Cùng lúc đó, ở một không gian cách xa nhau 1000 năm về trước, trên bầu trời đêm chợt lấp loé một tia sáng nhỏ yếu ớt. Tựa như báo hiệu một sinh mệnh nhỏ bé sắp xuất thế.
Kiếp trước kiếp này
Có ai nói rõ
Hiện tại tương lai
Hiện tại quá khứ
Là tiến hay lùi.
Cách kinh thành về phía Tây Nam xa xôi hẻo lánh là một huyện trấn nhỏ, trong trấn có một tòa tứ hợp viện không quá bắt mắt, đại môn có treo một tấm biển gỗ đơn sơ, trên đó có khắc ba chữ Triệu gia hộ.
Tứ hợp viện được xây cất bằng gạch đá, lợp mái ngói đen, trát vôi trắng, nhưng nhìn bức tường trắng đã ngã màu rêu xanh liền biết niên đại của nó đã khá lâu đời.
Ngoại viện cũng là tiền viện, nơi này không rộng rãi như nội viện, xung quanh có bốn gian, chính sảnh ở giữa là nơi nữ tử dùng để tiếp đãi khách khứa. Tuy chính sảnh không được rộng rãi, nhưng Triệu gia lại không có thuê mua nô bộc, nữ nhi tôn tử trong nhà cũng thưa thớt, cho nên đảo cũng không thấy chật hẹp.
Qua cửa vòm chính là nội trạch, nơi nam quyến cư trú, Triệu gia chủ dựa theo diện tích đất rộng mà xây dựng lên năm căn phòng, căn ở giữa sung làm phòng chính, dùng để khi nhàn rỗi thì tới đây ngồi thêu thùa may vá, hoặc đãi nam khách, còn lại bốn gian là phòng ngủ.
Giữa bốn gian phòng hành lang đi lại, cuối điểm của hành lang là ba phòng nhỏ được phân chia làm phòng chứa củi, phòng chứa đồ.
Tuy nói Triệu gia là tam đại đồng đường ở chung một chỗ, nhưng nhân khẩu lại không nhiều lắm, thậm chí ở người khác xem ra chỉ sợ còn có chút điêu tàn.
Triệu lão thái thái đã ra đi sớm từ mấy năm trước, hiện giờ Triệu gia hộ chỉ còn Triệu lão thái gia Phương phụ là bối phận lớn nhất.
Phương phụ có năm hài tử, nữ nhi lại chỉ có một, còn lại ba cái đều là tiểu tử. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Tính ra cả đời này của Phương phụ trôi qua thực không tồi, vừa được cưới về thì thê chủ liền hoài thai, chín tháng trời chỉ cần chăm sóc bữa ăn giấc ngủ cho thê chủ liền đủ. Không như mấy tiểu phu thị khác, phải chịu cực chịu khổ hầu bà bà công công theo lệ thường.
Thê chủ thai đầu vừa sinh liền ra nữ nhi, phụ quý vì nữ, cả Triệu gia ai nấy đều vô cùng hài lòng. Bởi vậy, cho nên mấy năm sau thê chủ chỉ sinh toàn tiểu tử thì y cũng chỉ ăn qua vài câu oán trách.
Lại qua vài năm ma ma hợp hợp, bà bà công công cũng lần lượt nhắm mắt xuôi tay, Phương phụ liền nắm giữ quyền làm chủ Triệu gia hộ. Đại nữ nhi Triệu Khê vừa tới tuổi thành gia, Phương phụ liền nhờ ông mai tới cửa bàn chuyện cưới xin. Lựa nhặt gạt bỏ một hồi lâu, Phương phụ và ông mai đều đánh nhịp chọn cưới Hạ Sính. Trưởng nữ đã an gia lập thất, bốn nhi tử còn lại cũng được lão lần lượt gả đi hết.
Lại nói, nữ nhi Triệu gia giống như có số thai đầu sinh ra sẽ là nữ nhi hay sao ấy, Hạ Sính gả tới Triệu gia, thê chủ vừa sinh liền cũng là nữ nhi, này tự nhiên là một kiện đại hỉ sự. Cổ đại luôn tôn thờ đa tôn đa nữ là phúc, nhìn thê chủ sinh hạ nữ nhi, Hạ Sính âm thầm thở phào, sau đó lại nhịn không được nghĩ trợ giúp thê chủ sinh thêm vài cái nữ nhi nữa mới tốt. Không ngờ việc này dường như là có định số, mấy năm qua đi, thê chủ của y cũng chỉ sinh được hai cái tiểu tử.
