• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu ý tiệm tiệm thâm nùng

Trung thu quá hậu đích mỗ nhật

Nhật xuất, không khí hoàn thị lãnh lương đích.

[Tạm dịch :

Thu ý dần dần thâm nồng.

Trung thu qua đi ngày nào đó.

Mặt trời mọc, không khí vẫn là lành lạnh .]

Họa Mi nằm ở trên giường, đôi mắt mơ màng buồn ngủ khẽ hé mở, tay nhỏ bé hướng phía trước tìm kiếm, lướt qua gấm vóc xanh biếc, mềm mại dưới thân.

Lạnh quá.

Nàng mệt mỏi cử động thân mình, tóc dài như tơ lụa xõa tung, khẽ dụi đôi mắt nhìn chăm chú vào đôi gối trên chiếc giường uyên ương.

Một cái phía trên có vết hằn là dấu vết nàng vừa mới tỉnh ngủ, mà cái còn lại không hề lõm xuống, trên mặt gối còn giữ cảm giác mát lạnh ban đêm.

Tối hôm qua Hạ Hầu Dần không có trở về.

Thành thân đến nay được tám năm, tuy cũng từng bởi vì thương sự, hắn đi xa đến phía Nam, vợ chồng xa cách mấy ngày để nàng một mình ngủ ở khuê phòng. Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên, hắn trắng đêm chưa về lại không có báo cho nàng biết hắn đi đâu.

Họa Mi ở trong phòng ngủ, đợi suốt cả đêm, đợi mãi cho sắc trời ngoài cửa sổ sáng lên, cuối cùng mệt mỏi cùng cực, nàng mới thoáng chợp mắt trong chốc lát.

Nha hoàn thân thiết sớm chuẩn bị nước nóng cũng khăn mặt, ở ngoài hồ điệp thính chờ. Nàng nhẹ giọng gọi, nha hoàn lập tức cầm nước ấm đi vào, hầu hạ nàng rửa tay rửa mặt, tẩy đi cơn buồn ngủ còn sót lại.

Họa Mi ngồi trước kính chải sửa lại mái tóc dài, vấn búi tóc lệch sang một bên, đổi giày thêu, mặc xiêm y xong xuôi, trang phục cùng tinh thần đều chỉnh tề, liền rời đi Mai Viên, đi đến lương hành.

Lương hành vẫn theo lệ thường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Người quản sự luống tuổi đang cúi đầu, vội vàng ghi lại vừa xong một đám hạt kiều mạch, vừa định chỉ huy bọn tiểu nhị, đi xuống thống nhất với người thương gia , vừa mới vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thân ảnh thướt tha tú nhã.

Hắn vội vàng đứng dậy tiến lên chào đón.

“Phu nhân, sớm.”

“Sớm.” Họa Mi cúi người, môi cười yếu ớt, cẩn thận hỏi: “Quản sự dùng qua bữa sáng chưa?”

“Dùng qua, đa tạ Phu nhân quan tâm.”

“Hai tháng trước, nhân sâm trong nhà quản sự nên uống cạn rồi?” Nàng hỏi , suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ khiến người khác kinh ngạc.”Mấy ngày trước đây có người tặng nhân sâm hảo hạng, ta cho người ta cắt vài lạng nhân sâm, thỉnh ngài hôm nay mang về nhà dùng!”

Quản sự kinh sợ, đầu cúi càng thấp, đối với tuổi còn trẻ lại hiền lành săn sóc làm chủ mẫu của gia đình, sớm vui lòng phục tùng.

“Phu nhân, người như vậy. . .. Thuộc hạ gánh vác không nổi a!” Trong cả Phượng Thành ── không, trong cả thiên hạ, chưa từng nghe qua có chủ tử nhà ai đối cấp dưới săn sóc hào phóng như thế .

“Xin đừng nói như vậy. Cả gian lương hành, từ trên xuống dưới đều dựa vào ngài thu xếp, Hổ gia cũng thường xuyên nhắc tới, nói công việc ở lương hành nếu thiếu ngài, hắn thật đúng là không biết nên làm sao bây giờ!” Họa Mi cười cười, lại phân phó một câu.”Huống chi, phu nhân của ngài cũng dạy ta không ít món ăn ngon, ta còn muốn mời ngài ngày khác mang phu nhân đến trong phủ chơi, lai dạy ta vài món đồ ăn đâu!”

“Dạ.”

