Một năm trôi qua, Ngạn Hoa đang ngủ bỗng giật mình thức giấc, chuông Đổng Linh trên tay nàng rung lên dữ dội, Ngạn Hoa lao vội ra cửa điện âm phủ, đuổi theo bóng người đó đến chân núi Tiêu Dao, chỉ thấy vệt sáng còn vươn lại giữa khoảng không, người đó đã đi mất, không nói một lời, như thế đã trở về tiên giới.
Ngạn Hoa thi triển pháp thuật, đằng vân lên tiên giới, vừa đến được trước cửa Nam Thiên Môn, chuông Đổng Linh trên tay nóng rực, một vòng lửa bao trùm lấy Ngạn Hoa, kéo thẳng nàng rơi xuống, Ngạn Hoa cứ thế rơi thẳng xuống đất, nàng ngửa đầu nhìn trời, oán hận hét một tiếng “Mạc Quân Dư”
Một tiếng lại một tiếng, cho đến khi tiếng gọi của Ngạn Hoa bị tiếng nấc của chính mình lấp đi, nàng ngồi bó gối, thẩn thờ như con rối hỏng.
“Chàng vẫn không cần ta, chàng vẫn không yêu ta”
Bỉ Ngạn Hoa Yêu, vốn là hoa bỉ ngạn ở bờ vong xuyên, vạn năm tu được chân thân hình người, một lần trốn lên Nhân Giới dạo chơi, suýt bị Dẫn Hồn Tử thu lấy hồn phách, may mà khi đó, có vị tiên nhân ra tay cứu nàng, ngón tay thon dài hóa ra luồng sáng ấn vào giữa mi tâm nàng, kéo hồn phách nàng thu lại.
Lần đầu gặp, Mạc Quân Dư cười nhìn Ngạn Hoa “Hoa Yêu sao? khổ công tu hành vạn năm, sao lại ngốc đến thế này chứ?”. Còn tiện tay xoa đầu nàng, vô cùng dịu dàng.
Lần thứ hai gặp, Mạc Quân Dư đang ngồi miết nhẹ cánh hoa bỉ ngạn bên bờ vong xuyên, Ngạn Hoa từ giữa rừng hoa nhô đầu lên, đối diện hắn, cười e ngại “chàng đang chạm vào ta? Yêu thích ta sao?”
Mạc Quân Dư nhếch môi, lại xoa đầu nàng “ngươi vẫn nên học một chút văn hóa đi”
Ngạn Hoa cười thê lương, hồi tưởng lại từng nét mặt dịu dàng của người đó.
Khi đó, nàng không biết, Mạc Quân Dư là vì người con gái trong lòng, cho nên mới đi vào luân hồi, đổi một kiếp người để ở bên nàng ấy. Khi đó, Ngạn Hoa không hiểu được, thế nào là yêu một người.
Cho đến khi nàng cố chấp lẻn đến tiên giới, cố chấp quấn lấy Mạc Quân Dư, cho đến khi hắn không chịu được nữa, không thể dùng bộ mặt ôn hòa, ẩn nhẫn đối diện nàng nữa, một chưởng hắn đánh nàng từ tiên giới rơi thẳng xuống chân núi Tiêu Dao, còn dùng chuông Đổng Linh khóa nàng lại, khiến nàng mãi mãi không thể bước vào cửa Nam Thiên Môn.
Ký ức đẹp đẽ bị hình ảnh tàn nhẫn đè lên, hắn nói “ngươi chỉ là một Hoa Yêu, lấy tư cách gì mơ tưởng tình cảm của ta? Ngươi biết thế nào là yêu sao?”
Hắn nói “ngươi không chỉ không học văn hóa, ngay cả liêm sĩ cũng không biết, tự tôn cũng không có”
Hắn nói “ngươi mau trở về âm phủ của ngươi, nhìn xem, âm khí của ngươi làm chết hoa trong điện của ta rồi”
Hắn nói “chuyện giữa ta và nàng ấy, không ai có thể xen vào, cho dù ngươi có tu mười kiếp, ngươi nghĩ ngươi có thể so sánh với nàng ấy sao?”
