kiện này quả thật khó quên. Penelope ngạc nhiên rằng nữ hầu tước lại không biết đã bao nhiêu ngày giờ trôi qua kể từ khi lời cầu hôn đang được họ đề cập tới xảy ra.
Cô thở dài. “Con không phải ra vẻ khôi hài gì cả, mẹ à. Con chỉ… không chắc là mình muốn lấy Thomas. Hay nói thật là có bất cứ ai khác chắc rằng anh ấy muốn lấy con hay không.”
“Penelope!”, mẹ cô quát, “Mong muốn của con không phải thứ tối quan trọng trong tình thế này!”.
Dĩ nhiên là không rồi. Đó không phải cách mà hôn nhân diễn ra.
“Thật tình. Thật lố bịch làm sao!” Có một khoảng lặng khi nữ hầu tước cố bình tĩnh lại và nỗ lực tìm từ ngữ. “Penelope… Chẳng còn ai khác hết! Chúng ta đã tìm kiếm rồi! Sau này sẽ ra sao đây?” Bà lại ngã quỵ xuống ghế một cách thanh lịch, đưa một tay lên trán bằng điệu bộ rất kịch – điệu bộ sẽ khiến bất kỳ cô đào nào trên sân khấu London phải tự hào. “Ai sẽ chịu cưới con đây?”
Đó là một câu hỏi hợp lý, và cũng là câu hỏi mà Penelope đáng lẽ nên cân nhắc kỹ càng hơn trước khi tiết lộ tình trạng không chắc chắn về hôn nhân của mình trong tương lai. Nhưng đích xác là cô chưa quyết định tuyên bố một câu nào như thế, ít nhất là chưa cho đến lúc cô thực sự ra quyết định.
Và giờ đây, dường như nó là quyết định hay nhất mà cô từng có trong một khoảng thời gian rất dài.
Vấn đề là, Penelope đã có nhiều cơ hội được cưới trong chín năm qua. Từng có thời cô là chủ đề bàn tán của giới thượng lưu – khá quyến rũ, cư xử lễ phép, ăn nói khéo léo, có giáo dục, toàn mỹ… một cách hoàn hảo.
Cô thậm chí đã đính hôn. Với một người cũng hoàn hảo.
Đúng vậy, họ là một đôi hoàn hảo, ngoại trừ việc anh ta hoàn toàn phải lòng một người khác.
Vụ tai tiếng đã khiến Penelope chấm dứt hôn ước dễ dàng hơn, mà không phải bị đá. Ừm, ít ra cũng không chính xác.
Cô sẽ không mô tả việc đó đích xác là bị đá. Thật ra bị đấm đến choáng váng thì đúng hơn.
Và không phải là một cú đấm khó chịu.
Cô sẽ không nói cho mẹ cô nghe điều đó.
“Penelope!” Nữ hầu tước lại ngồi thẳng lên, ánh mắt đau khổ dán vào cô con gái lớn. “Trả lời mẹ đi! Nếu không phải Thomas thì ai? Con nghĩ ai sẽ chịu cưới con hả?”
“Con sẽ ở giá vậy, có lẽ thế.”
Olivia đột ngột hít vào thành tiếng. Muỗng súp Pippa đang đưa lên môi ngưng lại giữa chừng.
“Ôi! Ôi!” Nữ hầu tước ngã khuỵu xuống một lần nữa. “Con không thể có ý đó! Đừng có lố bịch như vậy!” Cơn hoảng loạn và cáu tiết đối chọi trong giọng của Phu nhân Needham. “Con cứng rắn và mạnh mẽ hơn mấy gái già chưa chồng! Ôi! Đừng làm mẹ phải nghĩ về nó! Một gái già!”
Penelope nghĩ thực tế mấy bà cô chưa chồng còn cứng rắn và mạnh mẽ hơn mình, nhưng kiềm chế không nói điều như thế với mẹ cô, khi bà trông như có thể ngã nhào khỏi ghế trong tình trạng hoàn toàn tuyệt vọng.
Nữ hầu tước tiếp tục thúc ép, “Còn mẹ thì sao? Mẹ không được sinh ra để trở thành mẹ của một gái già! Họ sẽ nghĩ gì? Họ sẽ nói gì?”.
Penelope có một ý niệm rất hay về việc họ đã nghĩ gì. Họ đã nói gì.
“Có một thời, Penelope à, khi con là người cực kỳ đối lập với con người của con hiện giờ! Và mẹ lẽ ra đã thành mẹ của một nữ công tước!”
Đây rồi. Bóng ma hiện ra lờ mờ giữa Phu nhân Needham và cô con gái lớn.
Nữ công tước.
Penelope tự hỏi liệu mẹ cô có bao giờ tha thứ cho cô về việc hủy bỏ hôn ước hay không, cứ như thể không hiểu sao nó lại là lỗi của cô vậy. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nói giọng hợp lý. “Mẹ à, Công tước Leighton đã phải lòng một người phụ nữ khác.”
“Một vụ tai tiếng biết đi!”
Người mà anh ta yêu rất mãnh liệt. Ngay cả bây giờ, tám năm sau, Penelope vẫn cảm thấy đau nhói vì ghen tị… không phải vì công tước, mà là vì cảm xúc. Cô gạt cảm giác đó qua một bên. “Tai tiếng hay không thì quý cô đó vẫn tình cờ là Nữ công tước Leighton rồi. Con xin thêm vào, đó là một tước hiệu mà cô ấy nắm giữ trong tám năm, suốt khoảng thời gian đó cô ấy đã sinh ra Công tước Leighton tương lai và thêm ba đứa con cho chồng cô ấy.”
“Đáng lý ra đó là chồng của con! Bọn trẻ của con!”
Penelope thở dài, “Lúc đó mẹ muốn con phải làm gì nào?”.
Nữ hầu tước bật dậy một lần nữa. “Chà! Lẽ ra con có thể cố gắng thêm một chút nữa! Con có thể chấp thuận bất cứ lời cầu hôn nào sau lời cầu hôn của công tước mà.” Bà ngã phịch xuống ghế lần nữa. “Có bốn lời cầu hôn đấy! Hai bá tước”, bà kể lại chi tiết, cứ như những lời cầu hôn có thể đã trôi tuột ra khỏi tâm trí của Penelope vậy, “rồi đến George Hayes! Và giờ là Thomas! Một tử tước tương lai! Mẹ có thể chấp nhận một tử tước tương lai!”.
“Mẹ thật cao thượng, thưa mẹ.”
Penelope ngồi lùi vào trong ghế. Cô cho rằng đó là sự thật. Có Chúa mới biết là cô đã được rèn luyện để cố gắng hết sức giành được một người chồng. À, có thể hết sức cố gắng mà không tỏ ra là mình đang làm thế.
Nhưng trong vài năm qua, cô không đặt trái tim mình vào đó. Không hẳn thế. Năm đầu tiên sau vụ hủy hôn, thật dễ dàng khi tự nhủ rằng cô chẳng để ý đến việc kết hôn vì mình đã bị lu mờ trong vụ hủy hôn đầy tai tiếng, và không ai bày tỏ nhiều sự quan tâm đến cô như một nàng dâu tiềm năng.