Đôi mắt mang ý cười, ở trong và ngoài lương hành to lớn, tìm tòi trong chốc lát, một lúc lâu sau, nàng mới mở miệng nhẹ giọng hỏi: “Ngài sáng nay có thấy Hổ gia ?”

“Hổ gia vừa trở về, đã vào nhà .” Quản sự vội vàng trả lời.

Họa Mi gật gật đầu.

“Vậy à, có lẽ là vừa đúng lúc nên không gặp gỡ đi!” Nàng nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, đi đến ngoài lương hành, thấy con ngựa của trượng phu.

Con hắc mã than dài cổ cao, chân cường tráng bờm dài, là danh câu* hiếm có, Hạ Hầu Dần đối nó vô cùng nuông chiều, cho người cẩn thận chăm sóc, mỗi tuần còn ra khỏi thành, giục ngựa trên đường một phen.

Lúc này, kia con ngựa ngay tại dưới bậc thang, Họa Mi đi đến chỗ hắc mã, nhẹ nhàng vỗ về bờm ngựa. Lông rậm màu đen còn nước bùn bắn tung tóe đã muốn khô, mã phu khiêng một thùng nước trong đến, con ngựa đang cúi đầu uống nước, xem ra chẳng những là khát mà còn mệt mỏi cực kỳ.

Nó mệt đến như vậy, sợ là bôn ba cả đêm không có nghỉ ngơi đi?

Họa Mi vỗ nhẹ nhẹ hắc mã, cẩn thận phân phó.

“Sau khi uống nước xong, cho nó ăn lương thảo, dùng vải bố lau khô sạch bùn bám. Nhớ rõ, dùng bố khô là tốt rồi, đừng dính ẩm ướt , đừng làm nó cảm lạnh.”

Rời đi lương hành, nàng quay về trong phòng, tới trước phòng nghị sự, viết mấy trương bái thiếp tiếp đó tính cả quà tặng, dặn dò những người khác nhau mang theo bái thiếp khác nhau, quà tặng khác nhau đến những nhà thương gia lui tới khác nhau, có khi là ân cần thăm hỏi, có khi là đáp tạ, có còn lại là hạ lễ.

Ngoại trừ chuyện này, liền ngay cả mọi việc trong Hạ Hầu phủ đệ, nàng cũng xử lý đâu vào đấy, nên ăn cái gì, nên mặc cái gì, nên lấy cái gì, nên đưa cái gì nàng đều nhớ rõ rành mạch, nô bộc dưới sự chỉ huy của nàng, người người cẩn thận không dám làm ra nửa điểm sai lầm.

Thẳng đến giữa trưa công việc thường lệ đều xong, nàng mới đứng dậy hướng Mai Viên đi đến.

Mùa thu trời lạnh, tuy rằng ánh nắng còn ấm nhưng cành lá mai đã muốn từng lá lại từng lá điêu tàn, lá rụng tràn đầy cả vườn, dẫm nát tạo ra âm thành.

Họa Mi còn chưa đi vào nhà, từ xa chợt nghe phía đại sảnh hồ điệp truyền đến tiếng cười kiều ngọt.

“A, bá bá, cháu muốn mấy viên nho nhỏ này .” Tiểu cô nương cất giọng, cười hì hì nói.

Tiếng nói thấp trầm nam tính vang lên.

“Được.” Thanh âm của Hạ hầu Dần đầy ý cười. “Cẩn thận một chút, đừng nuốt vào.”

Tiểu cô nương hừ một tiếng.

“Sẽ không đâu!”

Họa Mi đi vào phòng ở, thấy ở phía trước cửa sảnh hồ điệp, có một lớn một nhỏ đang nói chuyện cười đùa. Hạ Hầu Dần mặc lam bào ngồi ở bên cạnh bàn, trước bàn là năm, sáu cái hòm nhung tơ.

Ánh nắng chiếu vào phòng, ở trên hình dáng khuôn mặt hắn tạo thành một tầng tinh tế viền vàng, con ngươi đen u liễm, ngoài ý cười còn có chút ủ rũ.

Một tiểu cô nương chừng sáu tuổi, mi thanh mục tú, mặc áo hồng ngồi trên đùi hắn làm nũng nói chuyện, tay nhỏ bé mũm mĩm trắng hồng nắm chặt không biết cái gì.

Nhìn thấy Họa Mi đến, vẻ mặt tiểu cô nương tỏa sáng, bùm nhảy xuống giẫm lên đôi giày hồng nhỏ thêu hoa, thùng thùng đông hướng nàng chạy tới, nhào vào váy của nàng, ôm của nàng chân, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ sát giống con mèo con làm nũng.

