Chu Viêm Minh tất nhiên không biết vì sao Tiểu Chu khóc. Hắn tham luyến thân thể tuyết trắng xinh đẹp của y, nhưng lại ghét tính tình y ngoan độc. Đã có lúc hắn muốn bóp chết y, rồi lại hoàn toàn không hạ thủ được. Hắn hận bản thân kém quyết đoán, đành trút giận lên thân thể Tiểu Chu.
Tiểu Chu vốn đơn bạc yếu ớt, một ngày lại một ngày càng thêm gầy yếu, dù mặc nhiều lớp quần áo thật dày, nhưng cơ hồ vẫn có thể nhìn thấy cả xương sườn.
Chu viêm minh vốn định sẽ không làm y khó xử nữa, tiếc rằng một án Trần thị tư tàng Hoàng bào, hắn định chừa lại cho vị ân sư này một con đường sống, mới đích thân ngự bút phê một đạo ý chỉ, không ngờ Nghiêm Tiểu Chu tự cho là thông minh âm thầm phá rối, hắn không chỉ vì đau lòng vị ân sư này mà ngậm hờn, mà còn là thể diện của bản thân nữa.
Hắn chắp hai tay sau lưng, nhìn Tiểu Chu cười lạnh nói: “Nghiêm đại nhân thật sự là tuyệt đỉnh thông minh, ngay đến cả trẫm, cũng không thể không bội phục ngươi.”
Tiểu Chu băng lãnh như nước trong bùn, chỉ có khuôn mặt là như đóa hoa sen thanh nhã, giống như mỹ nhân đồ thượng vẽ rồng, điểm bút vẽ nên hồng chí nằm ở mi gian, vẻ mặt đạm mạc nói: “Thần trời sinh ngu dốt, Hoàng Thượng quá khen.”
Chu Viêm Minh nói: “Ái khanh không cần phải khiêm tốn, nghĩ được diệu kế lột da không thấy máu kia, trong thiên hạ ngoài ái khanh ra còn có kẻ thứ hai sao?”
Tiểu Chu thản nhiên trả lời: “Trong thiên hạ, người tài có nhiều. Huống chi chủ ý đó của thần, cũng bất quá là vì Hoàng Thượng phân ưu mà thôi, thần thật không hiểu cơn lôi đình của hoàng thượng từ đâu mà đến.”
Chu Viêm Minh giận dữ cười gằn: “Nói cho cùng, trẫm sao không biết ái khanh ngoài một bụng kinh luân, còn có lưỡi xán hoa sen khéo ăn khéo nói.”
Di chuyển thân mình ghé vào lỗ tai y, âm thanh lạnh lùng nói: “Nhưng khi ở trên giường, tài năng này nửa điểm cũng không có ích đâu.”
Tiểu Chu hơi chấn động, theo thói quen nhấp khóe môi, nhưng vẫn không phát ra tiếng.
Mặc cho Chu Viêm Minh châm chọc khiêu khích hay quyền cước đấm đá, cũng không nên xem thường. Chu Viêm Minh trong tay không có chứng cứ rõ ràng, bất quá là tìm chút sự tình đến làm nhục y, nếu muốn cái đầu của y… Chu Viêm Minh bỗng nhiên trầm xuống, ý niệm này chỉ mới lóe lên, nhưng hắn không bao giờ đề cập.
Về đến phủ đã là chạng vạng. Tiểu Chu được gia nhân đỡ vào phòng ngủ. Mới thay xiêm y sạch sẽ, lại thấy Tiểu Tư thông báo, nói là Phó Vãn Đăng ở đại sảnh chờ đã lâu.
Tiểu Chu nhân tiện nói: “Gọi gã đến phòng ngủ này đi.”
Người kia nói: “Như thế —— sợ là không ổn.”
Tiểu Chu cười: “Dù sao cũng không phải nữ tử hương khuê, chẳng lẽ còn phải ngại ngùng?”
Gia nhân kia không nói, nhưng bộ dáng tỏ vẻ không yên, sau nửa chén trà, Phó Vãn Đăng lúc này mới rời đại sảnh, đi theo Tiểu Tư đi vào: ” Là ta hại đại nhân chịu khổ!”