Tuy không cấm có chút thất vọng, nhưng Triệu gia mấy thế hệ trước đều là đơn truyền, thời gian dài quá đảo cũng có thể nghĩ thoáng.
Chỉ là người ngoài nhìn vào, đều âm thầm bàn tán Triệu gia hộ hương khói không tràn đầy, dương thịnh âm suy, thật thiếu điểm phúc khí.
Đương thời, không ít hộ gia thích lựa chọn thân gia có dòng dõi đông đúc.
Có thê chủ đã qua đời làm ví dụ, đã trở thành Phương lão thái gia từ mấy năm nay, nhìn đại tôn nữ từ khi còn trong tả lót đến khi có thể cầm bút tới nhà sư nương nghe giảng bài, lão thái gia liền không còn hy vọng đại nữ nhi của lão còn có thể mang thai. Dù sao tuổi tác nữ nhi cũng lớn, lại là trụ cột của gia đình, mỗi lần mang thai là mỗi lần dạo một vòng quỷ môn quan, còn không có nắm chắc là sẽ sinh ra được tiểu tôn nữ. Cho nên Phương lão thái gia đã cho Hạ Sính uống thuốc phòng ngừa. Ấy vậy mà trong lúc mọi người đang ngồi ăn cơm tối, Triệu Khê lại ôm bụng nôn khan dữ dội, mọi người lập tức rối loạn, tức tốc chạy đi tìm y nữ. Vốn tưởng là ăn trúng thứ gì ngộ độc, không ngờ y nữ lại lắc đầu cười nói là đại nữ nhi của lão đã có thai được hơn hai tháng.
Có thai a!
Một bàn sáu người đều lâm vào trầm mặc. Giống như nghĩ đến điều gì, Phương lão thái gia sờ sờ vào miếng ngọc bội gia truyền mà Phương lão thái thái sau khi lâm chung đã đưa cho, cuối cùng cũng quyết đoán nói:
"Sinh!"
Hai thê phu Triệu Khê kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Phương lão thái gia rồi lại đưa mắt nhìn nhau. Không thể trách cả hai không hy vọng giữ lại cốt nhục của mình, bởi vì ngày nào cả hai đều nghe phụ thân lãi nhãi bên tai nào là nuôi dưỡng hài tử rất tốn kém, nhất là tiểu tử, vừa tốn cơm lại làm việc ít, sau này gả đi cũng không hỗ trợ được gia nương...
Đã có hai cái tiểu tử phía trước làm phai mờ hy vọng sinh được nữ nhi, cái thai này thê phu bọn họ cũng chẳng có trông mong gì, không ngờ phụ thân lại giống như thay đổi một người khác vậy. Từ lúc biết đại nữ nhi có mạng, đồ bổ, trứng gà, thịt heo, xương hầm,...từng món từng món đưa đến trước mặt nàng, chăm chút đến nỗi khuôn mặt vốn có chút anh tuấn cũng biến thành mặt nọng.
P/s: Xin chào mọi người đã nhập hố của Tác. ^•^. Trong thế giới nữ tôn này thì sẽ là nữ sinh nhé. Đã rất lâu từ trước, chắc cũng đã đc gần được 4 năm rồi. Khi đó mình rất cuồng nữ tôn lắm. Bởi vì mình thích cảm giác phái nữ của mình cũng có thể như nam nhân, mạnh mẽ, có được nhiều tự do, nhưng do ảnh hưởng của truyện nữ tôn bên Trung nên mình đã viết nam sinh con. Và có một đọc giả ủng hộ mình đã nói ra một quan điểm khiến mình phải suy ngẫm. Nếu nữ nhân ko sinh con thì cũng không khác gì nam và nữ hoán đổi cho nhau, vậy nữ nhân ngực bự để làm gì? Mình cảm thấy nữ nhân sinh con sẽ có nguy hiểm nhất định, nhưng mình cảm thấy một gia đình hạnh phúc chính là nữ sinh con, nam nhân chăm con. Như vậy cả hai đều sẽ có trách nhiệm với gia đình hơn, áp lực mà cả hai vợ chồng phải chịu cũng nhẹ nhàng hơn.
Cho nên ai vẫn thích nam sinh con mà cảm thấy không thích truyện của mình thì có thể ra đi trong âm thầm, cũng như lúc bạn đến mà không để lại dấu vết. ^•^