“Bá mẫu, ôm!” Tiểu cô nương vươn tay, vẻ mặt chờ mong.

Họa Mi cười vươn tay, chỉ chỉ lên mũi tiểu cô nương, sủng nịch nói: “Yến Nhi lớn rồi, bá mẫu ôm không được .”

Trong Hạ Hầu gia, được sủng ái yêu thương nhất không ai qua được Hạ hầu Yến.

Nàng là con gái của bào đệ của Hạ Hầu Dần, mẫu thân ốm yếu chết sớm, làm cho nàng vừa ra đời không có nương, phụ thân Hạ Hầu Thần lại bận việc làm ăn, thường xuyên không ở trong phủ. Mà tiểu nữ oa xinh đẹp dính người này lại không thiếu một chút tình yêu thương nào, Hạ Hầu quý phủ cao thấp, toàn đem nàng thành đứa trẻ can đảm, thông minh mà thương yêu, sủng trứ.

Cho dù Họa Mi ôm không được, Yến Nhi cũng không chịu buông tay, nàng yêu nhất bám lấy bá mẫu xinh đẹp, tay nhỏ bé mũm mĩm trắng hồng vòng chặt chẽ không chịu buông ra, nhắm mắt đi theo đuôi.

“Cháu ôm như vậy, bá mẫu làm sao đi được?” Hạ Hầu Dần ra tiếng nhắc nhở.

Yến Nhi nhăn cái mũi, thế này mới tâm không cam, tình không muốn buông tay ra, đầu ngón tay mập mạp cầm lấy nếp váy của Họa Mi, ngoan ngoãn theo lại đây. Cho dù Họa Mi ở bên cạnh bàn ngồi xuống, nàng vẫn là nghiêng đầu ngã trên váy, không muốn xa rời làm nũng.

“Yến Nhi ăn điểm tâm chưa?” Họa Mi hỏi, lấy tay vuốt sửa tóc của tiểu cô nương, mỗi lần đối tiểu cô nương vạn phần sủng ái, trong lòng cũng có chút cảm giác tiếc nuối.

Thành thân nhiều như vậy năm, tuy rằng vợ chồng tình thâm nhưng nàng vẫn không mang thai.

Nàng cỡ nào hy vọng có thể có một đứa con.

Nếu là cô gái lớn lên sẽ giống nàng. Nếu là con trai, khẳng định sẽ lớn lên giống hắn ── nam nhân nàng yêu nhất. . .Đứa nhỏ sẽ có mắt của hắn, mi của hắn, mũi của hắn. . .

Yến Nhi ngã ở trên váy nàng không mở miệng nhưng nha hoàn ở một bên vội vàng báo cáo.

“Tiểu thư không chịu dùng bữa.”

“Sao vậy?” Ngón trỏ của Họa Mi vòng quanh tóc tiểu cô nương, cúi đầu dỗ .”Yến Nhi, vì sao không ăn cơm? Không ăn cơm sẽ không lớn lên đâu!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên, môi đỏ hồng phụng phịu.

“Những cái đó ăn không ngon mà!”

“Như vậy Yến nhi muốn ăn cái gì?”

Mắt to chớp chớp, tràn ngập chờ mong.

“Ăn cháo bá mẫu nấu.” Nhớ tới hương vị ngon lành, nàng liền nước miếng chảy ròng.

Họa Mi cười cười cầm khuôn mặt nhỏ nhắn, xoa nhẹ chóp mũi tiểu cô nương.

“Chỉ biết cháu kén chọn.”

“Là bá mẫu nấu cháo ăn quá ngon .” Yến Nhi nhào lên ôm lấy váy Họa Mi, nửa là làm nũng nửa là làm xấu.”Trừ bỏ cháo á mẫu nấu ra, cháu cái gì cũng không ăn.”

“Vậy không phải là phải cám ơn trời đất, ta buổi sáng mới nấu một nồi cháo ốc khô, bằng không thì sẽ đói phá hư cái bụng nhỏ của cháu .”

“A, có cháo ốc khô sao?” Hai mắt Yến Nhi sang rỡ.

“Có.” Họa Mi cười gật đầu, nhìn về phía nha hoàn ở một bên.”Lúc này độ nóng cũng vừa rồi, ngươi đi đem lại đây, chuẩn bị chén đũa cho Hổ Gia và tiểu thư.”