Sau đó, có vài lời cầu hôn, các quý ông với những động cơ kín đáo, tất cả đều khao khát được cưới con gái của Hầu tước Needham và Dolby, vì sự nghiệp chính trị của họ hoặc vì vấn đề tài chính của họ trong tương lai. Và vị hầu tước không hề bận tâm nhiều khi Penelope lịch sự khước từ những lời cầu hôn đó.
Việc tại sao cô lại từ chối chẳng quan trọng đối với ông.
Ông chưa từng có ý nghĩ rằng con gái mình từ chối vì nó đã kinh qua chút ít về định nghĩa hôn nhân, đã nhìn thấy cách mà Công tước Leighton nhìn đắm đuối vào đôi mắt nữ công tước của anh ta một cách âu yếm. Nó có lẽ sẽ thấy một cuộc hôn nhân có thể sinh ra những thứ hơn thế nếu có đủ thời gian tìm hiểu.
Và hôm nay, khi cô quan sát Tommy – một người bạn thân thương, nhưng không là gì khác – đề nghị được dành hết phần còn lại của cuộc đời ở bên cô, bất chấp việc chính anh cũng tuyệt đối chẳng bận tâm đến hôn nhân của họ… Cô chỉ có thể không đồng ý.
Cô không thể phá hỏng cơ hội nhận được những điều tốt đẹp hơn thế của anh.
Bất luận những cơ hội của cô có thất bại thảm hại thế nào đi chăng nữa.
“Ôi!”, tiếng than khóc lại tiếp tục, “Hãy nghĩ về các em gái của con! Còn chúng thì sao?”.
Penelope nhìn các em gái của mình, những người đang theo dõi cuộc nói chuyện như thể đang xem một trận thi đấu cầu lông. Các em gái của cô sẽ ổn thôi. “Xã hội sẽ phải hòa thuận với những cô con gái trẻ trung, xinh đẹp hơn của Marbury thôi. Xét đến sự thật rằng hai cô con gái đã lập gia đình là một bá tước phu nhân và một nam tước phu nhân, con nghĩ mọi thứ sẽ tốt đẹp mà.”
“Và tạ ơn Chúa về cuộc hôn nhân xuất sắc của hai đứa sinh đôi.”
Xuất sắc không hẳn là từ chính xác mà Penelope muốn dùng để miêu tả cuộc hôn nhân của Victoria hay của Valerie, khi nó được tác thành vì tước hiệu, của hồi môn và một chút gì khác, nhưng chồng của họ khá hiền lành và chí ít cũng thận trọng với những hoạt động “bên ngoài chiếc giường cưới”, vì vậy Penelope không tranh luận về điểm đó.
Chẳng quan trọng mấy! Mẹ cô liền nhào vào mà ép tới.
“Còn người cha đáng thương của con thì sao? Cứ như là con đã quên rằng ông ấy phiền não thế nào vì một nhà toàn con gái! Sẽ khác nếu con là con trai, Penelope à. Nhưng ông ấy lo lắng đến phát ốm cho con đó!”
Penelope quay sang nhìn cha cô, người đang nhúng một mẩu bánh mỳ vào món súp tôm cua và đưa nó cho con chó lớn màu đen ngồi bên tay trái, nó đang lè cái lưỡi dài màu hồng ra nhìn ông chằm chằm. Cả người và vật dường như chẳng lo lắng đến phát ốm cho lắm. “Mẹ à, con…”
“Còn Philippa! Ngài Castleton đã bày tỏ sự quan tâm đến nó. Philippa thì sao?”
Giờ thì Penelope bối rối, “Philippa thì sao?”.
“Chính xác!” Phu nhân Needham vung vẩy chiếc khăn ăn bằng vải lanh trắng với điệu bộ rất kịch. “Còn chuyện của Philippa thì sao?”
Penelope thở dài và quay sang cô em gái. “Pippa, em có cảm thấy chuyện chị từ chối Tommy sẽ ảnh hưởng đến việc ngài Castleton theo đuổi em không?”
Pippa lắc đầu, mắt mở to. “Em không thể hình dung là sẽ ảnh hưởng gì. Mà nếu nó có ảnh hưởng thì nói thật là em cũng chẳng buồn khổ đâu. Castleton hơi... ờ, không thú vị lắm.”
Penelope định dùng từ không thông minh, nhưng lại để Pippa thể hiện thái độ lịch sự.
“Đừng có ngu ngốc như thế, Philippa”, nữ hầu tước nói, “Ngài Castleton là một bá tước. Đã ăn mày thì đừng có đòi xôi gấc.”
Penelope nghiến chặt răng khi nghe đến câu ngạn ngữ ưa thích nhất của mẹ cô mỗi lần thảo luận về viễn cảnh độc thân của các cô con gái. Pippa ngoảnh đôi mắt xanh biếc về phía mẹ mình. “Con không nhận ra rằng mình đang ăn xin cơ đấy.”
“Đương nhiên là vậy rồi. Tất cả các con đều thế. Ngay cả Victoria và Valerie cũng phải ăn xin. Vụ tai tiếng đâu có đơn giản biến mất được.”
Penelope hiểu ý nghĩa của lời nói đó cho dù mẹ cô không nói rõ. Penelope đã phá hỏng hết mọi chuyện của tất cả các con.
Một cảm giác dằn vặt tội lỗi lướt nhẹ qua người cô, và cô cố lờ nó đi, biết rằng mình không nên cảm thấy có lỗi. Biết rằng đó không phải lỗi của cô.
Ngoại trừ, có thể đó là lỗi của cô thật.
Cô gạt phăng ý nghĩ này đi. Không phải lỗi của cô. Anh ta đã yêu người khác.
Nhưng tại sao anh ta không yêu cô?
Đó là câu hỏi mà cô thắc mắc hết lần này đến lần khác trong suốt mùa đông xa xưa ấy, khi cô ẩn náu ở đây - ở vùng nông thôn, đọc những tờ báo lá cải và biết rằng anh ta đã chọn một người nào đó hợp hơn, quyến rũ hơn, thú vị hơn cô. Biết rằng anh ta hạnh phúc, và cô thì chẳng ai thèm ngó ngàng.
Cô không yêu anh ta. Cô không nghĩ nhiều về anh ta chút nào.
Tuy nhiên điều đó vẫn gây đau đớn.
“Con thì chẳng có ý định ăn xin gì hết”, Olivia tham gia vào cuộc trò chuyện. “Đây là mùa vũ hội thứ hai của con, con đẹp và quyến rũ, lại có một lượng của hồi môn rất lớn. Lớn hơn khoản mà bất kỳ quý ông nào có thể bỏ qua.”
“Ồ, đúng rồi. Rất quyến rũ”, Pippa nói, và Penelope nhìn xuống cái đĩa để giấu đi nụ cười của mình.
