Fan cuồng: hôm nay thật lạnh lẽo a ~~~ diễn đàn không có mỳ mặn thật là không đủ mùi vị a!
(trong qt là “lỗ mặt” – đồng âm “Lục Miễn”, dịch tạm là “mỳ mặn” – đặc sản của Phúc Kiến – Trung Quốc)
Yêu nhất làm mỳ mặn: hôm nay căng tin không có mỳ mặn, chủ bếp căng tin thật quá đáng! Làm hại mình không ăn cơm chiều!
Nghĩ xuyên qua nghĩ đến điên: không nên trách căng tin, nhất định cậu đang giảm béo.
Mỹ nữ ở nơi đâu: +1 cho lầu trên
Mắc bệnh ngốc thương không dậy nổi: +10086
Fan cuồng: +10010
Nghĩ xuyên qua nghĩ đến điên: đêm nay lại ăn mỳ nóng cay! (^o^)/
Mốt béo: mỳ nóng cay mình lại không ăn được, muốn ăn no phải mất bao tiền a. Mình phải đi ăn chân gà lớn! Hanh hanh!
Hoa không hoa: hôm nay hóng gió lạnh ăn kem ly. Mẹ! Về ký túc xá dì cả lại tới!
Mỹ nữ ở nơi đâu: mấy người đủ rồi! Không phát hiện có đàn ông đang ở sao! Thật không thấy sao! Sự tồn tại của ta thấp như vậy sao!
Fan cuồng: tạc mao thụ!
Mắc bệnh ngốc thương không dậy nổi: +10000 cho lầu trên
Mốt béo: +3.1415926
Yêu nhất làm mỳ mặn: lầu trên thiệt keo kiệt!
…
Chữ viết bôi lòe loẹt cùng các hình ảnh đầy phong cách lướt qua, nhìn nhìn làm Lục Miễn nhanh hoa mắt, anh nhéo nhéo tâm trán gõ xuống dòng chữ giữa cuộc đối thoại.
Mỳ mặn: các học sinh, có ai từng nuôi thỏ không?
Vừa gửi đi anh đã thấy ống quần bị kéo, Lục Miễn nghiêng người nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy thỏ trắng nhỏ trắng xù xù như cục len bông ở bên chân, miệng ắn ống quần thể dục của anh không buông, lỗ tai rũ xuống đằng sau, không ngừng lúc lắc cái đầu nhỏ.
Lục Miễn nâng nó lên bàn, tầm mắt chuyển sang màn hình, không biết tin mình đã trượt về đâu, đành mở ghi chép nói chuyện phiếm.
Mỳ mặn: các học sinh, có ai từng nuôi thỏ không?
Fan cuồng: chụp ảnh chung!
Mốt béo: mỳ mặn hiện thân! Kích động!
Nghĩ xuyên qua nghĩ đến điên: a a a! Mấy người thật nhanh! Mình cũng muốn chụp ảnh chung!
Mỹ nữ ở nơi đâu: mấy cô nàng dã man này! Tránh ra!
…
Diễn đàn sôi trào nửa ngày, nhưng không một ai trả lời vấn đề của anh. Lục Miễn nhíu nhíu mày, thở dài, ngón tay thon dài gõ tiếp.
Mỳ mặn: không ai trả lời vấn đề sao? Vậy tôi đi hỏi baidu vậy.
Hoa không hoa: có! Nhấc tay!
Hoa không hoa: em từng nuôi thỏ!
Hoa không hoa: mỳ mặn muốn hỏi gì ạ? Cũng muốn dưỡng thỏ ạ?
Lục Miễn khẽ cười, đang muốn đánh chữ, bên cạnh bỗng nhiên lộ ra móng vuốt nho nhỏ xù xù. Bé thỏ trắng ngẩng đầu, mắt không chớp nhìn anh một lúc, sau đó đưa móng vuốt đặt lên trên bàn phím.
Lục Miễn kinh ngạc nhìn nó một cái, lại nhìn bàn hình, tiếp đó vẻ 囧囧 phát hiện trên khung đối thoại đánh ra đoạn dài “,”.
“Mày thật đúng là không sợ người a!” Lục Miễn nhấc con thỏ ra, cũng không quản diễn đàn trượt mất bao nhiêu thông tin, xóa xóa còn ba dấu “,”, tiếp tục đánh chữ.
Mỳ mặn: nhặt được con thỏ, không biết nuôi thế nào, phải chú ý cái gì?