Nàng đặc biệt nấu nồi cháo ốc khô là vì Hạ Hầu Dần. Nàng âm thầm đoán, đêm qua đến bây giờ hắn có lẽ cái gì cũng không ăn, hắn yêu nhất cháo ốc khô nàng tự tay nấu , mà cháo nóng ấm, mùi vị nhẹ, cũng rất thích hợp ăn lúc này.

Nha hoàn cúi chào, không dám chậm trễ lập tức đi ra ngoài.

“A, đợi chút, ta cũng phải đi!” Yến Nhi chờ không kịp, nghĩ đến mùi vị cháo ốc khô, bụng nhỏ liền cô lỗ cô lỗ vang, vội vã muốn nhanh đi uống chén cháo nóng hầm hập, khẩn cấp chạy theo nha hoàn đi ra ngoài.

Tiếng cười ngân vang dần dần đi xa, uyên ương đại sảnh lại yên lặng.

Họa Mi ngẩng đầu nhìn trượng phu, còn chưa cất lời Hạ Hầu Dần đã vươn tay từ trong tóc của nàng lấy ra một mảnh lá mai điêu tàn.

“Trời thu lạnh nàng nên khoác thêm nhiều kiện xiêm y.” Hắn thản nhiên nói, nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, ôn nhu tràn đầy.

“Sáng nay vội vàng tỉnh dậy nên quên.” Họa Mi nhìn chăm chú vào trượng phu, gương mặt như tranh vẽ khẽ nhăn mày. “Hổ Ca, chàng đêm qua đi nơi nào?”

Hạ Hầu Dần mỉm cười, lại từ tóc mai của nàng lấy ra một mảnh lá mai.”Đêm qua uống nhiều, Vương lão bản giữ ta ở lại trong phủ hắn ngủ lại một đêm.”

“Sao không phái người trở về nói một tiếng?”

“Ta quên.”

Mi mắt thật dài chớp chớp, tuy rằng trong lòng biết rõ nhưng không có vạch trần.

Hắn chưa từng quên chuyện gì.

Vợ chồng nhiều năm, nàng nhìn hắn cố che dấu mệt mỏi đoán rằng hắn đại khái là một đêm chưa từng chợp mắt. Nhưng mà, có nguyên nhân nào đó làm cho hắn không muốn nói sự thật, nàng cũng không có vạch trần, chấp nhận hết thảy mọi lời nói của hắn.

Trong tám năm nay, đây là hắn lần đầu tiên che giấu nàng sự tình gì đó.

Có lẽ khi hắn chuẩn bị tốt, hắn sẽ nói cho nàng sự thật.

Có lẽ, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nói, tối hôm qua phải đi đâu, làm chuyện gì. . . . . .

“Lại đây, giúp ta chọn vài thứ.” Hạ Hầu Dần nhẹ giọng nói, đem hòm nhung tơ hướng trước mắt nàng, không dấu vết đánh gãy suy nghĩ của nàng.

“Đây là cái gì?”

“Trân châu.”

Hòm nhung tơ đầu tiên mở ra, một viên lại một viên trân châu tròn trịa đầy ắp, làm cho người ta hoa mắt thần mê, liền khiến cho Họa Mi xuất thân danh môn, gả nhập hào môn nhất thời cũng phải nhìn ngây người.

“Đây là ta để Bảo Đức Phường đưa tới, là trân châu tốt nhất của bọn họ, tất cả đều được tạo ra ở Nam Hải.” Hắn lấy ra một viên trân châu quý giá sáng óng ánh tiến đến bên tai nàng, ở thùy tai trắng nuột của nàng lăn lộn.

Trân châu vốn rất quý trọng, mà trân châu này sinh ra ở Nam Hải là trân châu cực phẩm, lắng đọng thành một viên tròn tinh tế, ngọc nhuận tinh viên, lộng lẫy nhiều màu, độc nhất vô nhị.

Thời điểm nàng xuất giá, trong đồ cưới cũng có một bộ vòng tai trân châu, tuy rằng giá cả kinh người nhưng vẫn không trân quý bằng một viên trước mắt.

Những viên trân châu trước mắt chẳng những kích thước đồng nhất, vả lại vô cùng tròn trịa, nhẵn nhụi bóng loáng, mỗi viên đều là trân phẩm khó được.

“Chọn một trăm lẻ tám viên, ta xâu chuỗi thành vòng cổ.”

“Là muốn đưa ai ?” Nàng kinh ngạc hỏi, nghĩ không ra có phu nhân hoặc là tiểu thư nhà ai cần tặng phần đại lễ vô giá này.