Olivia nhận ra vẻ châm biếm. “Mấy chị cứ cười cho đã đi, nhưng em biết giá trị của mình. Em sẽ không để chuyện xảy ra với Penelope lặp lại với mình đâu. Em đang tự bắt cho mình một quý tộc đích thực.”
“Kế hoạch hay đó, con yêu.” Phu nhân Needham tươi cười đầy hãnh diện.
Olivia mỉm cười. “Tạ ơn Chúa là em đã rút ra được bài học đắt giá từ chị đó, Penny.”
Penelope không thể ngăn việc tự bảo vệ mình. “Không phải là chị đuổi anh ta biến đi, Olivia. Cha chấm dứt hôn ước vì vụ bê bối của em gái Leighton.”
“Thật nực cười. Nếu Leighton muốn chị thì anh ta sẽ đấu tranh vì chị, vụ bê bối sẽ bị chỉ trích thôi”, cô em út nói, bĩu môi, ra chiều một nhân vật nữ ngây thơ bẩm sinh. “Nhưng anh ta lại không... muốn chị, chính là điều đó. Mặc dù em cho là anh ta cũng không đấu tranh vì chị luôn. Và em chỉ có thể hình dung ra anh ta chẳng làm những việc đó vì chị đã không làm việc đủ cật lực để thu hút sự chú ý của anh ta.”
Là người nhỏ tuổi nhất, Olivia chưa bao giờ cân nhắc nhiều về lời nói của mình. Cô luôn nói thẳng thừng và điều đó có thể gây đau đớn cho người khác. Lúc này cũng không phải là ngoại lệ. Penelope cắn lấy phần bên trong má, dằn lại thôi thúc muốn hét lên, Anh ta đã yêu người khác! Nhưng cô hiểu rõ đó là hành động vô nghĩa. Những vụ hủy hôn luôn luôn là lỗi của người phụ nữ. Ngay cả khi người phụ nữ đang được nói tới là chị gái của mình, hình như là thế.
“Phải đó! Ôi, Olivia, chỉ mới ra mắt một mùa vũ hội mà con đã sắc sảo rồi, con yêu”, Phu nhân Needham vui vẻ nói với giọng vút cao, trước khi rền rĩ, “Và đừng quên những người khác”.
Tất cả bọn họ xem ra đã quên rằng Penelope không muốn kết hôn với những người khác. Nhưng cô vẫn cảm thấy nên tự biện hộ cho mình. “Con vừa nhận được một lời cầu hôn chiều nay, nếu mọi người còn nhớ.”
Olivia khua tay loạn xạ. “Một lời cầu hôn từ Tommy. Đó không phải là một lời cầu hôn hay ho gì. Chỉ có người đầu óc bã đậu mới cho là anh ấy cầu hôn vì muốn cưới chị thôi.”
Người ta lúc nào cũng có thể trông mong ở Olivia việc luôn nói sự thật.
“Vậy thì, cớ gì mà anh ấy lại hỏi cưới?”, Pippa xen vào, không định hỏi một cách ác ý, Penelope tin chắc thế. Xét cho cùng, cô đã tự hỏi mình – và Tommy – chính câu hỏi đó chưa đầy một tiếng trước.
Cô muốn trả lời: Bởi vì anh ấy yêu chị.
Chà, điều đó không chắc là đúng. Cô muốn nói những lời như thế. Nhưng không phải về Tommy.
Đó là lý do tại sao cô đã không đồng ý.
Suốt những năm tháng qua, cô chưa bao giờ mơ sẽ kết hôn với Tommy dù chỉ một lần.
Anh chưa từng là người mà cô hằng mơ tưởng.
“Lý do cậu ấy hỏi cưới không quan trọng”, Phu nhân Needham xen vào. “Điều quan trọng là cậu ấy sẵn lòng rước Penelope! Cậu ấy sẵn lòng cho con bé một tổ ấm, một danh tiếng và chăm sóc nó như cha của tụi con đã làm bao nhiêu năm nay!” Bà chiếu ánh mắt vào Penelope. “Penelope, con phải suy nghĩ, con yêu! Khi cha con qua đời! Rồi sau đó thì sao?”.
Ngài Needham ngước lên khỏi miếng thịt gà lôi. “Cái gì cơ?”
Phu nhân Needham huơ một tay trong không trung, ra bộ không có thời giờ suy nghĩ về cảm xúc của chồng mình, thay vào đó bà thúc giục. “Ông ấy sẽ không sống mãi, Penelope! Khi đó thì sao?”
Penelope không thể hiểu chuyện này thì có liên quan gì. “Thì, con hình dung chuyện đó sẽ rất buồn.”
Phu nhân Needham lắc đầu ngao ngán, “Penelope!”.
“Mẹ à, thật tình là con không hiểu ý mẹ muốn ám chỉ điều gì.”
“Ai sẽ chăm nom, săn sóc cho con đây? Khi mà cha con nằm xuống á?”
“Bộ cha đang định chết sớm hả?”
“Không”, cha cô nói.
“Ai mà biết được!” Nước mắt của nữ hầu tước đang tuôn rơi.
“Ôi, vì Chúa...” Ngài Needham không chịu đựng được nữa. “Tôi chưa hấp hối. Và tôi cảm thấy bị xúc phạm không nhỏ bởi cách suy nghĩ đó lại được dễ dàng thốt ra từ miệng lưỡi của bà.” Ông quay sang Penelope. “Còn về phần con, con sẽ kết hôn.”
Penelope duỗi thẳng vai. “Đây không phải là thời trung cổ, thưa cha. Cha không thể ép buộc con kết hôn với một người nào đó mà con không muốn.”
Ngài Needham ít khi chú ý đến quyền lợi của phụ nữ. “Cha có năm đứa con gái và chẳng có đứa con trai nào, cha sẽ bị nguyền rủa nếu để mặc một đứa trong tụi con chưa yên bề gia thất và tự lo liệu cho bản thân trong khi thằng cháu trai ngốc nghếch kia đem di sản của cha đổ xuống sông xuống bể.” Ông lắc đầu. “Cha sẽ bảo đảm việc con kết hôn, Penelope à, và kết hôn một cách thỏa đáng. Và đã đến lúc con dừng việc phí hoài thời gian đùa bỡn để tự mình tìm lấy một tấm chồng rồi đấy.”
Đôi mắt Penelope mở to. “Cha nghĩ con suốt ngày đùa bỡn à?”
“Penelope, coi chừng lời ăn tiếng nói[1]. Xin con đấy.”
[1] Cha của Penelope dùng cụm từ “dicker around” có nghĩa là “chần chừ” hoặc “đùa giỡn” gây phiền hà, rắc rối cho người khác. Cách nói này không lịch sự vì có chữ “dick” – từ mang nghĩa không lịch sự.
“Công bằng mà nói, thưa mẹ, cha nói từ đó trước mà”, Pippa chỉ ra.
“Chẳng liên quan! Mẹ không dạy các con gái của mình ăn nói như hạng thường... thường... Ôi, tụi con biết rồi đó.”
