Ngươi muốn ta thao túng thiên hạ, vậy thì ta sẽ đem thiên hạ dâng tặng cho ngươi, chỉ cần… ngươi có thể hứa với ta một chuyện…
“Đừng rời khỏi ta!” – Quân vương níu chặt lấy cánh tay nhỏ bé của thiếu niên, ánh mắt cầu khẩn run rẩy tựa như một con thú con đang mất đi sự che chở.
“Ta phải đi.” – Ngữ khí thiếu niên lãnh đạm nhưng dứt khoác vô cùng.
“Ngươi đã hứa…”
“Ta chưa từng hứa.”
Phải rồi, ngươi thật sự chưa từng hứa, từ lúc bắt đầu đến bên cạnh ta ngươi chưa bao giờ hứa, cũng không đòi hỏi ta bất cứ điều gì, kể cả tình yêu…
“Ngươi… có yêu ta không?” – Quân vương ngập ngừng thốt ra những lời mình chẳng khi nào dám nói – là chất vấn cùng hoài nghi, là nỗi đau và sự sợ hãi mà hắn không bao giờ muốn đối mặt.
“Ta không nghĩ rằng ta và ngươi sẽ có kết cục tốt, nên chấm dứt sớm thì hơn! Ta yêu ngươi hay không đối với ngươi không phải điều quan trọng, chỉ biết là…tình cảm ta đối với ngươi là thật lòng, cho nên ta hy vọng ngươi có thể trở thành minh quân lưu danh thiên cổ…”
“Ngươi có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của ta không? Sẽ không tốt đẹp – ngươi chắc như vậy chứ? Yêu hay không đối với ta không hề quan trọng – là thật sao?”
“Ta không đủ tự tin, cũng không có lòng tin, yêu vốn là một chuyện, có ở lại bên nhau hay không lại là chuyện khác, ta lựa chọn ra đi bởi vì điều này đối với ta và ngươi mai sau hẳn sẽ là một chuyện tốt.”
“Ngươi nhất quyết ly khai?”
“….”
“Ngươi…có yêu ta không?”
Đáp lại lời quân vương vẫn là sự trầm mặc.
Xoẹt!
Tiếng y phục bị xé rách một cách thô bạo. Quân vương một tay nắm lấy cổ thiếu niên ấn chặt vào tường, một tay ra sức xé nát thứ quần áo vướng víu trên cơ thể.
“Ta hỏi ngươi một lần nữa! Ngươi có yêu ta không? Có đồng ý mãi mãi ở bên cạnh ta hay không?”
Thiếu niên chật vật né tránh, cố hết sức mà đẩy tay hắn ra, nhưng hành động đó lại làm cho quân vương càng thêm điên loạn.
“Nói! Mau nói ngươi yêu ta! Suốt đời suốt kiếp sẽ ở bên cạnh ta, vĩnh viễn không ly khai ta! Ngươi nói đi! Nói đi!”
Lực đạo trên cánh tay càng ra sức siết chặt: “Ngươi nói đi! Ta van xin ngươi! Hãy nói rằng ngươi yêu ta, mãi mãi sẽ không rời khỏi ta…nói đi…”
“Ta…không thể…. “
Quân vương vẻ mặt vô cùng đau khổ, hai mắt đẫm lệ ngân, nhưng trong phút chốc đã ánh lên một tia tàn bạo: “Được, ta làm nhiều việc như thế, trân trọng ngươi như thế cũng không thể giữ được ngươi, chi bằng….”
Lời chưa dứt, ánh sáng chói lóa của thanh đao nhỏ đã lóe lên, ngay lập tức làm bắn chảy ra một dòng máu đỏ tươi mỹ lệ.
“…Chi bằng chính tay ta sẽ hủy diệt ngươi…”
Ánh đao lại liên tiếp lóe lên, hòa lẫn trong mùi máu tươi ấm nồng và tanh tưởi là vẻ mặt cuồng loạn, thõa mãn của quân vương, hắn cười, cười đến mức điên cuồng, cười đến mức tê tái….
Thiếu niên trừng lớn đôi mắt, miệng không cách nào phát ra âm thanh do đã bị bàn tay thô bạo của hắn ra sức bịt chặt.
Đau! Rất đau! Nhưng y cảm thấy…dường như hắn còn đau hơn mình…
Gân mạch ở hai tay, hai chân thiếu niên trong phút chốc đã hoàn toàn bị cắt đứt, máu cứ như vậy mà tuôn ra không ngừng.
Từ giờ trở đi…ngươi sẽ không cách nào có thể rời bỏ ta được nữa!
“Có yêu ta không?” – Quân vương lại tiếp tục hỏi, thiếu niên vẫn im lặng không hề trả lời.
Hắn cười vô cùng đau khổ rồi nhẹ nhàng khai mở khớp hàm của y: “Ngươi không nói cũng không sao, vì…ta đã không cần nghe đến đáp án nữa rồi…”