Hạ Hầu Dần cười không đáp, lại lấy một viên trân châu hồng nhạt, ở cần cổ mềm mại của nàng trượt. Trân châu nhẵn nhụi cùng ngón tay thô ráp của hắn hình thành mãnh liệt đối lập, tinh tế cùng thô ráp đồng thời nhẹ vỗ về chiếc cổ trắng noản của nàng.

Hai xúc cảm mạnh mẽ có gấp bội kích thích, làm cho gương mặt Họa Mi đỏ lên, chịu đựng không nổi phải nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng hắn vẫn không không dừng tay.

“Đừng nhúc nhích.” Hắn nhẹ giọng nói, lại cầm lấy mấy viên trân châu hồng nhạt ở trên da thịt trắng nõn của nàng lăn lộn, con ngươi đen tinh tường khẽ nhắm, phảng phất như mê muội. “So với trân châu trắng, trân châu hồng ngược lại càng tôn lên màu da của nàng.” Tiếng nói thuần hậu càng thấp, càng trầm như say lòng người.

Họa Mi cắn đôi môi đỏ hồng, cố nén tiếng rên rĩ đã muốn bật lên. Cho dù bị trượng phu trêu chọc khiến hai má đỏ bừng, nhưng vẫn nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của hắn.

“Hổ Ca, đừng. . . . . .” Nàng đấu tranh mở miệng, trán khẽ động muốn né tránh hai tay sờ soạng vô cùng thân mật của hắn, lại cho hắn càng nhiều không gian.

“Đừng cái gì? Ân?” Hắn buông tay ra, làm cho trân châu mượt mà theo cổ áo, một viên lại một viên lăn tiến vào trong y phục nàng, chuyển động trong vải dệt mềm nhẵn.

Trân châu lạnh lẽo chạm đến da thịt ấm áp làm cho nàng nhẹ nhàng run rẩy. Mà Hạ Hầu Dần thuận tiện mà đến, bàn tay to ấm áp tiến vào y phục nàng dò xét, chẳng những không có dịu đi ngược lại càng làm mạnh thêm trận kích thích.

Nàng hầu như muốn không ngồi yên được, cánh môi đỏ hồng mềm mại, kêu lên từng trận thở dốc.

“Sẽ có người. . . . . .”

“Hư.” Hắn ở bên tai nàng nói: “Có người ta sẽ nghe được.”

Hắn đem nàng kéo đến trên đùi, làm cho gương mặt của nàng tựa vào cần cổ hắn, hai bàn tay to lớn mật tìm kiếm, chậm rãi lướt, vô cùng kiên nhẫn ở giữa da thịt non tơ mềm mại với vải lụa tìm ra một viên lại một viên trân châu, lần lượt thả vào trong hòm nhung .Vô số trân châu trước ánh mắt mê ly của nàng chiếu sáng rực rỡ.

“Hổ Ca. . .” Nàng nhẹ giọng kêu to.

“Ân?”

“Như thế này rất xa hoa.”

“Ta chỉ là muốn sủng ái nàng.” Hắn vừa nói, bàn tay to ở dưới vải lụa mỏng manh, dịu dàng tìm được nụ hoa mềm mại hơn trân châu, đầu ngón tay thô ráp khẽ ấn, so với khi chạm vào trân châu càng ôn nhu hơn vài phần.

Nàng thở hào hển bởi vì sự lớn mật của hắn, cúi đầu kêu sợ hãi, đôi môi đỏ mọng tựa vào cổ hắn không thể chịu đựng được cảm xúc nên thở dốc liên tục.

Hạ Hầu Dần cúi xuống lấy hôn giam kín môi đỏ mọng của nàng, lưỡi nóng hổi đưa vào trong miệng nàng, thong thả, nhiệt tình hôn nàng thật sâu.

Nàng bị hắn hôn, như tiểu động vật bất lực rên khẽ, hai tay mềm mại đầy ái tình bối rối vung lên đẩy ngã hòm nhung tơ trên bàn.

Vô số Nam Hải trân châu, từng hạt nho nhỏ, trắng, hồng nhạt , tròn trịa, tinh khiết nhuần nhã, toàn bộ tí tách rơi xuống, một viên trân châu rơi xuống đất chuyển động, được ánh mặt trời mùa thu chiếu rọi, càng lộ rõ vẻ trong suốt óng ánh, nhưng không ai để ý, càng không ai bận tâm đi thu thập.