“Đương nhiên là con cứ đùa bỡn suốt. Đã tám năm trôi qua kể từ khi chuyện với Leighton hoàn toàn thất bại. Con là con gái của cặp vợ chồng hầu tước với của cải của vua Midas.”
“Needham! Thô thiển quá!”
Ngài Needham nhìn lên trần nhà với thái độ kiên nhẫn. “Cha không biết con chờ đợi điều gì, nhưng cha biết rõ mình đã nuông chiều con quá lâu. Chính việc làm lơ chuyện thất bại với Leighton đã giăng một tấm màn che phủ lên các con.” Penelope nhìn các em gái, cả hai đang nhìn chằm chằm xuống đùi mình. Tội lỗi cứ thầm thì xuyên suốt người cô trong khi cha cô tiếp tục nói, “Chuyện đó kết thúc rồi. Con sẽ kết hôn trong mùa vũ hội này, Penny”.
Cổ họng Penelope như nghẹn lại, vật lộn để nuốt xuống một nhúm mùn cưa hình như mắc kẹt trong đó. “Nhưng... không có ai ngoài Tommy cầu hôn con trong bốn năm trời.”
“Tommy chỉ là mới bắt đầu. Bọn họ sẽ cầu hôn ngay bây giờ thôi.” Cô nhìn thấy vẻ hoàn toàn chắc chắn trong mắt cha mình nhiều tới mức đủ để biết rằng ông nói đúng.
Cô nhìn thẳng vào mắt cha. “Tại sao?”
“Vì cha đã thêm Falconwell vào của hồi môn của con.”
Ông nói điều đó với thái độ của một người sẽ nói những câu như, Món này hơi nguội. Hoặc, Món cá này cần thêm muối. Cứ như mọi người ngồi ở bàn ăn đơn giản sẽ chấp nhận những từ ngữ ấy như một sự thật hiển nhiên. Cứ như bốn cái đầu sẽ không quay sang ông, giương mắt ếch, há hốc miệng kinh ngạc.
“Ôi! Needham!” Phu nhân Needham lại khiếm nhã.
Penelope không rời mắt khỏi cha mình. “Cha vừa nói gì ạ?”
Ký ức chợt hiện về. Một cậu bé với mái tóc đen luôn cười đùa, đang bám vào cành thấp của một cây liễu to lớn, với tay xuống và hối thúc Penelope leo lên chỗ ẩn nấp cùng với cậu.
Người thứ ba trong bộ tam.
Falconwell là của Michael.
Cho dù Falconwell đã không còn thuộc về anh cả một thập kỷ, cô vẫn luôn nghĩ về nó như thế. Cảm giác thật không phải khi mà bây giờ, không hiểu bằng cách kỳ lạ nào, nó lại thuộc về cô. Toàn bộ mảnh đất tươi tốt, đẹp đẽ, mọi thứ - ngoại trừ ngôi nhà và những bãi đất sát cạnh – là tài sản kế thừa.
Quyền thừa kế của Michael.
Giờ đây là của cô.
“Cha có được Falconwell bằng cách nào?”
“Bằng cách nào không liên quan đến con”, vị hầu tước nói, không ngước lên khỏi món ăn của mình. “Cha không thể để con gây nguy hiểm đến thành công của các em con ở trung tâm mai mối thêm một chút nào nữa. Con cần phải tự kiếm cho mình một tấm chồng. Con sẽ không làm một bà cô suốt phần đời còn lại, Falconwell sẽ đảm bảo việc đó. Mà xem chừng nó đã làm vậy rồi. Nếu con không thích Tommy, cha có sẵn nửa tá thư ngỏ ý quan tâm từ những quý ông khắp nước Anh.”
Những quý ông muốn có Falconwell.
Hãy để anh che chở cho em.
Lời nói lạ lùng của Tommy lúc trước giờ đã không còn vô nghĩa. Anh cầu hôn để bảo vệ cô khỏi một đống lời cầu hôn hỗn độn sẽ đến vì của hồi môn của cô. Anh cầu hôn vì anh là bạn của cô.
Và anh cầu hôn cũng vì Falconwell. Có một khoảnh đất nhỏ thuộc về Tử tước Langford ở phía xa bên cạnh Falconwell. Rồi đây, nó sẽ thuộc về Tommy và nếu cô kết hôn với anh, Falconwell sẽ được bổ sung thêm vào đó.
“Dĩ nhiên rồi”, Olivia xen vào, “Điều đó giải thích tất cả!”.
Anh đã không nói cho cô biết.
Penelope biết anh không thật sự quan tâm đến việc cưới cô, nhưng chứng cớ cho chuyện đó không hẳn là một khám phá dễ chịu gì. Cô vẫn tập trung vào cha mình. “Của hồi môn ấy. Nó công khai phải không cha?”
“Đương nhiên là công khai rồi. Giá trị của hồi môn của con gái ta được nhân ba còn tốt đẹp gì nữa nếu ta không công khai nó?” Penelope đâm nĩa xuyên qua đống củ cải nghiền nhừ, ước rằng mình đang ở bất cứ nơi nào ngoài bàn ăn đó, giây phút đó, khi cha cô nói, “Đừng tỏ ra khổ sở vậy chứ. Hãy tạ ơn lá số tử vi của mình rằng cuối cùng con cũng có được một tấm chồng. Với Falconwell trong của hồi môn, con có thể kiếm được cho mình một hoàng tử đấy”.
“Con thấy chán các vị hoàng tử lắm rồi, thưa cha.”
“Penelope! Không ai lại chán các hoàng tử hết!”, mẹ cô xen vào.
“Con mong ước được gặp một hoàng tử nè”, Olivia xen vào, nhai đồ ăn một cách trầm tư. “Nếu chị Penelope không muốn Falconwell thì con sẽ vui lòng nhận nó làm một phần trong hồi môn của con.”
Penelope lướt ánh mắt qua cô em út. “Ừ, chị cho là em sẽ làm vậy, Olivia. Nhưng chị ngờ rằng em chẳng cần đến nó đâu.” Olivia có mái tóc sáng màu, làn da trắng và màu mắt xanh biếc giống Penelope, nhưng thay vì vẻ đẹp như nước rửa bát âm ấm của cô, Olivia lại đẹp tuyệt trần và là kiểu phụ nữ chỉ búng ngón tay một cái, đàn ông sẽ tự khắc bay đến.
Tệ hơn nữa, cô bé biết điều đó.
“Con rất cần nó. Đặc biệt là hiện giờ”, ngài Needham nói một cách võ đoán trước khi quay mặt sang Penny. “Đã từng có thời con còn đủ trẻ để giành được sự chú ý của một quý ông tử tế, nhưng con qua cái thời đó lâu rồi.”
Penelope ước gì một trong hai đứa em gái sẽ tranh cãi để bênh vực cô. Để phản đối lời nói của cha. Có lẽ, để nói rằng, chị Penelope không cần nó. Một người tuyệt vời nào đó sẽ xuất hiện và rơi vào lưới tình của chị ấy. Ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hiển nhiên là vậy rồi.