Tiểu Chu ngồi ở trên giường, một bên thị nữ bưng nước canh một ngụm một ngụm giúp y uống, quả nhiên là một màn hương diễm. Phó Vãn Đăng nghiêng đầu, mặt đỏ tai hồng. Lại nghe Tiểu Chu trầm thanh nói: “Phó hộ bộ sao lại nói như vậy, Hoàng Thượng phạt ta, đều là lỗi của ta, cùng Phó hộ bộ không can hệ.”
Phó Vãn Đăng ở quan trường lăn lộn nhiều năm, có điểm không hài lòng, vội lên tiếng nói: “Nghiêm đại nhân là vì Hoàng Thượng phân ưu, chúng ta làm tròn bổn phận thần tử, chớ nói phạt quỳ, mà ngay cả đánh giết, cũng không được phép oán hận.”
Tiểu Chu khẽ cười: “Phó hộ bộ phát ngôn, thật đúng là lịch lãm cùng lanh lợi.”
Phó Vãn Đăng đã thấy y mi gian chợt lóe, kia một đôi đồng tử đen thẫm lưu quang tràn đầy, dường như có trăm tia yêu mị. Phó Vãn Đăng cùng y quen biết nhiều năm, ngày thường bất quá là quân tử chi giao, luôn luôn cảm thấy được người này, nghiêm túc có thừa, lại không khỏi hoạt bát khoan thai, cơ trí có thừa, lại hiếm thấy phong lưu hứng thú, về phần đối nhân xử thế, xử sự hàn huyên, nhưng cũng chỉ thấy chu đáo trước mắt mà không thấy sự tình phía sau, y đối đãi với Phó Vãn Đăng, cũng thực xem như trúng số độc đắc đi.
Phó Vãn Đăng bất giác đưa tay lên ngực, thật sự không biết, từ khi nào mình dùng cặp mắt khác ngày xưa đánh giá y.
“Khiến đại nhân chê cười rồi.” Phó Vãn Đăng quẫn bách, bưng chén trà đến bên môi, chợt nhớ lại một chuyện, cúi mình nói “Lần này đi Hà Nam cứu trợ thiên tai, Nghiêm đại nhân có chuyện gì giao phó?”
Tiểu Chu chớp mắt, hàng mi dày rung rung, hồi lâu mới nói: “Lần đi Hà Nam này, đường xá xa xôi, thế sự khó lường, nhất định phải cẩn thận.”
Phó Vãn Đăng cảm thấy trong lòng nóng lên, không suy nghĩ nắm tay y nói: “Thế nhân chỉ nói Nghiêm đại nhân mặt lạnh lãnh tâm, nhưng chẳng ai hiểu được, Nghiêm đại nhân thực lãnh, nhưng chỉ đối với lũ gian thần mà thôi.”
Tiểu Chu chậm rãi nắm tay hắn nói: “Phó hộ bộ, ngươi thấy ta đối với người bên ngoài cũng có nhiệt tâm sao?”
Phó Vãn Đăng toàn thân chấn động, ngẩng đầu lên, đã thấy y nhếch khóe môi, tất cả ý cười đều khắc trên khuôn mặt lúc đó, nhất thời chỉ cảm thấy trước mắt là một sắc màu tươi đẹp, ngay cả tinh thần cũng có chút hoảng hốt: “Nghiêm đại nhân, lời này —— là có ý tứ gì——”
Tiểu Chu cười: “Phó hộ bộ nếu cảm thấy có ý tứ, thì tất nhiên phải có ý tứ gì đó.”
Phó Vãn Đăng cả kinh, Tiểu Chu lại xoa tay gã nói: “Phó hộ bộ nghĩ gì vậy? Sao lại kinh hoàng đến thế, nói ta nghe xem.”
Phó Vãn Đăng đại quẫn, trầm mặt nói: “Nghiêm đại nhân chẳng lẽ quá nhàm chán nên lấy Phó mỗ làm trò cười sao?”
Tiểu Chu thản nhiên nói: “Phó hộ bộ, ta với ngươi đều hiểu, có một số việc, đâu nhất thiết phải nói rõ ràng?”