Tâm tư của hai người đều ở trên người đối phương.

Phượng Thành cũng dần dần nhiễm thượng ý thu.

Lá cây chuyển vàng, lá khô héo theo gió tung bay.

Mọi người quần áo không hề sơ sài, áo khoác dày, hoặc là da thảo ấm áp, đều bị mặc vào thân, đi trên đường, hoặc là tùy thuộc vào nghề nghiệp của mỗi người, theo khí hậu dần lạnh, mặc cũng rất dày nặng.

Ngày xưa, mỗi khi Họa Mi xuất môn là ngồi trên chiếc kiệu mát rất đơn giản. Nhưng vào thu, quản sự biết nàng không thể chịu được gió lạnh, không đợi phân phó, chủ động bỏ chiếc kiệu mát này, thay đổi kiệu ấm, chỉ sợ trời thu lạnh lẽo không cẩn thận một chút sẽ khiến cho vị gia chủ mẫu dịu dàng hiền lành này bị lạnh.

Hôm ấy, Họa Mi ngồi trên kiệu ấm đi thành Bắc thăm mẫu thân của Vương lão bản.

Lão nhân gia bị nhiễm phong hàn, đã nhiều ngày ho kịch liệt, Vương lão bản lo lắng không ngừng. Họa Mi nghe xong tin tức, trước phái người đi hiệu thuốc chuẩn bị ổn thỏa mấy phân dược liệu tốt nhất, mới bất chấp gió thu lạnh lùng tới cửa thăm, chẳng những đưa lên dược phẩm còn cùng lão nhân gia hàn huyên một hồi lâu.

Lúc rời đi phủ đệ của Vương gia, sắc trời đã gần đến hoàng hôn.

Vương lão bản vô cùng cảm kích, tự mình đưa đến cửa, không ngừng nói lời cảm tạ, nhìn Họa Mi ngồi trên ấm kiệu, còn phái hai người hộ tống ấm kiệu hồi Hạ hầu gia, phải xác nhận nàng an toàn hồi phủ mới bằng lòng.

Ấm kiệu rời đi Vương gia phủ đệ, kiệu phu thật cẩn thận khiêng ấm kiệu nhỏ nhắn xuyên qua ngõ tắt đi vào khu phố chợ sầm uất nhất trong Phượng thành.

Họa Mi suốt buổi vất vả có chút rãnh rổi, định thừa dịp trong khoảng thời gian quay về này, ở trong chiếc kiệu mềm mại này nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi trong chốc lát.

“Không cần!”

Một tiếng thét kinh hoảng chói tai bỗng dưng truyền đến khiến nàng bừng tỉnh.

Bên ngoài dường như rất ầm ĩ, tiếng thét chói tai, còn có tiếng khóc nức nở, khóc thét ồn ào, cùng với tiếng mắng, còn có như tiếng roi đánh thật mạnh vào thân thể người, vang dội rõ ràng.

Nha hoàn giữ ấm kiệu, căm giận bất bình nói nhỏ.

“Lại tới nữa!”

Họa Mi ngồi thẳng thân mình, vén rèm cửa sổ, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Phu nhân, là mấy tên quan lại lạm dụng chức quyền bắt giữ người vô tội.” Nha hoàn khẩu khí phẫn nộ lại bất đắc dĩ. “Lần này gặp nạn là Đổng gia khuê nữ. Hừ, tên quan họ Cổ kia căn bản là có rắp tâm khác, lúc trước nghe nói hắn muốn nhúng chàm Đổng gia khuê nữ, khẳng định là không thành công, không cam lòng mới tùy tiện phán cái tội danh vu oan!”

Họa Mi khẽ nhíu hàng lông mày cong cong tinh tế, tay xốc lên chiếc rèm cửa rất dày.

Trên đường cái hoàn toàn tán loạn.

Một cô nương xinh đẹp tuổi còn trẻ, hai tay bị xích sắt cột lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy nước mắt. Một tên quan lại xấu xí thấp như hạt đậu, vẻ mặt cười cợt gian tà, mạnh mẽ dắt xích sắt tha đi, mặc kệ tiểu cô nương kêu to sợ hãi giãy dụa, nửa điểm không biết thương hương tiếc ngọc.

Bên cãnh đó, vài cái sai dịch diễu võ dương oai, vây quanh Đổng gia lớn nhỏ, cưỡng bức bọn họ quỳ, chỉ cần có chút không theo, liền vung roi thật mạnh đánh tiếp.