Cô phớt lờ cơn đau vụt lóe lên trước sự công nhận thầm lặng. Penelope thấy được sự thật trong ánh mắt cha. Vẻ chắc chắn. Và cô biết, không nghi ngờ chút gì, mình sẽ kết hôn như ý cha, như thể giờ là thời trung cổ, và ông đang cắt đi một mảnh đất từ thái ấp của mình.
Có điều không phải ông đang cắt đi thứ gì cả. “Làm sao Falconwell bây giờ có thể thuộc về Hầu tước Needham và Dolby chứ?”
“Đó không phải việc để con lo lắng.”
“Nhưng nó làm con lo thật mà”, Penelope nài ép. “Cha lấy nó ở đâu? Michael có biết không?”
“Cậu ta không biết”, hầu tước nói, nâng ly rượu lên. “Cha cho là sớm hay muộn gì thì cậu ta cũng biết thôi.”
“Ai mà biết Michael biết chuyện gì”, mẹ cô chế giễu. “Không có ai của xã hội lịch thiệp nhìn thấy Hầu tước Bourne trong nhiều năm rồi.”
Không thấy từ khi anh biến mất lúc xảy ra tai tiếng gây xôn xao dư luận. Không thấy từ khi anh đánh mất mọi thứ về tay cha của Tommy.
Penelope lắc đầu, “Cha có thử trả lại nó cho anh ấy không?”.
“Penelope! Đừng có vô ơn!”, giọng nữ hầu tước lạc đi. “Việc thêm Falconwell vào của hồi môn của con là một tấm gương sáng ngời về sự hào phóng của cha con!”
Một tấm gương sáng về ao ước của cha cô là được tự mình tống khứ đứa con gái phiền hà.
“Con không muốn có nó.”
Cô biết lời nói ấy là dối trá ngay khi thốt ra. Tất nhiên là cô muốn có nó rồi. Đất đai gắn liền với Falconwell đều tốt tươi, màu mỡ, sinh động và đầy ắp những kỷ niệm thời thơ ấu của cô.
Những kỷ niệm về Michael.
Cô đã không trông thấy anh nhiều năm rồi, cô chỉ là một đứa trẻ khi anh đi khỏi Falconwell, và hầu như không ra ngoài khi vụ bê bối của anh trở thành chủ đề xì xào bàn tán của các nhà quý tộc London cùng những người hầu ở Surrey. Bây giờ, nếu có nghe được chút gì về anh thì cũng là từ các mẩu chuyện ngồi lê đôi mách của những phụ nữ từng trải hơn trong giới thượng lưu. Có lần cô nghe được từ nhóm phụ nữ cực kỳ nhiều chuyện tại một phòng khách dành cho quý bà quý cô rằng, hiện anh đang ở London quản lý một sòng bạc, nhưng cô chưa bao giờ hỏi địa chỉ. Dường như bản năng mách bảo cô rằng, những quý cô như mình sẽ không hay lui tới nơi Michael cư ngụ khi anh đã đánh mất hết uy tín.
“Con không có lựa chọn, Penelope. Cha mới là người làm điều đó. Và chẳng bao lâu nữa, quyền lựa chọn sẽ thuộc về chồng con. Các quý ông từ khắp nước Anh sẽ đến vì cơ may đoạt được nó. Kết hôn với Tommy bây giờ hoặc với một trong số bọn họ sau này, nếu con thích. Nhưng con sẽ kết hôn trong mùa vũ hội này.” Ông ngả lưng ra sau, dang tay lên chiếc ghế tựa lớn. “Một ngày nào đó, con sẽ phải cảm ơn cha.”
Con sẽ kết hôn trong mùa vũ hội này.
“Sao cha không trả nó về cho Michael!?”
Needham thở dài, với khăn ăn xuống và đứng dậy, muốn kết thúc cuộc nói chuyện này. “Cậu ta đã bất cẩn để vụt mất nó ngay từ đầu”, ông nói đơn giản trước khi ra khỏi phòng, Phu nhân Needham nhanh chóng theo sát gót ông.
Có thể đã mười năm trôi qua kể từ lúc cô gặp anh lần cuối, nhưng một phần trong cô vẫn xem Michael Lawler, Hầu tước Bourne, là một người bạn thân thương, và cô không thích cái cách mà cha cô nói về anh, cứ như anh chẳng có nhiều giá trị và không mấy quan trọng.
Nhưng mà, cô thật sự không biết rõ Michael – không biết người đàn ông đó. Khi cô cho phép mình nghĩ về anh, nhiều lần hơn cô muốn thừa nhận, thì anh không phải là một chàng trai hai mươi mốt tuổi đã đánh mất tất cả trong một trò chơi may rủi xuẩn ngốc.
Không, trong suy nghĩ của cô, Michael vẫn là người bạn thuở ấu thơ – người đầu tiên cô kết bạn – năm mười hai tuổi, dẫn cô đi loanh quanh khắp vùng đất lầy lội trong các cuộc phiêu lưu khác nhau, hay cười như nắc nẻ không đúng lúc cho đến khi cô không thể nhịn cười cùng anh, vấy bùn lên đầu gối mình trên những cánh đồng ẩm thấp trải dài giữa hai ngôi nhà của họ, và ném sỏi lên cửa sổ nhà cô vào những buổi sáng mùa hè trước khi đi câu cá ở hồ thuộc khu đất của cả Needham và Bourne.
Cô cho rằng bây giờ cái hồ đó cũng là một phần trong của hồi môn của mình.
Michael sẽ phải xin phép để được câu cá ở đó.
Anh sẽ phải xin phép chồng cô để được câu cá ở đó.
Ý nghĩ này sẽ rất nực cười nếu như nó không quá... sai trái.
Và có vẻ như không ai để ý thấy điều này.
Penelope nhìn lên, ánh mắt đầu tiên cô bắt gặp là của Pippa bên kia bàn, đôi mắt xanh lơ mở to đang chớp chớp sau cặp kính, kế tiếp là cái nhìn của Olivia, chứa đầy... nỗi khuây khỏa?
Trước ánh nhìn dò hỏi của Penelope, Olivia lên tiếng, “Em thú nhận mình không thích ý nghĩ về một người chị thất bại ở trung tâm mai mối. Đối với em thì theo cách này tốt hơn rất nhiều”.
“Chị rất vui vì có người có thể cảm thấy thỏa mãn với các sự kiện trong ngày”, Penelope nói.
Olivia tiếp tục, “Trời, thật tình, Penny, chị phải công nhận rằng việc kết hôn của mình sẽ giúp ích cho tất cả chúng ta. Chị là lý do quan trọng khiến Victoria và Valerie miễn cưỡng lấy những ông chồng già chán ngắt”.
Đâu phải cô đã trù tính sự việc như vậy.
“Olivia!”, Pippa nói nhỏ, “nói thế không hay đâu”.
