• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Chương 2

    Đây, là đâu, sao mà đen như vậy.

    Đập vào mắt một mảnh hắc ám, chẳng lẽ đây là địa ngục trong truyền thuyết, nhưng sao cái gì cũng không có, nghĩ đến đây Lê Mộc không khỏi rất nghi hoặc, bất quá không đợi Lê Mộc nghĩ ra nguyên nhân gì, nàng đã cảm thấy ánh mắt có chút không thoải mái, nàng vội vàng nhắm lại con ngươi. Ngay sau đó, Lê Mộc cảm giác được một cỗ lực hút cường đại, cỗ lực hút này khiến nàng vốn là linh hồn không có trọng lượng lại rất nhanh rớt xuống phía dưới, thẳng đến...

   Cảm giác ánh mắt không thoải mái dần biến mất, Lê Mộc thử chậm rãi mở mắt ra, lúc này hai mắt của nàng tựa hồ cảm giác được một tia ánh sáng, chậm rãi, bộ phận ánh sáng dần mở rộng, từ một tia sáng nhỏ mở rộng thành một mảnh thế giới sáng ngời. Lê Mộc bất giác trừng mắt nhìn, cảm giác này hoàn toàn khác với loại trạng thái linh hồn phía trước của Lê Mộc, bởi vì lần này nàng hình như cảm giác được sự tồn tại của thân thể.

    Tuy rằng thời điểm Lê Mộc khống chế, thân thể còn không phối hợp lắm, nhưng Lê Mộc có thể khẳng định một điều, nàng có vẻ nằm trên một cái giường, đập vào mắt là trần nhà trắng toát, chăn trắng toát, giường trắng toát, nàng thử giật giật đầu ngón tay của mình, tuy rằng vẫn còn run run rẩy rẩy, nhưng dường như cảm giác được ngón tay mình đang bị một bàn tay dày rộng khác nắm lấy, bất quá ngay sau đó cái tay kia buông tay nàng ra.

    "Bác sĩ, bác sĩ, Mộc Mộc nhà chúng tôi tỉnh rồi, hơn nữa ngón tay nó vừa mới giật giật, mau tới a bác sĩ!!" Một giọng đàn ông vô cùng chính khí vang lên bên người, là thanh âm của chủ nhân bàn tay kia, hình như là một nam nhân trung niên, ngay sau đó Lê Mộc nghe thấy một trận bước chân dồn dập, sau đó hình như bác sĩ tới rồi.

    Sau khi trải qua một trận thanh âm ồn ào không biết là cái gì, Lê Mộc kiên trì không được, bởi vì thân thể suy yếu lại ngất đi.

    ————————————————————————————————————

    Lê Mộc, cũng chính là nhân vật chính của quyển sách, sinh ra trong một gia đình hài hòa, có ba có mẹ, còn có một cơ ngơi giàu có, mà nàng là con gái duy nhất, rất được yêu thích trong nhà, nhưng ở thời điểm nàng một tuổi, trong nhà xảy ra một hồi hoả hoạn, phụ mẫu nàng vì cứu nàng bất hạnh qua đời, duy độc nàng may mắn còn sống, nhưng tất cả mọi thứ nàng có được đều không còn, bao gồm cả cha mẹ, cùng nhà của nàng.

    Lê Mộc sau đó bị đưa đến một nhà cô nhi viện, tuổi còn quá nhỏ nên cũng nhớ không nổi bộ dáng cha mẹ, đừng nói chi là thân thích trong nhà, nàng về sau luôn luôn ở cô nhi viện lớn lên. Cô nhi viện chỗ nàng rất nhỏ, thời điểm nàng đến cũng chỉ có mười mấy đứa trẻ, nhưng trong vài năm đã lục tục bị người khác nhận nuôi rồi, là đứa nhỏ biểu hiện không xông xáo nhất trong cô nhi viện, nàng hoàn toàn không được nhà nào nhìn trúng nhận nuôi.

    Tại thời điểm nàng mười sáu tuổi năm ấy, cô nhi viện bởi vì tài chính không đủ kinh doanh không tốt bị thu mua, bọn nhỏ trong cô nhi viện cũng đều bị an trí đến địa phương khác, nhưng không biết là bởi vì danh ngạch phân phối không đủ hay là do Lê Mộc đã trưởng thành, nàng không được an trí thích đáng, đến cuối cùng, cô nhi viện cũng chỉ còn lại có một đứa trẻ là nàng.

    Nếu không phải viện trưởng ma ma chiếu cố, chắc nàng đã thật sự trở thành ăn mày lưu lạc bên ngoài rồi.

    Viện trưởng ma ma về hưu, trong nhà cũng không có con cái, nàng liền cùng viện trưởng ma ma sống nương tựa lẫn nhau, trong lòng nàng, viện trưởng ma ma chẳng khác nào mẹ ruột.

    Nhưng đến cuối cùng, ngay tại lúc nàng 23 tuổi, viện trưởng ma ma cũng rời nàng mà đi, nàng dùng hết tiền để dành xử lý hậu sự cho viện trưởng ma ma xong, lại không biết nên đi nơi nào, trừ bỏ viện trưởng ma ma, thế giới này nàng đã không còn thân nhân nào khác.

    Mang theo trên người chỉ tầm 4200 đồng tiền, Lê Mộc bước lên xe lửa đến thành phố Q, nàng muốn rời khỏi thành phố Z, đổi một hoàn cảnh, tìm một công tác tốt, có lẽ cứ như vậy trôi qua một đời, song kết cục lại không hay ho cho lắm, xuống xe lửa không bao lâu thì bị tai nạn xe cộ.

    Lê Mộc tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm hai ngày sau, điều này dĩ nhiên là nam nhân trung niên kia nói cho nàng biết.

    Tỉnh lại Lê Mộc phát hiện ra một chuyện, đó chính là nàng không còn là Lê Mộc nữa rồi, chuẩn xác mà nói nàng đã không còn là Lê Mộc trước kia nữa rồi. Lê Mộc trước kia vào thời điểm xảy ra tai nạn xe đã vì động mạch xuất huyết nhiều không thể cứu chữa mà chết, còn nàng bây giờ là một người khác, nàng nương nhờ thân thể người khác để trọng sinh.

    Mà người này không phải ai khác, chính là người lái chiếc Porsche màu đỏ đụng vào nàng ở thời điểm tai nạn xe cộ, càng trùng hợp chính là người lái xe này cũng tên Lê Mộc, nếu quả thật trùng hợp như vậy, Lê Mộc ngược lại còn có thể tiếp nhận, nhưng mà, sự kiện khiến Lê Mộc muốn chửi thề nhất chính là, xuyên việt trọng sinh thế nào cũng được, ít nhất xuyên thành cái mỹ nữ a, cho dù không phải cái mỹ nữ, nhưng ít nhất phải là nữ đi, vậy mà hiện tại sự thực chứng minh con hàng này rõ ràng là nam có biết không!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK