Tác giả: Ngọa Long Sinh
Hồi 2 - Kiếm Tương Tư
Kiếm Thủ Vô Tình
Nguồn: nhanmonquan
Ngoài Hàm Thành trong một ngôi cổ miếu hoang tĩnh mịch khác hẳn với Dạ Nguyệt Lâu nguy nga tráng lệ cũng có hai người ngồi ngắm trăng trung thu.
Thiếu niên với dáng mạo nho nhã, lịch lãm ngồi bên cạnh lão hán nhân đã ngoài ngũ tuần. Y rót rượu ra chén kính cẩn dâng bằng hai tay:
- Con thỉnh sư phụ.
Lão hán nhân vẫn nhìn lên vầng trăng đầy đặn, buông một câu lạnh nhạt:
- Cứ để đó.
Thiếu niên e dè đặt chén rượu xuống trước mặt lão hán nhân.
Lão hán nhân thờ ơ nói:
- Ngươi thấy đêm nay trăng có đẹp không?
- Dạ rất đẹp ạ!
- Ngươi cũng có thể cảm thụ được cái đẹp của trăng à?
Thiếu niên cúi mặt nhìn xuống.
Lão hán nhân thờ ơ bưng chén rượu uống ừng ực rồi bất thình lình đập chén rượu xuống sàn cổ miếu.
Xoảng...
Chén rượu bằng ngọc lưu ly vỡ tan.
Thiếu niên vẫn cúi đầu phủ phục.
Lão hán nhân thờ ơ nói tiếp:
- Ngươi sinh ra cũng vào một đêm trăng như thế này.
Thiếu niên ngước nhìn lên. Hai mắt chằm chằm nhìn lão hán nhân. Lão hán nhân buông một tiếng thở dài nói tiếp:
- Lệnh Thế Kiệt.
- Có đệ tử.
Lão hán nhân chìa tay.
Lệnh Thế Kiệt như đã quá quen với hành động của sư phụ. Chàng đặt vào tay lão nhân một pho tượng gỗ khắc dang dở.
Lão nhân đưa pho tượng gỗ khắc dang dở ngắm nghía rồi tiếp tục khắc nó bằng lưỡi kiếm phát ánh hào quang xanh rờn. Lão hán nhân khắc tượng mà chẳng hề nhìn tới pho tượng. Ánh mắt của lão như chìm vào cõi vô định nào đó.
Lệnh Thế Kiệt ngồi bên trong không nói nửa lời. Hình như Thế Kiệt biết lúc này mình không được làm bất cứ điều gì có thể gây ra tiếng động làm mất sự hứng thú của sư phụ.
Nhìn lão hán nhân khắc tượng mà nghĩ lão đã quá quen với công việc này. Tay lão thoăn thoắt và chẳng bao lâu bức tượng gỗ đã hoàn tất.
Khi lão khắc xong, mới nhìn pho tượng.
Lão nhân nhìn lại Thế Kiệt:
- Thế Kiệt, ta khắc mất bao nhiêu lâu?
- Nhanh hơn pho tượng trước đây một chớp mắt.
Lão nhân gật đầu:
- Ngươi xem có khiếm khuyết gì không?
Thế Kiệt đón lấy pho tượng nhìn một lúc rồi nói:
- Thưa không có khiếm khuyết gì.
- Không có khiếm khuyết. Giờ thì ngươi biết phải làm gì chứ?
- Đệ tử biết.
Thế Kiệt đặt pho tượng gỗ lên đầu mình.
Lão nhân buông tiếng thở dài nói:
- Hôm nay ta mới nói cho ngươi biết, pho tượng gỗ mà ngươi đang đội trên đầu là chân diện mục của một trang giai nhân với ngoại danh là thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triều Thi Thi ở Dạ Nguyệt Lâu. Kẻ mà ta vừa hận lại vừa yêu.
Thế Kiệt lên tiếng chẳng khác nào con két tập nói:
- Hãy vì ta mà quên đi người.
Lời nói đó còn bên thính nhĩ của Lệnh Thế Kiệt thì một đạo ảnh kiếm xanh rờn được chính lão nhân thi triển, cắt một đường vòng cung từ trên bổ thẳng xuống đỉnh đầu Thế Kiệt.
Ánh kiếm xanh rờn kia chỉ dừng lại khi pho tượng gỗ bị chẻ làm hai mảnh bằng nhau mà không hề chạm đến tóc của Lệnh Thế Kiệt. Một người có thể xuất thủ phát chiêu kiếm được như lão nhân e rằng trên giang hồ chẳng có người thứ hai.
Lão nhân thu kiếm lại:
- Lệnh Thế Kiệt, ngươi đã học được những gì ở ta?
- Kiếm tương tư, kiếm thủ vô tâm.
Lão nhân gật đầu rồi thờ ơ nhìn lên vầng trăng đầy đặn:
- Rót rượu cho ta.
Thế Kiệt lấy chiếc chén khác rót rượu dâng lên lão nhân bằng hai tay.
Lão nhân đón lấy chén rượu, ngửa mặt uống ừng ực. Uống xong số rượu Thế Kiệt rót, lão nhân đặt chén xuống bên cạnh, thờ ơ hỏi:
- Tại sao chẳng bao giờ ngươi hỏi ta sao lại không truyền thụ Đoạn Hồn Quỷ Kiếm cho ngươi?
- Sư phụ, Thế Kiệt không bao giờ dám hỏi điều đó.
- Ắt có lý do của nó.
- Chắc chắn chưa đến lúc sư phụ truyền kiếm pháp đó cho đệ tử.
- Chưa tới thời khắc đó thì có ngày cũng phải truyền Đoạn Hồn Quỷ Kiếm cho ngươi.
- Nếu sư phụ thấy đệ tử không có căn cơ thì đệ tử không dám tiếp thụ Đoạn Hồn Quỷ Kiếm.
Lão nhân cau mày quay ngoắt lại nhìn Lệnh Thế Kiệt:
- Ngươi là kẻ rất có căn cơ đó. Trên cõi đời này, không một ai có đủ tư chất và căn cơ để thụ học võ công như ngươi đâu.
Thế Kiệt cúi đầu.
Lão nhân thờ ơ nói tiếp:
- Thế Kiệt, kẻ đáng chết nhất trên cõi đời này là ai?
Thế Kiệt nhìn lên lão nhân:
- Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục.
- Đao pháp của y có tuyệt luân không?
- Đao pháp của y xứng danh vô địch.
- So với Đoạn Hồn Quỷ Kiếm?
- Một chiêu một người.
Lão nhân gật đầu:
- Khá lắm. Ta rất mãn nguyện với ngươi.
Lão chớp mắt nhìn Thế Kiệt vụt điểm một nụ cười. Khuôn mặt của lão nhân vốn đã nhăn nhúm, nên nụ cười mỉm của lão nặn ra trông thật kỳ quặc.
Nụ cười của lão nhân còn đọng trên hai cánh môi thì bất thình lình xuất hiện ba bóng người vận bạch y bó chẽn, mặt được che bằng vuông lụa đen chỉ chừa hai con mắt sáng ngời.
Ba người đó đều cầm binh khí là những chiếc câu liêm sáng ngời ánh thép.
Lão nhân vẫn thờ ơ với sự xuất hiện của ba gã này.
Ba người kia bước đến nhìn lão nhân.
Lão nhân nhìn lại Thế Kiệt:
- Thế Kiệt, lũ chuột thúi này muốn gì?
- Dạ, có lẽ họ muốn lấy pho tượng Thập Nhị La Hán của sư phụ.
Lão nhân nhướng mày hỏi Thế Kiệt tiếp:
- Kẻ muốn đoạt báu vật từ tay Quỷ Kiếm Giang Kỳ thì những kẻ đó sẽ như thế nào?
- Sẽ bị hành xử bởi Đoạn Hồn Quỷ Kiếm.
- Nói rất đúng.
Hai cánh môi của Giang Kỳ vừa ngưng đọng thì ánh kiếm xanh rờn cũng vụt lóe lên rồi biến mất. Ba gã vận bạch y che mặt vừa xuất hiện đều bị chẻ làm đôi bởi một chiêu kiếm cực kỳ nhanh và khốc liệt. Thậm chí họ đã bị chẻ làm hai rồi mà thân ảnh vẫn không kịp tách ra khi Giang Kỳ đã tra kiếm vào vỏ.