Phó Vãn Đăng một trận mê loạn, chỉ cảm thấy thật thật giả giả, mọi chuyện chẳng có gì rõ ràng, cũng không tìm ra được lí do. Trước mắt hắn chỉ là vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, âm sắc y trong trẻo nhưng thật lạnh lùng: “Đất Hà Nam từ xưa sầm uất, chuyến này đến đó, Phó đại nhân chắc sẽ không từ chối tìm cho ta một món đồ chứ?”
Phó vãn đăng vội hỏi: “Phàm là là thứ đại nhân muốn, lên núi đao xuống biển lửa, Phó mỗ cũng nhất định thay đại nhân cầu được.”
“Không phải cầu.” Tiểu Chu nhẹ giọng ” Mà là muốn!”
“Vậy xin hỏi đại nhân muốn gì?”
Tiểu Chu giơ một ngón tay như ngọc lên trước mắt gã: “Đầu của một người.”
Phó Vãn Đăng chấn động, nhưng sắc mặt không đổi: “Không biết nhân vật tầm cỡ nào có thể khiến đại nhân muốn lấy đầu?”
Tiểu Chu mỉm cười, viết gì đó lên tay hắn. Đầu ngón tay cùng da thịt tiếp xúc, Phó Vãn Đăng rõ ràng cảm giác được, người y muốn lấy đầu, là Hà Nam tri phủ —— Ân Tuyết Y!
Tuyết đọng mãi cho đến ba ngày sau mới bị ánh nắng hút hết. Mặt đất vẫn còn hơi ẩm, xốp mềm, bước lên tưởng như đang giẫm lên thảm Ba Tư cao cấp.
Ngự hoa viên có hai cây mai cổ thụ, sau một hồi đại tuyết, liền đồng loạt trổ hoa, chúng thần đều nói: đây là điềm lành. Những lời nịnh nọt vang lên không dứt. Chu Viêm Minh từ trước giờ không tin, nhưng vì trấn an lòng người, đã mở tiệc rượu trong ngự hoa viên, cầu năm sau mưa thuận gió hoà.
Tiểu Chu, tạm giữ chức hình bộ, vốn là một kẻ nhàn rỗi, không có tư cách chiếm vị trí đại thần. Nhưng y thuở nhỏ tài danh lan xa, mười một tuổi được xưng là Tô Châu đệ nhất tài tử, mười lăm tuổi được đương kim Thánh Thượng chấm đỗ Thám hoa, thời niên thiếu từng làm nhiều thơ hay, đến nay còn được sĩ tử lưu truyền. Có một kẻ lắm lời lên tiếng: “Đã là ngắm hoa, sao không truyền Thám hoa cùng thưởng thức.”
Lúc trước cùng Nghiêm Tiểu Chu đỗ đạt một bảng có Phó Vãn Đăng cùng Cảnh Loan Từ, hiện giờ đều đã là quan nhất phẩm đương triều, chỉ có Nghiêm Tiểu Chu vì phẩm hạnh cay nghiệt mà bị giáng chức. Chu Viêm Minh cũng muốn xem, đôi mắt xưa nay vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng, có phải hay không vì thế mà phát ra một tia quẫn ý.
Lại là một buổi trưa, ánh nắng ấm áp, ngay cả gió cũng không thấy thổi qua. Ngự hoa viên bày hai mươi mấy cái bàn, phân rõ cao thấp, mây tía nghiễm nhiên. Chỉ có Nghiêm Tiểu Chu ngồi riêng một góc, mặc triều phục lục sắc, đường thêu thấm thoát, rất có ý tứ hàm xúc.
Chu Viêm Minh không yên lòng, một bên nghe kể về bộ sách Ngô hoàng vạn tuế luận, một mặt nhìn trộm thần sắc Tiểu Chu. Y cũng không tỏ ra thần sắc gì, chỉ vô cùng bình thản.
Chu Viêm Minh âm thầm cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ người này thật thực huênh hoang, nếu nói y không đố kị, không oán hận, tâm dù thế nào cũng không đổi khác, Chu Viêm Minh vô luận như thế nào cũng không tin.