Khi Ngạn Hoa nằm chết lặng dưới chân núi Tiêu Dao, bên cạnh mộc lên một nhánh hoa bỉ ngạn, nàng chợt thất thần, hóa ra, là nước mắt. Là nước mắt nàng rơi xuống, nảy mầm một nhành hoa bỉ ngạn ở Nhân Giới.
Nàng có chút mơ hồ, tại sao lồng ngực lại đau như vậy, tại sao lòng nàng cũng đau như vậy. Ngay cả thở cũng đau đớn.
Khi nàng nhìn thấy Mạc Quân Dư đi qua bờ vòng xuyên, lần thứ hai vào luân hồi. Ngạn Hoa hỏi Mạnh Bà “có phải Giai Nhân tiên tử lại luân hồi chuyển thế hay không?”
Mạnh Bà khẽ cười “phải rồi, Thiên Quân cũng vừa đuổi theo đấy, tiên nhân có mấy ai có tấm chân tình khiến người khác cảm động như ngài ấy”
Ngạn Hoa nhìn chén canh mạnh bà một lúc, khẽ lẩm bẩm “chàng nói ta không biết yêu. Ta cũng muốn học cách yêu, cũng muốn vì bản thân cố chấp một lần”
Mạnh Bà nhìn chén canh trống rỗng, ngây người không nói lên nên lời, chỉ có thể ú ớ nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn nhảy vào vòng luân hồi.
Ngạn Hoa trước khi vào vòng luân hồi, dùng pháp thuật khắc lên cổ tay mình ba chữ Mạc Quân Dư. “Cho dù cố chấp, ta cũng chỉ cố chấp vì một mình chàng”.
Ngạn Hoa mở mắt, tầm mắt đã đong đầy nước, một kiếp kia vô cùng chân thực, nỗi đau nơi lồng ngực cũng rất chân thật. Cho dù đã quên đi mọi thứ, cho dù nàng xuất hiện trước, yêu hắn sâu đậm như thế, cho dù chỉ là một kiếp người, hắn cũng không nguyện yêu nàng. Có chăng, chỉ là một chút tình cảm ban phát, ít ỏi đến đáng thương.
Một kiếp ấy, chỉ để có được chút tình yêu ít ỏi ấy, nàng đã trả giá rất nhiều, đau thương chất đầy, Ngạn Hoa nhíu chặt tay để lên ngực, từng tiếng nấc nghẹn thê lương bao trùm. Hoa cỏ xung quanh bị lệ khí của nàng làm héo úa, cả một vùng dưới chân núi Tiêu Dao chìm trong màu đen héo tàn, không còn sự sống.
Dẫn Hồn Tử khẽ cười, đến trước mặt Ngạn Hoa “ta có cách giúp ngươi gặp được Mạc Quân Dư, ngươi có muốn gặp hắn không?”
Ngạn Hoa ngẩng mặt “thật sao? ngươi có cách?”
“phải, chỉ là, chúng ta trao đổi một chút”.
Ngạn Hoa không muốn biết nhiều, cũng không cần biết nhiều. Nàng chỉ muốn hỏi Mạc Quân Dư một câu “Quân Dư, trên trời dưới đất, ngần ấy thời gian quen biết ta, cả một kiếp tình duyên đó nữa, chàng có động lòng không?”
Ta không cam lòng.
Nếu có, ta tình nguyện rời đi, không làm phiền chàng nữa. Bởi vì ta không phải như chàng nói, không có liêm sĩ, không có tự tôn. Bỉ Ngạn Hoa Yêu ta, thật ra cũng kiêu ngạo, cho dù ta mong mỏi tình yêu nơi chàng, cũng không muốn một chút tình cảm ban phát. Nếu như không, ta vẫn sẽ biến mất trước mặt chàng, mãi mãi.
Chỉ là, khi Ngạn Hoa đến được tiên giới, nghe chúng tiên tỳ bàn tán với nhau.
Giai Nhân tiên tử lịch kiếp trở về, trên đường bị Bách Hoa Xà đánh hiện cả tiên thân.