“Ôi, vớ vẩn, chị Penny biết đó là sự thật mà.”
Phải không?
Cô nhìn sang Pippa. “Chị đã làm khó em, đúng không?”
Pippa nói vòng vo. “Không hề. Castleton chỉ mới gửi tin đến cho cha hồi tuần trước rằng anh ta đang định tìm hiểu em một cách đàng hoàng, và em không phải là đối tượng bình thường nhất trong số những cô gái mới ra mắt lần đầu đâu.”
Đó là nói nhẹ đi thôi. Pippa đại loại giống như một nữ học giả, rất tập trung vào các môn khoa học và bị cuốn hút vào lĩnh vực giải phẫu các sinh vật, từ cây cối đến con người. Có lần, cô bé lấy trộm một con ngỗng từ nhà bếp và giải phẫu nó trong phòng ngủ. Mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp cho đến khi một cô hầu bước vào phát hiện ra bộ lòng ngỗng dính đầy người Pippa, lên đến tận khuỷu tay, và kêu thét lên, như thể cô ta vừa bất ngờ bước vào hiện trường vụ án mạng ở Ngã Bảy[2].
[2] Tác giả gợi liên tưởng đến một tiểu thuyết trinh thám tên “The Seven Dials Mystery” của Agatha Christie, trong đó Seven Dials (Ngã Bảy) là địa điểm nổi tiếng ở khu tây London.
Pippa bị la mắng không ngớt, còn cô hầu được phân công xuống các tầng dưới của ngôi nhà.
“Anh ta nên được gọi là Quý ngài Ngờ Nghệch”, Olivia nói thẳng.
Pippa cười khúc khích. “Thôi mà. Anh ta cũng tử tế. Anh ta thích chó đấy.” Cô nhìn sang Penelope. “Tommy cũng vậy đó.”
Olivia hỏi, “Đây là kết luận của chúng ta sao? Lựa chọn những ông chồng tiềm năng tại vì họ thích chó à?”.
Pippa chỉ nhún một bên vai. “Đây là cách giải quyết. Yêu thích chó còn hơn những điểm chung khác mà đa số các ông chồng và bà vợ trong giới thượng lưu mắc phải.”
Con bé nói có lý.
Nhưng không phải mọi thứ sẽ diễn ra như nó nên thế. Những quý cô trẻ tuổi có ngoại hình và dòng dõi như các em gái của cô nên chọn chồng dựa trên những tiêu chí nào đó tốt hơn là việc bầu bạn với chó. Họ nên là những báu vật trong giới thượng lưu, nắm cả xã hội trong lòng bàn tay và chờ đợi được rước về.
Nhưng họ không được như vậy vì Penelope, thật trớ trêu, cô từng được coi là báu vật trong số những báu vật của giới thượng lưu khi ra mắt lần đầu tiên – là cô dâu được anh chàng Công tước Leighton có cách cư xử không chê vào đâu được, có dòng dõi hoàn hảo chọn lựa. Sau khi hôn ước của họ tiêu tan giữa trận bão tố của những phụ nữ trẻ bị hủy hoại, những đứa con ngoài giá thú, và một cuộc hôn nhân vì tình yêu trong nhiều năm, Penelope, buồn thay cho các em gái cô, đã mất vị thế báu vật. Thay vào đó, cô bị hạ xuống làm người bạn tốt của giới thượng lưu, kế đến là người quen được hoan nghênh và, mới đây thôi, là khách được chào đón ở lại trong một khoảng thời gian quá dài.
Cô không xinh đẹp. Không lanh lợi. Không tài giỏi gì cả, ngoại trừ việc là con gái lớn của một nhà quý tộc có tước vị và rất giàu có. Được sinh ra và nuôi dạy để trở thành vợ của một nhà quý tộc cũng có tước vị và giàu có tương đương.
Và suýt nữa cô đã được như thế.
Cho đến khi mọi thứ thay đổi.
Bao gồm cả những kỳ vọng của cô.
Đáng buồn thay, kỳ vọng không làm nên những cuộc hôn nhân tốt đẹp. Không phải dành cho cô, và cũng không phải dành cho các em gái cô. Và, y như việc không công bằng cho cô khi phải chịu đựng đau khổ bởi chuyện hủy hôn cách đây gần cả thập kỷ, cũng thật không công bằng nếu các em gái cô khi phải chịu đựng vì nó.
Cô nói nhỏ, “Chị không bao giờ có ý định gây khó dễ cho việc kết hôn của tụi em.”
“Vậy thì, chị thật may mắn vì có thể điều chỉnh tình hình”, Olivia đề nghị, rõ ràng không bận tâm đến cảm xúc của cô. “Dù sao thì, cơ hội tìm được một người chồng thuộc tầng lớp quý tộc của chị có thể mong manh, nhưng cơ hội của em lại quả thực rất tốt. Thậm chí tốt hơn nữa nếu chị kết hôn với một tử tước tương lai.”
Tội lỗi chợt bùng lên, và Penelope quay sang Pippa, người đang quan sát cô một cách kỹ càng. “Em có đồng ý vậy không, Pippa?”
Pippa chợt nghiêng đầu sang một bên, cân nhắc các lựa chọn của mình, cuối cùng quyết định, “Nó không gây tổn hại gì cả, Penny”.
Chí ít không tổn hại đến em, Penelope nghĩ trong làn sóng sầu muộn khi nhận thức rõ ràng mình sẽ nhận lời cầu hôn của Tommy.
Vì lợi ích của các em gái cô.
Xét cho cùng thì, cô còn có thể làm mọi thứ tệ hơn nhiều. Chưa biết chừng, rốt cuộc rồi cô cũng sẽ yêu anh.
M thân mến,
Người ta đốt hình nộm của Guy[3] ở Coldharbour tối nay, và toàn bộ gia đình Marbury đã ùa về chỗ biểu diễn ấn tượng kia. Em phải viết vì em buồn thê thảm khi phát hiện ra, không có chàng trai trẻ nào sẵn sàng chịu thử thách khả năng của mình, bằng cách trèo lên đống củi để chớp lấy cái mũ của ông Fawkes.
[3] Lễ hội Guy Fawkes Night (còn gọi là Bonfire Night), diễn ra vào đêm mùng 5 tháng 11 hằng năm ở Anh, có đốt lửa, hình nộm và bắn pháo hoa để kỷ niệm sự kiện Guy Fawkes định cho nổ tung trụ sở Nghị viện Anh nhằm ám sát vua James I vào năm 1605, nhưng chưa kịp ra tay thì đã bị bắt giữ.
Có lẽ vào dịp Giáng sinh, ngài có thể dạy cho bọn họ một hoặc vài bài học.
Người bạn trung thành của ngài – P
Trang viên Needham, tháng Mười, năm 1813
***
P thân mến,
Họ không cần ta dạy bảo gì đâu, khi mà đã có em ở đó và hoàn toàn có khả năng tự chớp lấy cái mũ sờn rách ấy rồi. Hay là dạo này em đã ra dáng một quý cô rồi đấy?
