"Baba, người ăn bánh ngọt!" Một cô bé 11 tuổi cầm chiếc đĩa có một miếng bánh ngọt đã được cắt ra, hướng "baba" mình đưa tới.
"Haha, Tiểu Mẫn ngoan lắm!" Người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi vui vẻ nhận đĩa bánh của cô bé được gọi Tiểu Mẫn, cắt một miếng bỏ vào miệng. "Ngon quá! Tiểu Mẫn thật biết chọn bánh." Nghe lời ba khen, Tiểu Mẫn cười thật lớn, vui vẻ mà vô âu lo.
Cô bé Tiểu Mẫn ấy, chính là Marrionewill Ai Khuynh Mẫn Bối. Hiện tại cô bé mang tên La Tiểu Mẫn. Lấy chữ Mẫn trong Khuynh Mẫn Bối, ba mẹ mong cô sẽ nhớ cái tên đó để sau này còn có thể tìm được ba mẹ ruột của mình. Hiện giờ Tiểu Mẫn được biết đến với danh Đệ nhị công chúa của hoàng gia Anh. Về việc Tiểu Mẫn thất lạc, ba mẹ nuôi vẫn chưa nói cho cô bé biết, sống với Tiểu Mẫn đã chín năm, họ muốn ích kỷ giữ cô bé này lại, tại vì cô bé quá hồn nhiên chăng? Không, họ ích kỷ vì cô bé luôn là thành viên của gia đình, luôn vô âu vô lo, luôn quấn quýt bên họ, luôn khiến họ vui vẻ, làm cho họ cảm thấy như thấy được thời thơ ấu. Họ thực sự rất yêu Tiểu Mẫn.
"Ba ơi, nhưng tại sao phải chọn bánh vậy ạ?" Tiểu Mẫn hỏi ba mình. Đó chính là Đức vua của hoàng gia Anh - La Đông Quân.
"E hèm,......... cái này........... ta cũng chưa nói cho chị con." La Đông Quân nhìn Tiểu Mẫn rồi khó xử quay qua phía La Ngọc Khuê đang vui vẻ ngồi ăn bánh ngọt Tiểu Mẫn đưa, rồi lại nhìn qua phía vợ mình - Từ Thanh Tâm đang ngồi nhấp tách trà.
"Chuyện gì vậy ba?" La Ngọc Khuê nhìn ba mình thắc mắc. Cùng lúc đó, Châu Thanh Tâm chen vào nói. "Nói cho Tiểu Khuê biết đi ông xã, dù gì việc này sớm muộn cũng phải làm." Giọng bà nhẹ nhàng, giọng nói của một người phụ nữ chất chứa tình yêu thương dành cho ba người bà thương yêu nhất.
"Ba mẹ, là chuyện gì vậy?"
"Tiểu Khuê, con có hôn ước với con trai của chủ tịch Hàn thị, Hàn Minh Triết." Khuôn mặt ông méo mó, chỉ sợ rằng con gái mình sẽ nổi giận. Ông là rất cưng chiều ba người phụ nữ trước mặt này nha.
"Ý ba nói là thiếu gia nhà họ Hàn?"
"Đúng vậy nha!"
"Ba, người có thể giải thích mọi chuyện cho con được không?" Khuôn mặt La Ngọc Khuê nhìn rất thúi, trên trán kẻ vài vạch tím.
"Là,............ là ngày xưa đó,............. ngày xưa ý. Từ khi con còn trong bụng mẹ, ta có nói muốn lập một hôn ước cho con với con trai ông ta. Chính là cậu chủ họ Hàn kia sẽ là vị hôn phu của con. Ngoài............... ngoài............. ngoài ra, còn có gia tộc khác cũng có đính ước................ À nhưng quan trọng là lễ đính hôn của con vào cuối tuần tới." La Đông Quân nuốt nước bọt xuống cổ họng, đầu đổ mồ hôi nhìn con gái lớn.
"Nhưng ba, chuyện này quá đường đột. Hơn nữa con cũng chưa có gặp anh ta, gia đình hai bên cũng chưa có một bữa cơm, làm sao có thể một cái đính hôn nhanh như vậy? Hơn nữa, con có mười bảy tuổi."
"Con từ từ chút. Ờ thì,................ ngày mai gia đình họ có hẹn ăn cơm tại một nhà hàng. Còn ta cũng chót hẹn họ đợi tới khi con mười tám tuổi sẽ gả. Nhưng mười tám cũng đủ kết hôn rồi, ta nghĩ cũng nên nhanh thôi, vì............... ờ thì ta cũng lớn tuổi............" Ông có chút hơi khó nói, nhìn con gái mình chuẩn bị phát hoả.
"Được rồi mà ba, người không cần phải coi con như con bé nhỏ nữa đâu mà cứ luôn trông ba sợ con hơn sợ ma vậy? Về việc gặp mặt, con đồng ý nhưng những việc sau đó xin người để con thời gian suy nghĩ." Cô nói xong liền đứng dậy đi về phòng.
"Được được, cho con suy nghĩ. Ta tôn trọng con." Ông nói với theo trước khi cái bóng của con mình biến mất trên cầu thang.
"Ba, chị sẽ đi lấy chồng sao?" Tiểu Mẫn níu áo La Đông Quân.
"Cái đó ta chưa thể chắc. Cũng thiệt tình................... Thôi con cũng mau về phòng, ta cần cùng mẹ con nói chuyện." Ông xoa đầu Tiểu Mẫn. Đáp lại ông là nụ cười trong sáng của cô bé và một tiếng "vâng" ngọt ngào rồi thân hình bé nhỏ cũng chạy đi mất.
Biệt thự Hàn gia.
"Con không chấp nhận hôn ước này!" Một người thanh niên gần hai mươi tuổi hướng ba mẹ mình hét lớn.
"Không chấp nhận cũng phải đồng ý. Con không có lựa chọn." Một người đàn ông hơn bốn mươi quát lớn.
"Con nói rồi, con đã có người yêu và con yêu cô ấy."
"Cô ta không xứng với con. Nghe ta, con phải chấp nhận hôn sự này."
"Cô ấy có gì không xứng? Tại sao ba mẹ hai người luôn làm khó dễ cô ấy? Điều kiện gia đình cô ấy có thể không lớn nhưng tình yêu của con và cô ấy là chân thật là rất lớn, không gì có thể chia cắt được chúng con. Ba, con không chấp nhận."
Người đàn ông giơ cánh tay lên định cho đứa con hỗn đản kia một bạt tai nhưng lại bị người bên cạnh túm lại, nói khẽ. "Ông xã, thôi đủ rồi. Nếu con nó không chấp nhận vậy nhưng ít nhất cũng đã hẹn gia đình bên đó đi ăn. Chúng ta không nên nuốt lời." Người phụ nữ nhẹ nhàng khuyên giải hai cha con.
"May cho con là còn có mẹ con đó. Hừ, dù thế nào đi nữa thì mai cũng nhất định phải đi gặp mặt gia đình bên đó. Tên nghiệt chủng nhà ngươi, con hỗn đản, hừ." Người đàn ông nói xong liền bỏ về phòng. "Nghe mẹ, con hãy đi gặp họ trước đã, mọi chuyện hãy tính sau nhé!"
"Con biết rồi. Mẹ cũng nên đi theo ba đi. Thiệt tình, ba ắt hẳn đang muốn đập con một trận lắm." Nói xong, cậu thanh niên cũng bỏ về phòng, để lại người mẹ đang than trời thán đất rằng "tại sao hai cha con họ không thể yên ổn lấy một ngày cơ chứ?"