Giang Kỳ nhìn lại Thế Kiệt:
- Ngươi thấy Đoạn Hồn Quỷ Kiếm như thế nào?
- Không một ai có thể thi triển được.
- Ngoài trừ ngươi.
Thế Kiệt cúi đầu nhìn xuống.
Giang Kỳ lơ đễnh nhìn lên vầng trăng trung thu đầy đặn nói:
- Sao còn chưa ra mặt một khi đã đến?
Thế Kiệt còn chưa biết Giang Kỳ nói với ai thì một bóng hồng tha thướt từ trong khoảng tối trước mặt bước ra. Nàng vận võ phục của Tây Hạ, nhan sắc thật tuyệt trần mà ngay cả vầng trăng trung thu đầy đặn trên cao cũng bị lu mờ bởi sự diễm lệ của nàng.
Nàng bước đến trước mặt Giang Kỳ, từ tốn nói:
- Nghe uy danh Quỷ Kiếm Giang Kỳ lẫy lừng khắp cõi Trung Nguyên, nếu không tận mắt chứng kiến kiếm pháp Đoạt Hồn thì Cáp Nhật Hồng có khi cũng chịu một cái chết thảm như ba gã kia.
Thế Kiệt nhìn Cáp Nhật Hồng. Chàng từ tốn nói:
- Cô nương đã thấy kiếm pháp của sư phụ, vậy sao còn chưa đi?
Nhật Hồng nhìn Thế Kiệt, nhún vai rồi quay lại Giang Kỳ:
- Nhật Hồng không tìm Giang Kỳ để đoạt báu vật thì làm gì phải sợ Đoạn Hồn Quỷ Kiếm chứ.
Nàng thản nhiên ngồi xuống cạnh Giang Kỳ:
- Tiểu nữ nói vậy có đúng không?
Giang Kỳ quay sang nhìn nàng.
Nhật Hồng mỉm cười, chỉ ba cái xác đang từ từ tách ra thành sáu mảnh nói:
- Những gã kia không biết mình biết người nên mới chết thảm như vậy.
Nhật Hồng thoạt nhìn thấy hai mảnh pho tượng gỗ. Nàng nheo mày toan nhặt lấy, nhưng Giang Kỳ đã gằn giọng nói:
- Để đó!
Nhật Hồng rút tay lại.
Giang Kỳ nhạt nhẽo nói:
- Ngươi biết phải làm gì.
Câu nói của Giang Kỳ như một mệnh lệnh đối với Thế Kiệt. Chàng nhặt hai mảnh pho tượng gỗ ghép lại rồi bước ra khoảng đất xa chôn chúng.
Nhật Hồng nhìn theo Thế Kiệt nói:
- Tiền bối có một đệ tử thật là ngoan ngoãn.
- Ta cũng có thể khiến cho ngươi ngoan ngoãn như Thế Kiệt.
- Nếu Nhật Hồng ngoan ngoãn thì đã ở ngoài Tây Hạ rồi chứ không cần rảo bước vào Trung Nguyên.
- Ngươi đang nói chuyện với Quỷ Kiếm Đoạt Hồn Giang Kỳ.
- Chỉ nói chuyện thôi thì chẳng có gì sợ. Không lẽ tiền bối lại rút kiếm lấy mạng một tiểu nữ ở tận ngoài Tây Hạ lặn lội vào Trung Nguyên vì ngưỡng mộ thanh Quỷ Kiếm của tiền bối.
Đôi chân mày rậm của Giang Kỳ cau hẳn lại và dung diện tưởng chừng nhăn nhúm hơn sau lời nói của Cáp Nhật Hồng.
Lão nhìn lên vầng trăng trên cao:
- Ta không cần sự ngưỡng mộ.