Gõ xong anh đi ra ngoài rót chén nước, vừa vào đã thấy thỏ trắng nhỏ ngồi trên bàn phím, chân trước đứng thẳng, hai con mắt màu trà xoay tròn nhìn chằm chằm vào màn hình, một cái tai dựng thẳng cao cao chặn hơn nửa màn hình trò chuyện, cái tai kia khẽ giật giật, dáng vẻ xem thích thú.
Lục Miễn bật cười, đặt cái chén sang một bên một lần nữa ngồi vào ghế, vuốt ve thân mình thỏ nhỏ, cảm thấy con thỏ này thật thần kỳ.
Con thỏ bị anh vuốt, chậm rãi đứng tại chỗ xoay người 180 độ, hai cái chân trước ngắn nhỏ con giơ trước không trung, cứ như vậy đứng thẳng cùng Lục Miễn mắt to trừng mắt nhỏ.
“Chậc… Thỏ nhà ai chạy đến không biết? Gan lớn như vậy!” Lục Miễn vuốt cái tai trắng muốt của nó nở nụ cười, đặt nó sang một bên, “Trước cứ ngồi yên ở đấy, đừng co quấy rối, tao còn phải tra thông tin cho mày.”
Thần kỳ là, kế đó Lục Miễn nói chuyện phiếm với học trò cách nuôi thỏ, lại lên mạng tra tư liệu, bận nửa ngày, con thỏ này quả thực ngoan ngoãn không chạy tới bàn phím nghịch, vẫn luôn im lặng ngồi xổm cạnh đó.
Lục Miễn thường liếc nhìn nó, thấy nó có lúc nhìn chằm chằm bàn phím, có lúc nhìn chằm chằm màn hình, cặp mắt vẻ như người. Tuy rằng thích động vật, nhưng cho tới nay anh chưa bao giờ nuôi, cho mèo thực ra thấy nhiều nên còn biết chút ít, còn thỏ lại chưa bao giờ nhìn thấy, không nghĩ tới con thỏ này chơi thật vui, tính tò mò của nó còn lớn hơn cả mèo.
Vốn cho rằng chừng đó cũng đủ để anh kinh ngạc, không ngờ còn có thứ làm anh ngạc nhiên hơn. Con thỏ nhỏ này quả là vua tò mò, lúc nào cũng nhắm mắt bám đuôi anh, nếu anh không để ý tới, phỏng chừng có khi một bước đạp trúng nó. Uống nước đi theo, ăn cơm đi theo, rửa chén đi theo, ngay cả lúc vào WC nó cũng tò mò đi cùng xem sao.
Có lúc nó ngồi chồm hổm ngay bên chân nhìn anh đi vệ sinh, nâng đầu nhìn thật lâu, nghe tiếng anh dội bồn cầu, lỗ tai giật giật, đột ngột hai chân trước nhảy dựng lên, nhào thẳng chuẩn xác vào lòng bồn cầu.
Lục Miễn không kịp kinh ngạc khả năng nhảy nhót kia đã thấy chân trước của nó nhào lên thân mình cũng ngả về phía trước, múa may chân, tư thế như thể sắp rơi vào, anh vội vàng vươn tay nhéo lấy hai tai đặt nó xuống đất.
“Lần sau không cho phép nhảy như thế!” Lục Miễn vươn tay chọc chọc nó, vẻ mặt nghiêm túc. Con thỏ nhỏ như vậy, lại nghịch như vậy, lỡ rơi vào, có thể bị nước cuốn trôi xuống cống thoát nước chết đuối.
Con thỏ buông hai tai nhìn anh, dường như nghe hiểu, ánh mắt sáng lên vài phần.
Lục Miễn hỏi trên diễn đàn, cả ban giáo viên đều biết anh nuôi một con thỏ trắng, đồng nghiệp uống trà rót nước đi ngang qua cũng phải hỏi một chút, nhất là các cô giáo viên, thích nhất mấy động vật nhỏ đáng yêu: nghe nói anh nuôi một con thỏ? Nuôi thế nào? Được không?
Lục Miễn đưa chocolate nhân rượu sang, mỉm cười: “Nuôi tốt chứ. Nó có thể ăn có thể ngủ, ngay cả lúc đi WC cũng tìm được góc cố định, rất sạch sẽ vệ sinh. Còn thích nhìn chằm chằm máy tính với bàn phím, cứ như hiểu được ấy.”
“Ui! Tôi cũng muốn nhìn, hôm nào chụp tấm ảnh cho tôi xem xem được không.”
“Được chứ!”
…