Chủ đề những câu chuyện của con Quyên vô cùng phong phú và đa số đều là mấy chủ đề thằng Quang chẳng mấy quan tâm như là mấy anh Hàn Xẻng đẹp trai, mấy bộ phim tình cảm dầm dề đang chiếu trên truyền hình... thậm chí có lần thằng Quang còn nghe con bạn ngồi cạnh nói về việc Mỹ sắp tấn công Triều Tiên, ặc. Nhưng thỉnh thoảng những câu chuyện của con Quyên cũng hấp dẫn được sự chú ý của thằng Quang. Chẳng hạn như trong giờ địa lý hôm thứ năm khi cô Thi dạy thay thầy Thuật bị ốm, khi thằng Quang vừa hý hoáy ghi bài xong thì con bạn quay sang thì thầm:
- Cô Thi sắp lấy thầy Hải đấy.
Thầy Hải là giáo viên dạy bọn nó môn thể dục. Thằng Quang nghe thế liền hỏi lại:
- Sao bà biết? Tôi có thấy ai nói gì đâu.
Quyên trả lời ngay, giọng chắc nịch:
- Thì tôi nghe phong phanh thế, nhưng mà chuẩn xác đấy, mấy tuần nữa cưới rồi.
Thằng Quang nghe vậy không hỏi thêm dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Lúc đi học về nó thuận miệng kể cho mấy đứa bạn đi cùng nghe, đứa nào đứa nấy tỏ vẻ ngơ ngác. Ai dè chục hôm sau mọi việc xảy ra đúng như con Quyên nói thật, cô Thi lấy thầy Hải trong niềm vui của toàn trường và trong sự bất ngờ của riêng thằng Quang. Bất ngờ không phải ở chuyện hai thầy cô ấy lấy nhau. Bất ngờ ở chỗ con Quyên nói đúng toàn bộ sự việc. Làm sao con bé này biết trước tài thế? Thằng Quang đem câu hỏi này đặt ra với con bạn thì nhận được câu trả lời là bạn nó nghe ngóng xung quanh nên mới biết; hỏi nghe ngóng từ ai thì con Quyên đáp là từ bạn bè, thầy cô. Thằng Quang hơi bực vì kiểu trả lời chung chung của con Quyên, trả lời kiểu đấy khác gì không trả lời. Nó không thèm hỏi thêm. Nhưng từ đó nó không dám nghi ngờ những tin tức phát ra từ thông tấn xã con Quyên. Về sau còn vài lần con bạn báo cho nó biết những thông tin kiểu như thầy A đang yêu cô B, cô C sắp cưới thầy D, trường mình sắp có giáo viên mới chuyển đến hay thậm chí cả chuyện thằng này lớp A2 đang thích con này lớp A3... và tất cả đều chuẩn trăm phần trăm mới kinh chứ. Thằng Quang càng ngày càng phục tài tọc mạch của đứa bạn, phục đến nỗi có lần nó hỏi Quyên:
- Bà có biết được đề kiểm tra môn Hóa cuối tuần này không?
Con Quyên đáp, vẻ khó khăn:
- Vụ này hơi khó, chắc phải một thời gian nữa tôi mới biết trước được những tin kiểu như vậy.
Thằng Quang vội hỏi tiếp với vẻ hồi hộp:
- Một thời gian nữa là bao lâu?
- Thì chắc khoảng vài chục năm nữa. Lúc nào tôi làm hiệu trưởng của trường mình ông muốn biết trước đề kiểm tra môn gì cứ báo trước một tiếng là Ok ngay. Tôi đưa trước đề cho ông cả một tuần luôn.
Con Quyên vừa nhìn thằng Quang vừa cười ranh mãnh đáp.
Thằng Quang nghe xong biết mình mắc lỡm con bạn nên tức và ngượng lắm. Tự nhiên nó thấy mình hơi ngu khi hỏi như vậy. Con Quyên là ai chứ, nếu nó biết cả những chuyện này, nó đâu phải hỳ hục chép bài của thằng Quang hay cái Hiền trong giờ kiểm tra. Từ đó về sau thằng Quang không bao giờ hỏi con Quyên những câu kiểu như vậy.
Có đôi khi thằng Quang thấy hơi tiếc cho... thằng Kiên. Giá mà thằng Kiênngồi cùng con Quyên chắc hẳn hai đứa này sẽ rất hợp nhau. Con Quyên lắm mồm và thằng Kiên nói đâu có ít, trong số những thằng con trai trong lớp thằng Kiên là đứa nói nhiều nhất. Dù rằng đề tài mà bọn nó quan tâm có đôi chút khác biệt kiểu như đứa thì thích nói về những ô-pa Hàn Quốc, đứa thì thích nói đến những danh thủ túc cầu; nhưng đây đâu phải chuyện gì lớn, nhất là khi có khá nhiều vấn đề mà cả hai đứa này cùng quan tâm. Nếu chuyện đó xảy ra thì bây giờ thằng Quang đã thoát cái cảnh vừa phải ngó thầy cô vừa phải viết giấy trả lời thằng bạn trong giờ học. Từ lần bị nó từ chối phũ phàng, bẵng đi một thời gian, không còn thấy thằng Kiên thư từ với nó. Nhưng rồi ngựa quen đường cũ hay thói xấu khó chừa, mấy tháng sau thằng Kiên lại ném giấy sang cho chiến hữu, dù không còn nhiều như trước kia. Thằng Quang chẳng hiểu sao ngày xưa nó lại khoái cái trò vô vị này, ngồi gần Mai đã thế giờ Mai chuyển đi nó vẫn thấy trò này thật nhạt nhẽo. Nhưng nó không dám không trả lời vì sợ thằng bạn giận, thằng này mắc bệnh tự ái vặt thì phải, đúng là đồ đàn bà. Nên lúc thằng Kiên đưa giấy sang thằng Quang vẫn phải ngoan ngoãn trả lời dù đó chỉ là những câu trả lời nhát gừng vô cùng ngắn gọn như "ừ", "vậy à", "thế à"... những mong thằng bạn sớm chán mà dừng lại. Nhưng chẳng biết thằng bạn nó ham vui hay ngu để rồi lần sau vẫn ném giấy sang. Nản. Giá như con Quyên sang kia ngồi cạnh thằng Kiên. Không may cho thằng Kiên và cho cả nó, con Quyên lại ngồi bên này cạnh nó. Vậy là ngày ngày nó vẫn phải nghe con bạn huyên thuyên và trả lời thư của thằng bạn chí cốt. Ôi, những ngày tháng thế này càng khiến thằng Quang nhớ khoảng thời gian được ngồi với Mai trước kia. Da diết.