Bọn họ nói, Thiên Quân vì giữ tiên phách Giai Nhân tiên tử, đã truyền hết năm trăm năm tu vi, còn muốn mượn Tích Tiên Hồn trong tháp Ngũ Lôi để cứu Giai Nhân tiên tử tỉnh lại.
Ngạn Hoa hỏi Dẫn Hồn Tử “Tích Tiên Hồn là gì?”
“là đá tụ hồn phách của tiên nhân, ở trong tháp Ngũ Lôi, muốn mượn được đó phải chịu năm đạo lôi oanh đỉnh”
Ngạn Hoa có chút ngu ngơ “à, là vậy”
Dẫn Hồn Tử nheo mắt cười “xem ngươi rất thản nhiên, chỉ là, năm đạo lôi ấy có thể đánh nát hồn phách tiên nhân đấy, người ta gọi là một mạng đổi một mạng”
“vậy chàng ấy sẽ chết sao?”
Dẫn Hồn Tử nhún vai “ta không biết”
Mạc Quân Dư ngồi bên cạnh giường băng, trên giường, Giai Nhân tiên tử xinh đẹp hơn hoa đang chìm vào giấc ngủ sâu. Nhìn thấy Ngạn Hoa, hắn nhíu mày “tại sao ngươi có thể lên đây?”.
Ngạn Hoa nhìn hai người họ, bỗng nhớ tới một kiếp người thê thảm kia, hóa ra, ngay từ đầu, nàng đã là người qua đường trong câu chuyện của bọn họ, nàng cười khổ “ta có một câu muốn hỏi chàng”
Mạc Quân Dư im lặng.
Ngạn Hoa do dự một lát, chậm rãi nói “chàng…có động lòng không? Có…một chút nào…yêu ta không?”
Hắn cuối đầu một lúc, trong sự chờ đợi của Ngạn Hoa, ngẩng đầu đối diện nàng, mắt kiên định đáp “có”.
“tại sao lịch kiếp rồi lại không đi tìm ta?”
Mạc Quân Dư nhìn thấy đau đớn trong mắt Ngạn Hoa, ánh mắt này, cũng từng nhìn hắn như vậy, chất vấn hắn như vậy.
Cảm giác đau đớn khi ôm lấy thân thể đã lạnh dần đi của nàng, khi đối diện những sai lầm khiến nàng thương tâm, nhói lên âm ỉ trong tim hắn. Nhưng hắn chỉ có thể mím môi, thở dài nói “ta vốn muốn đi tìm nàng, nhưng Giai Nhân bỗng xảy ra chuyện, ta cũng không làm cách nào khác được”
Ngạn Hoa lại muốn hỏi “nếu như ta và Giai Nhân cùng xảy ra chuyện, chàng sẽ cứu ai trước?”. Nhưng nàng không hỏi, cũng không dám hỏi.
“Vậy…chàng có thể không mượn Tích Tiên Hồn không?”.
“Không thể, Tích Tiên Hồn là thứ duy nhất có thể cứu Giai Nhân”.
Ngạn Hoa nhắm hai mắt, cố giữ mình không được run rẩy, nàng cười nhạt một tiếng “chàng vẫn là vậy”.
Vẫn không yêu ta. Nếu chàng yêu ta, sẽ nghĩ cho ta, toàn tâm toàn ý thật lòng với ta. Nhưng chàng, ngay cả mạng sống cũng không quan tâm, chỉ vì người đó. Chàng làm sao dám nói chàng yêu ta.
Chàng…có tư cách gì yêu ta?
Bỉ Ngạn Hoa Yêu, ngươi thật kiêu ngạo.
Thứ tình cảm vô vọng ấy, ngươi mong mỏi cầu lấy.
Có được tình cảm ấy, ngươi lại chê nó mong manh, ít ỏi.
Cái ngươi cần là một tình yêu trọn vẹn. Nhưng ngươi chưa từng nghĩ, thứ hoa yêu như ngươi, lấy tư cách gì mà nhận?