- Nếu đã không cần sự ngưỡng mộ thì tiền bối cần chi phải luyện kiếm pháp đến cảnh giới siêu quần thần sầu như vậy chứ? Phàm bất cứ ai luyện võ công đều tơ tưởng một ngày kia mình là kẻ vô địch thiên hạ, được người người ngưỡng mộ.
- Ta không hẳn là một kẻ như vậy.
Nhật Hồng mỉm cười nhìn Giang Kỳ nói:
- Cho dù Nhật Hồng có phải lặn lội từ Tây Hạ vào Trung Nguyên để đến Hàm Thành cũng không phí công đâu.
Nàng rót rượu ra chén của Giang Kỳ. Thế Kiệt đã quay trở lại ngồi hầu bên cạnh sư phụ.
Nhật Hồng bưng chén rượu bằng hai tay:
- Tiểu nữ có thể thay vị huynh đài kia hầu phục tiền bối chén rượu này chứ?
Giang Kỳ đón chén rượu của nàng uống cạn.
Nhật Hồng ôm quyền xá:
- Đa tạ tiền bối đã cho Nhật Hồng một cơ hội hầu phục.
- Ta không phải là kẻ quá nhỏ nhen và ích kỷ.
Giang Kỳ quay lại Thế Kiệt:
- Thế Kiệt, đáp lễ lại người.
Thế Kiệt nói:
- Thưa vâng.
Chàng rót rượu ra chén rồi trịnh trọng bưng bằng hai tay dâng lên Cáp Nhật Hồng.
Nhìn Thế Kiệt, Nhật Hồng thoáng một chút lúng túng, sững sờ bởi vẻ anh tuấn khôi ngô của chàng.
Nàng bẽn lẽn nói:
- Đa tạ đại ca.
Nàng nhấp một ngụm nhỏ rồi trao lại Thế Kiệt:
- Nhật Hồng muốn cùng uống với huynh đài.
Thế Kiệt lắc đầu.
Nhật Hồng nhướn mắt:
- Sao vậy?
- Cô nương đã là khách của sư phụ.
Nhật Hồng quay lại Giang Kỳ:
- Tiền bốị..
- Thế Kiệt nói đúng đó.
Nhật Hồng nhìn Thế Kiệt rồi dốc hết số rượu vào miệng mình. Nàng nhăn mặt ho sặc một tiếng:
- Ui cha, cay quá.
Đặt chén rượu xuống cạnh Giang Kỳ, Nhật Hồng nói:
- Trong Hàm Thành tại Dạ Nguyệt Lâu vừa xuất hiện một người võ lâm, vô tình, náo loạn đêm trung thu. Ngoài Hàm Thành lại có Đoạn Hồn Quỷ Kiếm. Chắc chắn đêm nay sẽ có cuộc hoạt náo thú vị lắm đây.
Không biết Nhật Hồng nói với ai, nhưng vừa dứt lời thì Quỷ KIếm Giang Kỳ đã quay ngoắt lại nhìn nàng:
- Y đã đến rồi ư?
Giang Kỳ vừa nói vừa đứng lên.
Thế Kiệt cũng đứng lên theo Giang Kỳ. Chàng khẽ nói:
- Sư phụ!
Giang Kỳ lạnh nhạt nói:
- Nếu ta không về thì ngươi tự vươn lên đứng trong cõi giang hồ này.
Giang Kỳ dứt lời khẽ lắc đôi vai, cất mình thoát đi, thoạt cái đã mất hút chẳng để lại tăm dạng gì.
Thế Kiệt toan đuổi theo nhưng Cáp Nhật Hồng đã thộp lấy hổ khẩu kéo giật lại.
Thế Kiệt tròn mắt:
- Cô nương.
- Huynh dám cãi lệnh sư tôn à?
Thế Kiệt thở hắt ra một tiếng, trong khi Nhật Hồng lại mỉm cười nói:
- Huynh được tự do không thích sao mà cứ đeo bám sư tôn như một đứa bé lên hai lên ba vậy?
- Tại hạ không phải như cô nương nghĩ đâu.
- Thế thì huynh và Nhật Hồng vào Hàm Thành tìm tửu quán nào đó đối ẩm đón trăng chứ?
Nàng vừa nói vừa kéo Thế Kiệt đi.