Ta sẽ về nhà vào Giáng sinh. Nếu em cực kỳ ngoan ngoãn, ta sẽ mang cho em một món quà.
- M
Trường Eton, tháng Mười, năm 1813
Tối hôm đó, khi cả nhà đang ngủ, Penelope khoác tấm áo choàng ấm áp nhất, tìm đôi găng tay và một cái đèn măng sông tại bàn viết, rồi đi dạo một vòng trên khu đất của mình.
Thì, không hẳn là đất của cô. Đó là mảnh đất gắn liền với lời cầu hôn cô. Mảnh đất mà Tommy và bất cứ đám người cầu hôn trẻ tuổi đẹp trai nào cũng sẽ sẵn sàng chấp thuận, để đổi lấy việc nhổ Penelope ra khỏi gia đình thân yêu của mình và biến cô thành vợ.
Lãng mạn dễ sợ.
Cô đã trải qua quá nhiều năm trời hy vọng về những điều hơn thế. Tin tưởng – ngay cả khi tự nhủ không được tin – rằng cô cũng có thể gặp may mắn đến vậy. Rằng cô có thể tìm thấy điều gì hơn thế nữa, ai đó hơn thế nữa.
Không. Cô sẽ không nghĩ trên mức đó.
Đặc biệt không phải bây giờ, khi mà cô bị hướng thẳng đến chính kiểu hôn nhân mà mình luôn muốn tránh xa. Lúc này, Penelope không còn nghi ngờ gì nữa, cha cô nguyện sẽ gả đứa con gái lớn của mình trong mùa vũ hội này – cho Tommy hoặc người nào khác. Cô xem xét những quý ông trong giới thượng lưu còn độc thân, những người tuyệt vọng đến nỗi phải cưới một phụ nữ hai mươi tám tuổi cùng một vụ hủy hôn trong quá khứ. Không có lấy một người nào có vẻ giống người chồng mà cô có thể quan tâm, chăm sóc.
Một người chồng mà cô có thể yêu.
Vậy thì, đó là Tommy.
Sẽ là Tommy.
Cô chuẩn bị chống lại thời tiết lạnh lẽo bằng việc nhanh chóng cúi mặt vào áo choàng và kéo mũ trùm đầu xuống thấp qua trán. Các quý cô có giáo dục không đi dạo lúc đêm khuya thanh vắng, cô biết điều đó, nhưng toàn thể Surrey đều đang yên giấc nồng, nhà hàng xóm gần nhất cách đây một quãng rất xa, và cái rét lạnh buốt phù hợp với tình trạng bực mình đến phát cáu bởi các sự kiện xảy ra trong ngày của cô.
Thật không công bằng khi một vụ hủy hôn từ thời xửa xưa nào rồi lại dẫn đến thử thách nghiêm trọng ngần ấy ở hiện tại. Người ta sẽ nghĩ rằng khoảng thời gian tám năm chắc đã khiến London quên đi mùa thu huyền thoại năm 1823 rồi, nhưng thay vì vậy, Penelope lại gặp nhiều phiền toái bởi câu chuyện của mình. Trong các phòng khiêu vũ, những lời đồn đại vẫn còn đó, ở các phòng khách dành cho phái nữ, những cái quạt vẫn đu đưa phần phật như cánh chim ruồi, che đi những cuộc chuyện trò kín đáo mà thi thoảng cô nghe được đôi chút – về những suy đoán thầm kín xem cô đã làm gì khiến công tước không thèm chú ý nữa, hay lý do tại sao cô tưởng mình cao giá đến độ từ chối những lời cầu hôn khác.
Tất nhiên là cô có tự cao tự đại gì đâu.
Mà cô coi trọng lời hứa hẹn về điều gì đó hơn thế nữa.
Về một cuộc sống đầy đủ, hơn là người chồng mà cô được dạy để trông đợi sẽ mến cô nhưng không yêu cô, và một hoặc hai đứa con mà cô đã luôn giả định là chúng sẽ yêu cô nhưng không biết gì về cô.
Như vậy có đòi hỏi quá không?
Hình như là thế rồi.
Cô bước lên ngọn đồi phủ đầy tuyết, ngừng lại trên đỉnh đồi một chút, nhìn xuống chỗ mặt hồ tăm tối phía dưới, nơi đánh dấu đường giáp ranh giữa điền sản của Needham và của Bourne... hoặc, điền sản của Bourne trước đây. Và, khi đứng đó, nhìn chằm chằm vào bóng tối rồi suy nghĩ về tiền đồ của mình, cô nhận ra mình không chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh ít biến cố, với điệu cađri[4] cùng nước chanh âm ấm.
[4] Điệu nhảy dành cho bốn cặp nam nữ.
Cô muốn nhiều hơn nữa.
Từ ngữ thì thầm trong tâm trí cùng một làn sóng buồn bã.
Hơn nữa.
Hóa ra phải hơn những gì cô sẽ có.
Hơn cả mọi thứ mà cô từng mơ tới.
Không phải cô không hạnh phúc với cuộc sống hiện tại. Nó rất xa hoa, thật đấy. Cô được chu cấp và nuôi dưỡng chu đáo, hiếm khi thiếu thứ gì. Cô có cả một gia đình mà phần lớn họ đều là những người dễ chịu, và những người bạn mà đôi lúc cô có thể dành cả một buổi chiều với họ. Và, nghĩ cho cùng, cuộc sống của cô sẽ không khác so với bây giờ là mấy nếu cô kết hôn với Tommy.
Thế thì hà cớ gì mà việc nghĩ đến chuyện kết hôn với Tommy lại làm cô buồn khổ đến thế?
Kể ra thì anh cũng tốt bụng, rộng lượng, có chút hóm hỉnh dễ thương và một nụ cười thân thiện. Anh không đẹp trai đến nỗi lôi cuốn sự chú ý và cũng không thông minh đến mức làm người ta sợ.
Tất cả các đặc điểm đó có vẻ giống như những tiêu chí đặc trưng phù hợp.
Cô tưởng tượng mình đang nắm lấy bàn tay anh và cho phép anh hộ tống mình đến một buổi dạ yến khiêu vũ, đi xem hát, đi ăn tối. Cô tưởng tượng mình đang khiêu vũ với anh. Ngước nhìn và mỉm cười với anh. Cô tưởng tượng cảm giác họ tay trong tay.
Nó thật...
Nó thật nhớp nháp.
Đương nhiên không có lý do gì để tin là Tommy có đôi tay ẩm ướt cả, thật mà, anh có thể có đôi tay ấm áp, hoàn toàn khô ráo. Dù vậy, Penelope vẫn chùi lòng bàn tay đeo găng lên phần vạt váy. Không phải những người chồng đúng ra nên có đôi bàn tay rắn chắc, khỏe mạnh sao? Nhất là trong tưởng tượng?
Tại sao Tommy lại không có?