Tuy rằng giữa ban ngày ban mặt, làm ra chuyện nhân thần căm phẫn lại không ai dám can thiệp. Từ xưa đến nay, người dân khó khăn đấu đá cùng quan lại, thời cuộc chính loạn quan lại quyền lực càng lớn hơn , vì để giữ mình mọi người đều chạy trốn, ngay cả tầm mắt đều tránh đi không ai dám nhúng tay.

“Cổ đại nhân, oan uổng a! Oan uổng a!” Lão phụ thân bị đánh cho toàn thân là thương, lại vẫn là khàn cả giọng la lên.

Cổ Dịch quay đầu lại, cười lạnh hỏi: “Oan uổng cái gì?”

“Khuê nữ nhà ta tuyệt đối không phải là Bắc quốc gian tế, nàng năm nay mới mười lăm, ngay cả Phượng thành cũng chưa bước ra đi ──”

Ba!

Lại là một roi , hướng mặt lão phụ thân đánh đánh xuống, máu bắn tung tóe bốn phía.

Sai dịch giơ tay dùng hết toàn lực.

Ba!

Ba!

Ba!

“Cha!” Đổng Khiết khóc hô, rơi lệ đầy mặt, cố gắng giãy ra cùm sắt, lại chính là khiến cho trên cổ tay tràn đầy vết thương. “Ta đi theo ngươi là được, không cần đánh cha ta nữa, không cần đánh cha ta nữa! Dừng tay! Dừng tay!”

Lão phụ thân toàn mặt là huyết, lại còn giãy dụa khẩn cầu.

“Cổ đại nhân, thỉnh ngài minh xét. . . . . .”

“Hảo hảo hảo, ta đây không phải là muốn mang nàng vào lao, để bản đại nhân tự mình tra xét sao?” Cổ Dịch hắc hắc cười lạnh, tất cả mọi người nghe ra, hắn nói ý tại ngôn ngoại.

Họa Mi nhìn vào tình hình này, cố nén trong lòng tức giận.

Đổng gia ở trong Phượng Thành làm bánh ngọt, quy mô tuy nhỏ, nhưng là cao ngọt bính hương, coi như là có chút danh tiếng, Họa Mi đã từng đi đặt bánh ngọt vài lần cũng gặp qua xinh đẹp như hoa Đổng Khiết, biết kia cô gái khéo tay thận trọng, thiện lương mà e lệ.

Cô nương xinh đẹp như vậy một khi vào lao lý đồng nghĩa là vào miệng sói!

Những năm gần đây ác quan hoành hành, muốn làm gì thì làm, chỉ cần tùy tiện phán đại một cái tội danh gián điệp, có thể bên đường bắt người. Những cô nương bị nắm đi thẩm vấn phần lớn vừa đi không trở về, cho dù may mắn có thể trở về cũng đều bị giày vò đến phát điên.

Mắt thấy tên sai dịch kia giơ cao tay ý định vung roi, Họa Mi xúc động mở miệng.

“Dừng tay!”

Chỉ một lời nói, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Sai dịch thật không ngờ, lại có người dám ngăn trở, mắt lộ ra hung quang quay đầu đang muốn mở miệng mắng to, thình lình lại bị thượng cấp đạp thật mạnh, cả người bị đá quỳ rạp trên mặt đất.

“Thì ralà Hạ hầu phu nhân.” Cổ Dịch vẻ mặt tươi cười, trong mắt lại vẫn là lạnh như băng . Hắn tuy rằng ỷ thế hiếp người nhưng lo ngại Hạ hầu gia tài lớn thế lớn, làm quan như hắn vẫn phải cấp nữ nhân này một chút mặt mũi.

Họa Mi cố nén trong lòng chán ghét, đi xuống ấm kiệu uyển chuyển cúi chào.

“Làm phiền Cổ quan gia .”

“Không có.”

“Xin hỏi Cổ quan gia, vì sao lại bắt Đổng gia cô nương?”

“Phu nhân có điều không biết. Cách đây bảy ngày, vào ban đêm, trong lao có phạm nhân vượt ngục, ta theo đường truy tra, tra ra nàng ngày ấy ban đêm từng quanh quẩn khu vực gần quật lao, đề phòng liên quan việc trọng đại , cho nên mới bắt nàng tra hỏi.”

Quật lao ở ngoài Phượng Thành nằm bên bờ sông sâu, bốn phía là bùn nhão, hầm lao được đào vào mỏm vách đá thật lớn , từ trên kéo dài xuống đất, bên trong giam giữ đều là tù binh Bắc quốc, canh giữ nghiêm ngặt làm cho người ta có chạy đằng trời.