Chuyện không dừng ở đó. Con Quyên không chỉ hóng hớt, nói nhiều; nó còn là đứa rất thích ăn quà vặt. Về mặt này con Quyên khác hẳn Mai, Mai chưa bao giờ mang đồ ăn đến lớp, càng không có chuyện để mồm miệng tóp tép trong giờ học. Nếu có ai mời mọc nhiệt tình quá, đến giờ ra chơi Mai mới ăn. Ngược lại, không hôm nào đến lớp con Quyên không mang theo một thức quà gì đó trong cặp, không biết nó lấy đâu ra tiền để mua quà ghê thế. Khi là gói bim bim, bỏng ngô, khi là bịch ngô cay, hạt hướng dương, khi là mấy thanh kẹo béo, kẹo bạc hà... và mồm nó thì nhai suốt không kể giờ ra chơi hay đang trong tiết. Lúc đầu cái Hiền, cái Tuyết có vẻ không khoái vụ này nhưng vì ăn quà là bản năng của đàn bà nên rất nhanh hai nàng đã bị lây thói xấu từ con Quyên. Từ đó đến lớp con Quyên thứ gì cũng mang theo hai gói, hai gói bim bim, hai gói ngô cay... một để bên ngăn bàn Hiền, một để bên ngăn bàn... thằng Quang, và suốt cả buổi học ngồi nhóp nhép. Có lần bực mình quá thằng Quang hỏi:
- Sao để bên ngăn tôi mà không để bên bà? Tôi đâu có ăn.
Con bạn trả lời tỉnh khô:
- Để bên ông đi, để bên tôi sợ lắm, thầy cô bắt được thì chết.
Thằng Quang nghe xong tí nữa hộc máu mồm, nó vừa nghiến răng trèo trẹo vừa đáp:
- Bà sợ bị bắt, tôi không sợ chắc. Thầy cô túm được kiểu gì tôi chẳng bị liên lụy, lần sau nhớ để sang chỗ bà, không là tôi ném bỏ đấy.
Con Quyên nghe thế liền dịu giọng:
- Thôi mà, để chỗ ông đi, tôi sợ lắm. Ông không ăn những đồ này để mai tôi mang kẹo bạc hà cho ông ngậm.
Thằng Quang nghe mấy tiếng đầu điên quá, đang định phát tác thì nghe thấy câu sau, đành nuốt vội cục tức và những lời muốn nói xuống bụng. Nó không thích ăn bim bim hay ngô cay nhưng nó mê kẹo bạc hà của con Quyên tít thò lò. Kẹo bạc hà ngậm vào thấy cay cay, mát mát, tỉnh hết cả người. Biết vậy ngày xưa ngồi gần Mai nó đã dành tiền thủ sẵn mấy phong kẹo trong túi lúc đến lớp để trong giờ giáo dục công dân hay lịch sử đỡ phải gục lên gục xuống, đấm đùi, tát mặt vì buồn ngủ. Nó khoái mấy thanh kẹo này lắm. Con Quyên biết ý nên mỗi lần thường cho nó nhiều kẹo nhất, có lần cho cả thỏi. Giờ con Quyên lấy kẹo ra dụ chính là điểm đúng chỗ yếu huyệt của thằng Quang. Vì mấy thanh kẹo thằng Quang đành ngậm bồ hòn làm ngọt vậy. Đúng là chim chết vì mồi, người chết vì miếng ăn.
Thế là từ ngày con Quyên chuyển xuống, bàn thằng Quang trở thành tụ điểm ăn chơi của cả lớp, không, phải nói là tụ điểm ăn quà mới đúng. Hai đứa Hiền, Tuyết ngày xưa ngồi cùng Mai ngoan thế, giờ rất nhanh đã đi vào con đường sa ngã, chén nhiệt tình chẳng kém ai. Thỉnh thoảng hai đứa này còn thay nhau mang đố ăn đến lớp để ba đứa cùng liên hoan. Có lẽ tại bọn nó ngại, đâu thể nào ăn không của con Quyên mãi được. Riêng thằng Quang cứ vô tư chén kẹo của con Quyên ngày này qua tháng khác chẳng một chút ngại ngùng. Đơn giản bởi nó nghĩ giữa nó với con Quyên là mối quan hệ qua lại, nó cho bạn mượn chỗ, bạn cho nó kẹo ăn, hai bên cùng có lợi, đâu có chuyện ai nợ ai. Nhưng thằng Quang nhận ra con Quyên chuyển đến đã mang theo nhiều thói xấu tới bàn nó rồi.