Anh là một người bạn cũ. Cô thật chẳng tử tế chút nào khi tưởng tượng anh có đôi bàn tay nhớp nháp. Anh xứng đáng tốt hơn thế.
Cô hít một hơi dài, tận hưởng cảm giác không khí giá lạnh châm chích khắp người, nhắm mắt lại, và thử lần nữa... cố hết sức tưởng tượng mình đang là Phu nhân Thomas Alles.
Cô ngước nhìn và mỉm cười với chồng. Một cách âu yếm.
Anh nhìn xuống và mỉm cười với cô. “Hãy cùng nhau gây dựng một cuộc hôn nhân thành công nhé?”
Cô mở mắt ra.
Chết tiệt.
Cô từ từ lê bước xuống đồi, hướng đến mặt hồ đóng băng.
Cô sẽ kết hôn với Tommy.
Vì lợi ích của chính cô.
Vì lợi ích của các em gái cô.
Có điều, dường như nó không tốt chút nào. Không thật sự như thế.
Tuy vậy. Đó là việc mà những cô con gái lớn có giáo dục phải làm.
Họ làm y như những gì họ được bảo.
Cho dù họ tuyệt đối không muốn làm.
Cho dù họ muốn nhiều hơn.
Và đó là lúc cô nhìn thấy ánh sáng ở phía xa xa, trong rừng cây bụi ở tít bên kia bờ hồ.
Cô dừng lại, nheo mắt nhìn vào bóng tối, mặc kệ con gió lạnh buốt trên má. Không chừng cô đã tưởng tượng ra nó. Biết đâu đó là ánh trăng lóe lên từ cơn mưa tuyết.
Một khả năng hợp lý, nếu như tuyết rơi không che khuất ánh trăng khỏi tầm nhìn.
Ánh sáng lại lập lòe, và Penelope hít vào thành tiếng, lùi lại một bước, đôi mắt mở to khi đốm sáng đó di chuyển mau lẹ qua lùm cây.
Cô ngả người tới trước, nheo mắt nhìn vào bóng tối mà không di chuyển, tập trung vào ánh sáng màu vàng le lói lập lòe trong rừng cây, cứ như nhích thêm một chút nữa sẽ nhìn thấy nguồn sáng dễ dàng hơn.
“Ai đó...”, cô thì thầm, tiếng nói nhỏ dần chìm vào im lặng đến lạnh người.
Có người đang ở đó.
Có thể là một người hầu, nhưng dường như không đúng. Những người hầu của Needham không có lý do gì để đi dạo bờ hồ lúc nửa đêm thế này, và những người hầu cuối cùng của Falconwell đã rời đi từ nhiều năm trước rồi. Sau khi họ đi khỏi, mọi thứ trong điền trang đều bị thu gom và mang đi. Cả công trình kiến trúc khổng lồ bằng đá cũng bị bỏ không và chẳng có ai nhòm ngó. Không còn ai đến ngôi nhà ấy trong nhiều năm rồi.
Cô phải làm gì đó.
Đó có thể là bất cứ thứ gì. Một ngọn lửa. Một kẻ xâm phạm. Một con ma.
Chà, có thể không phải là cái sau cùng.
Nhưng rất có khả năng đó là một kẻ xâm phạm, chẳng mấy chốc sẽ là những kẻ xâm nhập sẵn sàng vây hãm Falconwell. Nếu đúng như thế, ai đấy phải làm gì đó. Nghĩ cho cùng, những kẻ xâm nhập chỉ đơn giản không thể được phép cư trú trong khu điền trang của Hầu tước Bourne.
Nếu chính anh không thể bảo vệ điền trang của mình thì có vẻ như nhiệm vụ đó sẽ rơi vào tay Penelope. Cô cần có sự đầu tư tương đương vào Falconwell trong thời điểm này, không phải sao? Nếu trang viên bị tiếp quản bởi lũ hải tặc hay sơn tặc thì việc đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến giá trị của hồi môn, không phải sao?
Như thế không có nghĩa là cô đang phấn khởi trước viễn cảnh sử dụng của hồi môn của mình.
Tuy nhiên, đó là vấn đề nguyên tắc.
Ánh sáng lại lập lòe.
Dường như không có nhiều sơn tặc ngoài kia, trừ khi họ đến mà chỉ trang bị những nguồn sáng sơ sài.
Nhắc mới nhớ, lũ hải tặc hoặc sơn tặc đó không thể nào lại có ý định cư trú ở Falconwell được, khi mà đại dương cách đây khá xa.
Tuy thế.
Người nào đó đang ở đằng kia.
Câu hỏi còn lại là đó là ai.
Và lý do tại sao.
Nhưng có một điều mà Penelope chắc chắn. Các cô con gái lớn có giáo dục không đi kiểm tra những ánh sáng lạ lúc nửa đêm.
Việc đó dứt khoát quá mạo hiểm.
Còn hơn thế nữa.
Và điều đó thực sự quyết định giúp cô.
Cô đã nói mình muốn nhiều hơn nữa, và nhiều hơn nữa đã xuất hiện.
Vũ trụ hoạt động theo những cách kỳ diệu, phải không?
Cô hít một hơi dài, đứng thẳng người và duỗi thẳng vai, rồi tiến về phía trước, cảm giác hưng phấn đẩy cô đến một bụi cây nhựa ruồi ở bờ hồ trước khi cô nhận ra những hành động ngu dại của mình.
Cô đang ở ngoài.
Lúc đêm hôm khuya khoắt.
Trong cái lạnh cắt da.
Đâm đầu hướng tới bất kỳ sinh vật đáng ngờ, hiểm ác nào.
Và không ai biết cô đang ở đâu.
Bất chợt, ý tưởng kết hôn với Tommy dường như không đến nỗi tồi tệ.
Khi mà rất có khả năng cô sắp bị những tên hải tặc nội địa sát hại.
Penelope nghe thấy tiếng lạo xạo của lớp tuyết cách đó không xa, rồi cô đột ngột dừng lại, nhấc đèn măng sông lên cao và nhìn chăm chú vào bóng tối bên kia cây nhựa ruồi, hướng đến cánh rừng nơi vừa nhìn thấy ánh sáng ban nãy.
Lúc này đây thì cô chẳng thấy gì.
Không có gì ngoài tuyết rơi và một bóng hình có khả năng là dáng vẻ của một con gấu bị bệnh dại.
“Bậy bạ hết sức”, cô thì thầm với chính mình, âm thanh giọng nói của cô trong bóng tối là một niềm an ủi. “Ở Surrey làm gì có gấu.”
Cô vẫn còn hồ nghi, và không nấn ná ở lại khám phá xem cái bóng đen đó có thực là một con gấu hay không. Cô còn nhiều việc phải làm ở nhà. Trước hết là nhận lời cầu hôn của Tommy.
Và dành một khoảng thời gian quan tâm kỹ lưỡng đến việc thêu thùa.
Có điều, ngay giây phút cô quyết định quay người chạy biến, thì một người đàn ông cùng chiếc đèn măng sông trong tay bước ra khỏi bụi cây.