Mọi người đều kháo nhau rằng quật lao là luyện ngục.

Cũng có người nói, thà rằng nhập luyện ngục cũng tuyệt đối không tiến quật lao.

Nay, lại có phạm nhân có thể từ quật lao trốn ra, cũng khó trách đã nhiều ngày qua, Phượng Thành thần hồn nát thần tính*, người người cảm thấy bất an, cho rằng đám quan lại cáo mượn oai hùm, có thể thừa dịp loạn làm xằng làm bậy.

Họa Mi biết nàng không nên nhúng tay.

Chỉ là, việc này cố tình khiến nàng gặp phải, nàng thật sự không thể làm như không thấy, càng không thể khoanh tay đứng nhìn mặc cho tên ác quan này hủy diệt một nô nương thiện lương.

Sau khi hạ quyết tâm, Họa Mi lộ vẻ tươi cười, ung dung điềm tĩnh mở miệng.

“Cổ đại nhân, ngài khẳng định là hiểu lầm .”

Cổ Dịch nhíu mày.

“Sao?”

“Đêm tối bảy ngày trước, tiểu cô nương này là ngủ lại ở phủ Hạ hầu, đêm đó quanh quẩn ở quật lao chỉ sợ là những người khác!”

Cổ Dịch sắc mặt hơi đổi.

Theo như lời hắn nói, kỳ thật tất cả đều là lý do không có nửa điểm chứng cứ rõ ràng.

Nay có Họa Mi làm nhân chứng, khẳng định chính xác, tiểu nha đầu này đêm đó là ngủ lại ở Hạ hầu trong phủ, lập tức làm cho hắn có chút đứng không nổi chân .

“Hạ hầu phu nhân xác định sao?”

“Xác định.” Vì cứu người Họa Mi mắt cũng không chớp trả lời, còn mỉm cười nói: “Là ta tự mình lưu nàng ở lại, không có sai. Ta có thể lấy Hạ Hầu gia ra đảm bảo, nàng tuyệt đối sẽ không là Bắc quốc gian tế.”

Cổ Dịch còn không chịu hết hy vọng.

“Hạ Hầu phu nhân chắc chắc như vậy, chẳng lẽ là có cái gì nguyên nhân?”

Họa Mi sắc mặt không thay đổi, suy nghĩ thông minh sắc bén, trong nháy mắt lướt qua trăm ngàn cái ý niệm trong đầu.

Đưa Phật đưa đến Tây phương, giúp người giúp đến cùng. Nàng nếu nhúng tay, sẽ không thể lại dừng tay, nếu không cô nương này tránh được hôm nay hà tất tránh được ngày mai.

Tiền tài quyền thế của Hạ Hầu Gia không thể nghi ngờ là điều kiện che chở thuận lời nhất.

Nếu là nói Đổng Khiết đem đến Hạ hầu phủ làm nha hoàn, không hiện ra tầm quan trọng của nàng; huống hồ, vì một cái nha hoàn cùng quan lại tranh đoạt cũng dễ dàng làm cho người ta khả nghi.

Nói là thân thích, Hạ hầu gia thân thích đều ở bên trong Phượng Thành, từng người lai lịch không nhỏ, lời nói dối này sẽ bị vạch trần dễ dàng. Mà nàng xuất thân ở phía Nam danh môn, thiên kim khuê tú của Liễu gia, tất cả mọi người biết nàng ở trong Phượng Thành căn bản không có thân nhân.

Ngàn tưởng vạn tưởng, dường như chỉ còn lại có một cái có thể làm biện pháp. Biện pháp này tuy rằng mạo hiểm, tuy rằng vớ vẩn nhưng là chung quy có thể cứu nhân một mạng.

Họa Mi quyết định thật nhanh, không hề có nửa điểm chần chờ. Nàng nhẹ nhàng nâng ngẩng đầu lên, hồng nhuận khóe miệng thượng thản nhiên ý cười.

Sau đó, nàng trước mặt mọi người mặt, gằn từng tiếng, thận trọng tuyên bố ──

“Đổng gia cô nương là tiểu thiếp mà Hổ gia sắp nạp vào.”

Kiều ngọt : yêu kiều ngọt ngào

Thần hồn nát thần tính; sợ bóng sợ gió (Do tích: thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, lại ngỡ là quân Tấn truy đuổi)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK