• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sakura Trang

“Chớ nói đập bảng hiệu, chính là ngươi đập đầu lão phu cũng là không có biện pháp.”

“Ngươi thật coi như là nửa sư phó của y, chẳng lẽ liền nhìn như vậy?”

“Ngươi vẫn là trượng phu của y đâu, cũng không phải là đứng nhìn sao.”

“Ngươi...!”

“Nếu như đại nhân cùng hài tử chỉ có thể bảo một người, ngươi muốn bảo ai?” Diệp Hồi Xuân bỗng nhiên rất nghiêm túc hỏi.

“Giữ người lớn.” Tư Đồ Thắng đáp đến bình tĩnh, “Ta mặc dù không thương y, cũng chưa từng nghĩ tới muốn y chết.”

“Ta ngược lại là nghĩ giữ được hài tử, bởi vì như vậy, ở trong lòng ngươi, mới có thể có một chỗ ngồi để lại cho Thanh Tuyền.”

“Ngươi ở nói nhăng cuội gì đó?”

“Tư Đồ a, ngươi nói, hạng người gì coi là cường giả.”

“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này đi.” Tư Đồ Thắng đã rõ ràng không nhịn được, “Không có chuyện gì ta đi về trước.”

Diệp Hồi Xuân nhưng không để ý tới hắn, tự mình nói: “Ngươi nói qua chỉ đối với cường giả cảm thấy hứng thú đi. Thần lực trời sanh, tư chất hơn người, tuổi còn trẻ làm Thượng tướng quân, khắp nơi chinh chiến, thế như ngọn lửa đến đâu đốt cháy địch nhân đến đấy. Thánh thượng ngự bút phong hai chữ ‘Diễm vương’ giống như một đạo chiêu hồn làm địch quân nghe tiếng táng đảm, như vậy cũng quả thật có vốn liếng cậy tài khinh người.”

“Ngươi kết quả muốn nói cái gì?”

“Ngươi xuất thân nhà tướng, các sư phụ của ngươi cái nào không phải cao thủ chọn một trong vạn người, ngựa dưới chân ngựa đi ngàn dặm, kiếm bên hông chém sắt như chém bùn. Nhưng không là mỗi người đều có điều kiện như vậy ngươi. Thanh Tuyền từ mười hai tuổi năm ấy bị ngươi cứu một mạng, liền một lòng muốn trở thành người trong miệng ngươi có thể cùng ngươi đứng sóng vai, đứng trên đỉnh cao, nhìn xuống mọi người. Ta đến bây giờ vẫn nhớ năm đó cảnh tượng y quỳ xuống cầu ta dạy y võ công, mỗi đêm gạt người nhà đến dược trang của ta luyện tập. Hàng năm ta khắp nơi hành nghề chữa bệnh, mỗi lần trở về cũng có thể phát giác y đột nhiên tăng mạnh, ta cũng biết, lão đầu tử điểm này phòng thân chiêu số dĩ nhiên là không vào được ánh mắt ngươi, nhưng... Ngươi cho là chỉ có võ công trác tuyệt kiêu dũng thiện chiến mới có thể trở thành cường giả sao?”

Tư Đồ Thắng híp mắt phượng hẹp dài suy nghĩ sâu xa hồi lâu, chậm rãi nói: “Không phải.”

“A!” Vân Thanh Tuyền một tiếng kêu đau cắt đứt nói chuyện giữa hai người, Diệp Hồi Xuân vội vàng đi tới kiểm tra: “Xem ra là nhanh, ta đi chuẩn bị một chút, Thanh Tuyền liền phiền toái ngươi chiếu cố.” Dứt lời kéo liền đi ra ngoài, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhanh cùng ta đi ra ngoài, đừng ở đây cản trở!”

“Diệp đại phu.” Lúc cùng Diệp Hồi Xuân sát vai mà qua, Tư Đồ Thắng bỗng nhiên gọi ông lại, “Tư Đồ thụ giáo.”

Tư Đồ Thắng chậm rãi đến gần Vân Thanh Tuyền, trên mặt tuấn mỹ, môi bị cắn máu tươi đầm đìa dị thường nhức mắt, bụng nhô lên thật cao tựa như chịu đựng vô tận thống khổ cùng tuyệt vọng. Ở trong đó chính là hài tử của ta cùng người kia sao, y hài tử này đang chịu đủ hành hạ, ta nhưng chỉ có thể như vậy trơ mắt nhìn, xem ra ta thật đúng là vô dụng a. Thành thân một năm, Tư Đồ Thắng trừ “theo thông lệ chuyện công” ra gần như rất ít cùng Vân Thanh Tuyền trao đổi, hắn hít sâu một hơi, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vén một cái tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt của Vân Thanh Tuyền, ôn nhu nói: “Vô cùng đau đớn hãy kêu ra đi, không nên đả thương mình.”

“Ách...” Vân Thanh Tuyền cố hết sức mở mắt ra, trong hơi nước không biết là do mồ hôi hay là nước mắt tạo thành thấy ánh mắt quan tâm của Tư Đồ Thắng, đó là một loại ánh mắt y chưa từng thấy qua, không chân thật để cho người mê như vậy.

“Diệp đại phu đi chuẩn bị dược liệu, lập tức trở lại, ngươi kiên trì một chút nữa.” Tư Đồ Thắng nhẹ nhàng lau vết máu ngoài miệng của Vân Thanh Tuyền, “Cũng cắn chảy máu, không được làm như vậy nữa.”

Đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng để cho Vân Thanh Tuyền đã sớm gào thét ở trong lòng trăm ngàn lần, chỉ vì không muốn để cho Tư Đồ Thắng thấy dáng vẻ chật vật của mình mới mạnh nhẫn nại, y biết, người kia chỉ cảm thấy hứng thú đối với cường giả, muốn dựa vào gần hắn, liền phải đem mình biến thành cường giả. Cảm giác được tay do chinh chiến mà hơi có chút sần sùi lướt qua gò má, một loại ủy khuất vô hình xông lên đầu, rõ ràng nghĩ nói cho hắn mình có thể chịu được, bật thốt lên nhưng là rên rỉ hơi có vẻ nức nở: “Tư Đồ... Thật là đau... Ta thật là đau...”

Tư Đồ Thắng hơi sững sốt một chút, ngay sau đó bình tĩnh lại, nếu như nói bây giờ mình còn có thể làm gì, chính là khích lệ an ủi y, để cho y thuận lợi sinh hạ thai nhi đi. Tư Đồ Thắng cũng không cảm thấy mình cần đối với Vân Thanh Tuyền ôm cái gì áy náy, dẫu sao hắn đã cho Vân Thanh Tuyền cơ hội để cho y có thể đánh rụng thai nhi, nhưngy cố chấp nhẫn nhịn cái vật nhỏ này tại trong thân thể lớn lên. Đây là ngươi tự làm tự chịu, Tư Đồ Thắng nghĩ như vậy, nhưng mỗi lần nghe được Vân Thanh Tuyền rên rỉ, nhìn biểu tình thống khổ của y, trong lòng sẽ có cái thanh âm một lần lại một lần nói: “Y là đang đau vì ngươi, y là đang vì ngươi sống không bằng chết...”

“Ách... A... Thật là đau...”

“Đúng, chính là như vậy, đau liền kêu ra, không lại thương tổn tới mình.” Một tay Tư Đồ Thắng xoa bụng ngày càng hạ xuống của Vân Thanh Tuyền, một cái tay khác nắm tay đang nắm chặt gối mềm của y tỏ vẻ an ủi.

“Tư Đồ... Tư Đồ... Ngươi... Làm sao tới...”

“Ta vẫn luôn ở.”

“Ngươi... Ta... A a...”

“Ta ở đây, ta sẽ bên ngươi, yên tâm.” Giọng Tư Đồ Thắng ôn nhu kiên nhẫn liền mình đều cảm thấy kinh ngạc: Chẳng lẽ, ta là trúng tà sao.

Vân Thanh Tuyền nắm tay Tư Đồ Thắng, ánh mắt trống rỗng nhìn hắn: “Ta... Đều đau lâu như vậy... A... Nó... Làm sao còn không ra a...”

Loại chuyện này ta làm sao biết. Tư Đồ Thắng nghĩ như thế nào đều cảm thấy đây mới là mình sẽ nói, nhưng ngoài miệng nhưng ôn nhu nói: “Nó cũng đang rất cố gắng muốn đi ra, rất nhanh, kiên trì một chút nữa được chứ.”

“Tư... Đồ...” Ngực Vân Thanh Tuyền bỗng nhiên phập phồng kịch liệt, trong miệng phát ra kêu rên thống khổ, “A! Lại tới... Lại tới! A... A... Thật là đau...”

“Vân Thanh Tuyền!” Trên mặt gợn sóng không sợ hãi của Tư Đồ Thắng cũng biến sắc.

“A... Ừ a... Tư Đồ... A!!” Thân thể của Vân Thanh Tuyền đột nhiên kéo căng, ưỡn lên cao, đầu ngửa về phía sau, ngẩng cao kêu đau, hạ thân chảy ra chất lỏng trong suốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK